Gạ Tình Vợ Ngốc [h]

(( Mỵ Nhi ))





Nói đoạn nên Nhuyễn Tịnh ngoan ngoãn leo lên bàn làm việc của Mặc Cẩn Ngôn, ngồi đối diện với anh. Lúc này anh mới lấy trong tủ ra một tuýp kem nhỏ rồi kéo quần lót cô ra để lên trên bàn. Nhuyễn Tịnh vô cùng xấu hổ nhưng không thể ngăn cản đành khép chân lại lấy tay che đi huyệt nhỏ.

Mặc Cẩn Ngôn hơi nhíu mày nhưng vẫn nhẹ nhàng tách hai đùi của cô ra. Nhìn tiểu huyệt sưng đỏ đến đáng thương trong lòng anh có chút sót. Anh lấy một ít thuốc thoa vào bên trong. Cảm giác mát lạnh truyền đến khiến Nhuyễn Tịnh dễ chịu hơn. Sau khi thoa thuốc xong xuôi anh kéo quần lót lên cho cô như cũ. Vừa nãy cô đã nghỉ xấu cho anh, thật không phải.

" Cảm ... cảm ơn boss. "

" Chuyện nên làm mà, huyệt nhỏ của thư ký Nhuyễn đang sưng đỏ đây lại còn là ban ngày. Vừa nãy thứ cô muốn tôi cũng muốn đáp ứng lắm nhưng thực không thích hợp. "

" Không phải đâu ... tôi không có mà. "


Thật là xấu hổ, tại sao người ham muốn chuyện kia lại biến thành cô rồi. Rõ ràng lần nào cũng là Mặc Cẩn Ngôn lừa gạt dụ dỗ cô. Bây giờ anh ta lại dùng giọng điệu như bị bức ép phải làm vậy. Có phải cô đã gây nên lỗi lầm gì quá đáng nên mới đụng phải cấp trên xấu xa như vậy không.

Nhuyễn Tịnh leo xuống bàn chỉnh lại trang phục một chút, nhìn thấy Mặc Cẩn Ngôn chăm chú đọc bản thảo. Nét mặt của anh vô cùng nghiêm túc khi làm việc đúng là rất soái.

" Thư ký Nhuyễn đã dốc hết tâm tư viết thì phải? "

" Vâng ạ. "

" Nhưng mà ... "

" Chỗ nào chưa được ạ? Tôi sẽ lập tức chỉnh sửa ngay. "

" Nội dung thì không có vấn đề nhưng mà cách viết vẫn như cũ. Thư ký Nhuyễn không nên kiên dè quá, hình như hôm trước vẫn còn dư lại mấy cái bao cao su. "


" Boss ... tôi ... tôi biết nên sửa thế nào rồi ạ ... không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài trước. "

Không đợi Mặc Cẩn Ngôn có đồng ý hay không, Nhuyễn Tịnh nói liền một hơi sau đó lập tức ôm bản thảo chạy ra ngoài. Nếu như còn do dự ở lại chỉ sợ là cô không còn cái mạng nhỏ bước ra ngoài. Thể lực của người đàn ông này không thể xem thường được.

Nhìn dáng vẻ con thỏ nhỏ bối rối bỏ chạy, trên gương mặt Mặc Cẩn Ngôn lộ rõ nụ cười. Chỉ khi chọc ghẹo và ở bên cạnh Nhuyễn Tịnh, trong lòng anh mới vui vẻ như thế được.

Trước khi để Nhuyễn Tịnh chạy thoát Mặc Cẩn Ngôn đã kịp dặn dò một câu.

" Mỗi sáng mang cafe vào đúng giờ sẳn để tôi bôi thuốc cho cô, thư ký Nhuyễn à. "

Ra được khỏi phòng an toàn nhưng không khiến trong lòng Nhuyễn Tịnh bớt lo lắng lại. Mỗi sáng đều phải để Mặc Cẩn Ngôn nhìn tiểu huyệt và chạm vào bên trong, cô làm sao có thể tự nhiên mà thoải mái được. Nhưng đứng lên phản ứng lại thì cô không dám, lỡ Mặc Cẩn Ngôn trở mặt lại đè cô ra làm. Thế thì có phải là tự chuốc họa vào thân không.

Về phần Mặc Cẩn Ngôn tự mình thoa thuốc mỗi ngày cho Nhuyễn Tịnh cũng cho thấy annh là người có trách nhiệm với những gì mình đã gây ra. Nhưng nếu nói anh là người tốt hay là quân tử thì hoàn toàn sai lầm. Bù đắp chỉ là một phần, phần còn lại là để dễ dàng theo dõi tình hình tiểu huyệt của Nhuyễn Tịnh hồi phục thế nào thôi.

____

( >< ) Thời cơ anh là nhất rồi anh giai ạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận