Trong Trầm Hương viện, Lục phu nhân đang dẫn theo tôn nữ chơi Lỗ Ban Tỏa, Thi Uyển đứng ở một bên hầu hạ.
Lục phu nhân dạy hơn nửa ngày, rút một cây Lỗ Ban Tỏa ra đưa cho tiểu tôn nữ Miên Nhi bốn tuổi, vốn là một bước cực kỳ đơn giản nên đôi tay nhỏ bé của Miên Nhi cầm đầu gỗ, nhẹ nhàng cắm vào.
Thi Uyển vừa vặn khen: "Không hổ là cô nương Lục gia, Miên Nhi thật thông minh!”
Trên mặt Lục phu nhân lộ ra nụ cười hưởng thụ, Thi Uyển biết ngay những lời này của mình nói rất êm tai.
Gả vào Lục gia ba năm, rốt cục nàng cũng hiểu được lúc nào có thể đúng lúc chen vào một câu làm cho bà bà thích, chứ không còn đứng trơ trơ ở đó giống như kẻ ngốc nữa.
Lúc này Miên Nhi hỏi: "Nhị thẩm, người biết ghép Lỗ Ban Tỏa không?”
Thi Uyển có chút xấu hổ cười, trả lời: "Ta không biết.
”
Nàng xuất thân từ sơn thôn, Lỗ Ban Tỏa thuần túy dùng để chơi như vậy, ngay cả trên chợ của bọn họ cũng không có, mười sáu tuổi nàng đi tới kinh thành mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Miên Nhi trả lời: "Ta biết ngay người chắc chắn sẽ không biết.
" Nói xong lại quay về chơi Lỗ Ban Tỏa trên tay.
Thi Uyển chỉ có thể xấu hổ lộ ra một nụ cười không biết nên trả lời cái gì.
Một lát sau, Lục phu nhân dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu hỏi nàng: "Ngươi có biết chuyện Tử Vi sắp trở về không?"
Thi Uyển cả người chấn động, lồng ngực căng thẳng, cổ họng khàn khàn nói: "Không, không biết ạ…”
Lục phu nhân hiểu rõ nói: "Vậy chắc đã quên nói với ngươi, hai ngày trước Tử Vi đưa thư tới nói rõ xế chiều sẽ trở về, nhưng ngày mai là mười lăm nên ta phải đi chùa Tương Quốc dâng hương, cũng sẽ ở lại nơi đó dùng cơm chay, ngươi ở nhà chuẩn bị cơm nước cho ổn thỏa, đừng để cho hắn đói bụng.
"
“Vâng, tức phụ đã biết rồi ạ.
" Thi Uyển gần như dùng hết sức lực toàn thân mới dùng giọng điệu bình tĩnh thản nhiên nói ra những lời này.
Lục Lân, hắn nhận lệnh chủ trì tu sửa Đức Xuân Cung cho Hoàng thượng, ăn ở đều ở trong cung, đã ba tháng nay không trở lại.
Hơn nữa, vừa rồi bà bà bảo nàng chuẩn bị cơm tối cho hắn! Nếu vậy, hắn sẽ đến viện nàng dùng cơm chứ?
Nàng lập tức nghĩ đến sở thích của hắn, đậu hũ Phù Dung, cá trắng chưng rượu, bánh xốp sữa, đúng rồi, còn có cua ủ cam.
Vừa vặn mùa này đã sớm có cam bày bán trên chợ, nàng có thể bảo phòng bếp mua về trước nấu với với cua thu, nhất định hắn sẽ thích.
Sau đó nàng toàn tâm toàn ý nghĩ đến chuyện phu quân trở về, lại quên mất còn đang hầu hạ bà bà, cũng may Lục phu nhân cùng tôn nữ chơi đùa nên không quá để ý đến nàng, cũng không biết nàng xuất thần.
Trở lại Sơ Đồng viện của mình, Thi Uyển lập tức đi dặn dò Lưu ma ma ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, dặn dò xong, suy nghĩ một chút còn nói thêm: "Còn xin ma ma giúp ta đến hiệu thuốc mua chút hoa Hợp Hoan, phục linh và sơn tra, tốt nhất là đi An Hòa đường, thuốc ở đó tốt hơn đôi chút.
”
Thấy trên mặt Lưu ma ma lộ ra vài tia không vui, Thi Uyển lập tức lấy ra túi tiền đã chuẩn bị sẵn, lúc muốn đưa ra có hơi do dự, lại đem túi tiền nhỏ khác cũng giao vào trong tay bà ta, dịu dàng nói: "Số tiền này ma ma cầm đi mua đi, nếu không đủ ta sẽ đi lấy thêm.
”
Lưu ma ma nhận lấy hai túi tiền đã biết trong này gần hai lượng bạc, lúc này mới cười nói: "Đủ đủ, Thiếu phu nhân yên tâm, sáng mai ta sẽ đi mua về.
”
Thi Uyển yên lòng.
