Vừa sáng sớm, trong nhà đã gà bay chó sủa.
Không biết Triệu Lan Chi tức giận chuyện gì, phá hỏng cả rừng trúc ở hậu viện, khó khăn lắm Hồng Phúc mới khuyên được hắn dừng lại, hắn lại tiếp tục đi nhổ gốc cây ở cổng lớn gốc, miệng không ngừng lẩm bẩm, trên đọc thiên văn dưới đọc địa lý.
Khi Từ Oản đi tới, hắn đã lên cơn điên xong rồi, đang ngồi ăn cơm ở sảnh trước.
Khi nàng đi qua, nương của nàng cũng vừa tới.
Hoa Quế tiến lên đỡ nàng: “Lại đây ăn một chút gì đi, sao người lại ăn ít như vậy.
”
Từ Hồi ngoái đầu lại liếc Triệu Lan Chi: “Ta nhìn thấy hắn là đã không muốn ăn.
”
Vừa nói dứt lời, người kia đã đứng lên, tuy rằng sắc mặt không được tốt lắm, nhưng vẫn còn giữ được lý trí: “Ta đi ta đi, nàng ăn nhiều một chút, đừng để Trân Châu của chúng ta bị đói bụng.
”
Tuy là nói như vậy, nhưng khi phất tay áo rời đi cũng mang theo sự tức giận, Từ Oản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội ngăn cản hắn: “Cha, người đi đâu vậy? Cha đây là đang giận dỗi ai, sao người cứ trừng mắt lên thế kia.
”
Triệu Lan Chi chỉ nói không có việc gì, vòng qua nàng, bước nhanh đi ra ngoài.
Từ Oản đuổi theo không kịp, vừa quay đầu lại, nương của nàng đã quăng đôi đũa trong tay lên bàn, cũng đứng lên đi ra ngoài, Hoa Quế vội kéo nàng lại, tránh để nàng bị động thai: “Tiểu thư, tiểu thư đừng tức giận, trong bụng còn có hài tử, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh suy nghĩ, đừng chấp nhặt cùng cô gia, hắn tóc dài kiến thức ngắn……”
Cũng chỉ có lúc không có Triệu Lan Chi, nàng mới dám khuyên như vậy.
Từ Hồi ném đôi đũa, vẫn chưa hết giận, đưa chân đá chiếc ghế dựa, Từ Oản vội vàng đi tới: “Nương, đừng tức giận đừng tức giận, xảy ra chuyện gì vậy, tối hôm không phải vẫn tốt hay sao, ngày thường không phải cha con bị đánh không đánh lại, bị mắng cũng không cãi lại hay sao, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, sao hai người lại tức giận!”
Từ Hồi thấy nữ nhi lo lắng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bảo nàng ngồi xuống ăn cơm, còn bản thân cùng với Hoa Quế đi ra ngoài trước.
Không cho nàng đi theo, nhưng biết có lẽ là nàng đi tìm cha mình, Từ Oản cũng yên lòng hơn một chút, hiếm khi cha nàng tức giận, mọi chuyện ở trong mắt hắn, gần như nương nàng nói cái gì thì là cái đó.
Đặc biệt là lúc này, người còn đang có thai, càng không thể làm ầm ĩ quá mức, nàng đưa mắt ra hiệu cho Hoa Quế xong lại ngồi xuống ăn cơm.
Hồng Châu ở bên cạnh gắp thức ăn cho nàng, nhất thời trong phòng chỉ còn hai chủ tớ các nàng.
Ban đầu nàng dậy sớm là vì muốn gần gũi với cha nương hơn, không ngờ hai người bọn họ lại giận dỗi nhau, hình như nàng trở về không đúng lúc, trong lòng không vui, nàng nhăn mày.
Hồng Châu nhìn xung quanh không thấy có ai, đứng ở bên người nàng: “Buổi sáng nô tỳ tới đây, có nghe thấy hai câu, hình như là nói chuyện hôn sự của tiểu thư, nô tỳ cũng không rõ lắm, không biết là thật hay giả.
”
Tay Từ Oản khựng lại, nhíu mày: “Bởi vì hôn sự của ta? Ngươi nghe thấy cái gì?”
Hồng Châu khom lưng, nói nhỏ bên tai nàng: “Hình như là nói chuyện hứa hôn cho người với ai, hai người vì chuyện này mà cãi nhau, từ trước đến nay phu nhân nói một không hai, lần này ý kiến khác nhau, lại nói đến chuyện cũ gì đó, nô tỳ cũng không dám tiến lên, liền nghe thấy cô gia nhổ cây ở trong sân.
”
Từ Oản vỗ trán: “Hôn sự của ta? Sao có thể, ta không gả cho ai hết, hứa hôn cho ai cũng vô dụng.
”
Trở lại phòng của mình, quả nhiên Triệu Lan Chi đã nằm ngã vào giường, trời chưa sáng hắn đã dậy, chạy đến rừng trúc trong hậu viện phá hỏng cả rừng trức nhà người ta, vừa mệt lại vừa tức, tùy tiện đắp cái chăn lên người, giày cũng không thèm cởi ra.
Từ Hồi bước nhanh tới, nhấc chân đá vào cẳng chân của hắn: “Triệu Lan Chi, trước mặt nữ nhi, ngươi nổi nóng như vậy để làm gì?”
Nam nhân xốc cái chăn mỏng lên, ánh mắt sáng quắc, hơi ngồi dậy: “Chẳng lẽ việc hôn nhân của nữ nhi ta, ta không thể hỏi đến sao, người như Cố Thanh Thành, mới ở chung bao lâu, hắn liền dám dõng dạc nói cái gì vừa ý A Man nhà chúng ta, còn muốn tất cả người trên thế gian đều biết, người như vậy ta không thích, ta thấy A Man cũng không thích, vì sao nàng phải đồng ý hôn sự này với hắn?”
Dăm ba câu sao có thể nói rõ ràng được, Từ Hồi kiên nhẫn, cũng nhìn hắn: “Ta đã rời khỏi Từ gia, nhưng cả Từ gia và A man đều cần một thế lực lớn che chở, Cố Thanh Thành đã có lòng, như vậy không còn mối hôn sự nào tốt hơn.
”
Hoa Quế nhìn hai người lại cãi nhau, vội vàng tới cửa đi trông chừng, chuyện như vậy không thể để A Man biết, nàng đi ra ngoài đóng chặt cửa phòng rồi đứng luôn ở ngoài cửa.
Triệu Lan Chi thấy thê tử của mình cân nhắc lợi và hại trong hôn sự của nữ nhi thì lại càng bực bội hơn: “Dân chúng bình thường, cần ô dù lớn che chở để làm gì, bước chân vào hậu viện của thế gia quyền quý cũng như con mèo nuôi trong nhà thôi, có tự do gì đáng để nói.
Ta cảm thấy cho dù không được, A Man còn nhỏ, hôn sự còn có thể suy nghĩ thêm.
”
Từ Hồi chống một tay lên khung gỗ bên cạnh giường, cũng khẽ cười: “Chàng đừng tưởng ta không biết, chàng đã chọn được con rể vừa ý rồi, có phải thế không? Cho nên mới tức giận như vậy?”
Quả thật là Triệu Lan Chi đã chọn được người vừa ý rồi, nghe vậy cũng đứng lên: “Hoắc Chinh có cái gì không tốt, đứa bé này rất thông minh, chúng ta sớm hay muộn phải rời khỏi kinh thành, lại không quan tâm đến những chuyện nhà quyền quý của bọn họ nữa, sống một cuộc sống bình thường, chúng ta có thể xem dưới mí mắt, hắn cũng không dám đối xử tệ với A Man, chuyện này có gì không tốt?”
Trong thời gian hai tháng ngắn ngủi này, Hoắc Chinh đã thâu tóm được vài thế lực, hiện giờ ở kinh đô cũng coi như có thể chiếm được chút lợi ích nhỏ, từ khi A Man đi Đông Cung, hắn cũng thường tới thăm, bởi vì tính tình giống nhau, hai người có thể nói là chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Tuổi tác tương đương, trong lời nói của Hoắc Chinh cũng có ý muốn cầu thân , bởi vì cha mẹ đều không ở bên cạnh hắn, hắn đem sự vui mừng khi mới gặp A Man nói cho Triệu Lan Chi, có lẽ là sự thành khẩn của hắn đã thực sự đả động Triệu Lan Chi, cũng có lẽ ở trên người hắn, Triệu Lan Chi nhìn thấy bóng dáng của mình, hắn đau lòng cho hài tử này, cũng vừa ý hài tử này.