Tuy rằng trong nhà không ai nói với nàng chuyện quan trường, nhưng thường ở bên cạnh bà bà hầu hạ nên nàng biết phu quân không muốn đi chủ trì tu sửa Đức Xuân cung kia, hắn muốn đi theo lão sư của hắn làm việc, nhưng dưới sự sắp xếp của cha hắn, hắn không thể không tạm thời rời khỏi Tập Hiền viện đi tu sửa cung điện cầu phúc kia.
Ba tháng trước khi nhậm chức hắn đã không vui, nàng sợ hắn bây giờ cũng vẫn không vui.
Phục linh, sơn tra có thể bổ tỳ khai vị, hoa hợp hoan có thể giải u uất, mua những thứ này về làm chút điểm tâm không chừng có thể làm cho tâm tình hắn tốt lên đôi chút, cũng ăn nhiều hơn chút đỉnh.
Hai lượng bạc, Lưu ma ma ít nhất có thể dư ra ba bốn trăm văn tiền, bà ta nhất định sẽ tận tâm mua đồ tốt về.
Đêm nay, nàng ngủ không ngon.
Ngày hôm sau nàng đã rời giường rất sớm, thay một bộ váy dài màu thu hương phối với màu vàng nhạt tối hôm qua đã chọn xong, chải búi tóc thịnh hành nhất trong kinh thành, lại đeo thêm sợi dây chuyền mạ vàng khảm ngọc mới được chế tác lúc thành hôn.
Đó là sợi dây chuyền tốt nhất của nàng, có lẽ cũng là sợi dây chuyền quý giá nhất.
Nhưng nhìn mình trong gương lại cảm thấy có chút bắt mắt, nàng do dự mãi vẫn tháo dây chuyền xuống.
Ngày thường chưa bao giờ đeo, hôm nay lại đột nhiên đeo lên, cũng không phải ngày trọng đại gì, người khác liếc mắt một cái đã có thể đoán được có lẽ bởi vì hắn đã sắp trở về.
Chính nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, đành phải tháo vòng cổ xuống.
Sau đó tỉ mỉ vẽ hình dạng lông mày thịnh hành nhất trong kinh, cẩn thận mà thoa phấn phơn phớt lên, cuối cùng cầm giấy mím đỏ đôi môi.
Lại e sợ màu môi quá tươi sẽ không hợp với mặt mộc bình thường, nàng lại cầm khăn tay nhẹ nhàng chấm đi một tí.
Màu môi nhạt đi đôi chút nhưng vẫn rõ ràng, nàng ngượng ngùng nhưng lại cảm thấy ăn mặc như vậy quả thật đẹp mắt hơn nhiều.
Do dự hơn nửa ngày, cuối cùng nàng vẫn không lau đi.
Quả thật sáng sớm bà bà đã đi chùa Tương Quốc, bà nói Lục Lân buổi chiều sẽ trở về, sau giữa trưa Thi Uyển đã bắt đầu làm phục linh và hợp hoan, lại làm bánh sơn tra, sau đó lại tự mình xuống phòng bếp nhỏ chuẩn bị thức ăn, chỉ chờ hắn trở về sẽ lập tức cho vào nồi.
Nhưng đợi đến khi mặt trời sắp lặn, hắn vẫn chưa trở về.
Sợ hắn trở về sẽ quá đói bụng, nàng đành phải để phòng bếp làm trước, như vậy chờ hắn trở về có lẽ cũng vừa vặn.
Kết quả nửa canh giờ sau, đồ ăn đã làm xong, mặt trời chiều ngã về tây nhưng ngoại viện vẫn không có động tĩnh gì.
Nàng bất đắc dĩ bảo nha hoàn Cẩm Tâm đi đến tiền viện nhìn xem, Cẩm Tâm rất nhanh đã trở về nói cho nàng biết công tử vẫn chưa quay lại.
Thi Uyển đành phải tiếp tục chờ đợi, nàng cũng không đói bụng, chỉ có điều sợ đồ ăn nguội hết mà những món này nếu hâm lại lần nữa sẽ giảm hương vị, đến lúc đó hắn sẽ ăn không vô! Hắn luôn luôn rất cầu kỳ.
Một canh giờ trôi qua, trời đã tối, đồ ăn cũng lạnh thấu nhưng hắn còn chưa trở về.
Cẩm Tâm nói: "Nếu không Thiếu phu nhân ăn trước chút đi?”
Thi Uyển lắc đầu, trả lời: "Không sao cả, ta cũng không đói bụng.
”
Là thật sự không đói bụng, bởi vì một lòng chỉ nghĩ đến chuyện đồ ăn lạnh rồi, nghĩ đến chuyện hắn trở về khi nào, nghĩ đến chuyện hắn đến đây ăn cơm nàng sẽ nói gì, nên hoàn toàn không cảm thấy đói.
Hiện giờ thì sao? Thức ăn cuối cùng vẫn lạnh ngắt, chờ hắn trở về phải cho vào nồi hâm nóng rồi mới ăn, cho dù là cá trắng hấp rượu hay là cua ủ cam, đều sẽ trở nên khó ăn.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không nói gì, hắn chính là quân tử khiêm tốn như vậy, cho dù không thích cũng sẽ không nói lời không khách khí.