Đột nhiên tối hôm qua lại nghe Từ Hồi nói đáp ứng lời cầu thân của Cố Thanh Thành, tất nhiên là vô cùng tức giận.
Sự tức giận này, không chỉ bởi vì hôn sự của nữ nhi, cũng có bất đắc dĩ, có không cam lòng, có các loại cảm xúc hỗn tạp trong đó, nhìn nữ nhân với gương mặt vẫn xinh đẹp như xưa, những lời lẽ nghi ngờ cứ lặp đi lặp lại trong cổ họng hắn.
Từ Hồi ở trước mặt hắn, từ trước đến nay vẫn luôn rất kiên quyết, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của hắn: “Tốt chỗ nào? Miệng lưỡi trơn tru, còn tuổi nhỏ mà đã biết biết đầu cơ trục lợi, còn dám đánh chủ ý đến của Bồ Tát, ta thấy không có chuyện gì là hắn không thể làm ra, đã không có gia thế ở sau lưng, cũng không có nhân phẩm, trăm triệu không ổn.
”
Ánh mắt Triệu Lan Chi trở nên phức tạp: “Thượng đẳng gia thế, miệng lưỡi trơn tru? Trong lòng nàng nghĩ như vậy, có phải nàng cũng khinh thường ta hay không, bởi vì bây giờ ta không hề có một chút thành tựu nào, bởi vì ta không thể cho A Man có một gia thế tốt, cho nên, nàng hối hận rồi có phải không? Vị điện hạ kia ở trong lòng nàng, gia thế thượng đẳng, đến nay còn nhớ thương nàng, nàng hối hận rồi, có đúng hay không?”
Đột nhiên nghe thấy hắn đem Lý Thăng ra nói, Từ Hồi cũng bực bội: “Triệu Lan Chi!”
Hắn thấy sắc mặt nàng, hốc mắt càng đỏ lên: “Công danh đối với ta không có ích lợi gì, nhưng nếu nàng muốn, ta có thể đi tranh.
”
Nói xong, hắn đẩy vai nàng ra, muốn đi ra ngoài.
Từ Hồi bắt lấy cánh tay hắn, trừng mắt: “Chàng muốn đi đâu!”
Nam nhân thật sự rất tức giận, lập tức ném cánh tay nàng ra, hắn nhanh chóng bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại, Từ Hồi đè nén lửa giận trong lòng, muốn mắng hắn hai câu, trong lòng liền nảy ra một ý tưởng, nàng vịn khung giường ngồi xổm trên mặt đất, kêu ai u một tiếng, đầu dựa lại gần mép giường.
Chân còn đạp đổ lư hương trên bàn, ầm một tiếng.
Triệu Lan Chi nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại, sợ tới mức hồn phi phách tán, bước nhanh trở về bên cạnh nàng: “Làm sao vậy? Hả? Bị ngã? Vừa rồi là ta đẩy ngã nàng sao?”
Thật ra nàng không bị đẩy ngã, nhưng hắn vừa nói như vậy, Từ Hồi lập tức nắm chặt tay hắn: “Chàng đẩy ta mạnh như vậy để làm gì, ai u, bụng đau quá, a…… Đau quá……”
Một tay nàng xoa bụng của mình, tay còn lại nắm chặt tay hắn.
Triệu Lan Chi lập tức ôm nàng lên, vội vàng kêu Hoa Quế: “Hoa Quế! Hoa Quế! Mau kêu đại phu tới! Hoa Quế!”
Hoa Quế còn không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, đẩy cửa phòng đi vào nhìn thấy cảnh tượng đó, cũng rất là sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài kêu Hồng Phúc đi tìm đại phu, nàng đi đem nước ấm tới, vội vàng đến mép giường hầu hạ.
Đặt người nằm lên trên giường, sắc mặt Triệu Lan Chi tái nhợt, quỳ ở mép giường, hai tay nắm chặt tay của Từ Hồi, đôi mắt đỏ bừng: “Sẽ không có việc đâu? Đúng không? Còn đau hay không? Đều do ta đều do ta……”
Thật ra Từ Hồi cũng không có việc gì, nhìn Hoa Quế, đưa mắt ra hiệu cho nàng: “Đừng để A Man biết, hôm nay con bé phải đi rồi, đừng khiến cho con bé lo lắng.
”
Hoa Quế vắt khăn mặt, cũng luống cuống: “Sợ là không còn kịp rồi, vừa rồi lúc nô tỳ kêu Hồng Phúc, người trong viện đều nghe thấy được.
”
Từ Hồi rũ mắt, không lên tiếng.
Triệu Lan Chi nắm tay nàng đặt lên mặt hắn, vô cùng hối hận: “Nàng đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi đi, một lúc nữa đại phu tới rồi, A Man biết cũng không sao, nàng đừng nhúc nhích, cũng đừng tức giận, đều là ta sai, nàng thât là, nàng mắng ta đánh ta đều được, ta đang bực, nàng kéo ta làm gì……”
Lúc này, hắn chỉ hận chính mình.
Từ Hồi thấy bộ dáng hắn như vậy, cũng đau lòng, từ trong lời nói của hắn, cũng biết được tấm lòng của hắn.
Sau nhiều năm mưa gió như vậy, tấm lòng của hắn đối với nàng, csao nàng lại không hiểu.
Nàng dùng sức rút một tay ra, hai ngón tay hơi cong lại, tức giận trách cứ: “Đúng là chàng sai, đều tại chàng.
”
Một tay của hắn khẽ vuốt phần bụng của nàng, còn cúi đầu: “Trân Châu của chúng ta sẽ không có việc gì đâu? Đúng không?”
Từ Hồi thở dài, đưa tay đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng búng một cái.
Nàng chỉ dùng một chút sức lực, thấy hắn khẩn trương như vậy, cũng buồn cười.
Triệu Lan Chi đưa tay che lại cái trán, giương mắt nhìn nàng.
Nàng lại cười rất ôn nhu: “Đồ ngốc.
”
Nhiều năm làm chủ tớ, từ ánh mắt vừa rồi của Từ Hồi, Hoa Quế đã đoán được một ít, cũng không cần lo lắng nữa, chỉ nói là đi đón đại phu rồi lui ra ngoài.
Ra tới của chính liền thấy Từ Oản đang vội vàng đi tới, vội vàng sai người cản nàng lại.
Nghe mọi người thấp giọng nói không có việc gì, Từ Oản cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng trên thềm đá, vừa định xoay người, Hồng Phúc ở phía trước đang cúi đầu đi tới.
Một thời gian không gặp, vậy mà nàng ta lại có vài phần nhan sắc giống chủ tử của mình, nàng đến trước mặt vén áo thi lễ chào: “Tiểu thư, xe đã chuẩn bị tốt, tướng quân đang chờ người ở bên ngoài, chúng ta đi thôi!”
Hồng Châu vừa mới theo tới, từ xa nhìn thấy tỷ muội của mình, lập tức đứng lại.
Từ Oản chậm rãi đi xuống thềm đá, vô cùng do dự, một người cũng đang vội vàng bước đến.
Thiếu niên mặc cẩm y lộng lẫy, so với lúc mới gặp, trông hắn tuấn tú hơn ba phần, trong tay Hoắc Chinh còn cầm hộp đồ ăn, thấy nàng đứng ở trên thềm đá, nghiêng đầu nhìn nàng cười.
“Ai u, nhìn xem, thật là tới sớm không bằng tới đúng lúc, A Man trở về khi nào thế, bây giờ lại phải đi rồi sao? Ta đưa nàng đi nhé?”
“……”
Hoắc Chinh thấy nàng kinh ngạc, vội đưa hộp đồ ăn trên tay cho Hồng Châu, chỉ nói là đích thân mình làm canh đại bổ cho phu nhân uống để bồi bổ thân thể.
Hắn tiến lên phía trước, cười nói.
“Đi thôi, ta đưa nàng đi.
”
Hồng Phúc còn đang đứng chờ bên cạnh: “Tiểu thư……”
Từ Oản vừa bước đi, không hề đợi nàng lên tiếng, Hồng Phúc trở về đúng lúc hắn tìm đại phu ở hiệu thuốc bên cạnh tới, ở cửa còn gặp Cố Thanh Thành, vừa hỏi tới liền biết là phu nhân đột nhiên bị ngã, cũng nói chuyện hai câu.
Hồng Phúc nói lớn hơn: “Tiểu thư tiểu thư, tướng quân nói nếu trong nhà có việc, ngài ấy sẽ báo lại trong cung một tiếng, hôm nay không cần đi về, có thể ở lại nhà chính thêm hai ngày.
”
Thiếu niên nghe vậy tức khắc ngước mắt, quả nhiên thấy Từ Oản cười.
……….
.