Nhà Lý tướng quân mời hậu bối đi diễn luyện cưỡi ngựa bắn cung, bởi vậy lão tam Lục gia Lục Dược cùng Lục Lân đều mặc trang phục ống tay áo hẹp, tuấn tú lưu loát, rất có hơi thở thiếu niên, hơn nữa Lục Lân bình thường luôn mang bộ dáng chi lan ngọc thụ, thanh tú nhanh nhẹn, hôm nay mặc võ phục càng tăng thêm vài phần sắc bén, không giống với bộ dáng thường ngày khiến cho người ta không thể dời mắt.
Hắn và Lục Dược không ngồi xe mà đều cưỡi ngựa khiến người qua đường liên tục quay đầu nhìn lại.
Thi Uyển ngồi trong xe ngựa, từ phía sau nhìn bóng dáng hắn, lúc thì vui mừng lúc lại cô đơn.
Hắn quả thật quá chói mắt, mà có khi nào hắn lại không chói mắt chứ?
Lý gia khi khai quốc từng làm quốc công, hiện giờ hạ xuống làm tướng quân, bởi vì nhà tổ quá nhỏ, địa thế lại trũng, hơi ẩm quá nặng, bởi vì ở trên cùng một con đường mới mua một tòa viện lớn, lần này lễ đính hôn của nữ nhi mới tổ chức trong tòa viện mới này.
Lúc bọn họ xuống xe ngựa, vừa lúc một đám khách phía trước mới đến, Thi Uyển nghe được người Lý gia phía trước chào hỏi: "Quận hầu phu nhân gần đây khỏe không, lần trước gặp đã là năm ngoái!"
Thi Uyển không quen quan quý nhân trong kinh, không biết trong kinh có mấy quận hầu, nghe nói như thế không khỏi giương mắt nhìn một cái, chỉ thấy một phụ nhân trung niên phía trước đầy châu ngọc, một công tử trẻ tuổi cẩm y hoa phục đi theo bên cạnh, nàng lại liếc mắt nhìn xe ngựa đang được hạ nhân dắt về phía thiên môn, mặt trên treo đèn lồng viết hai chữ "Trường Bình".
Cho nên, người phía trước chính là phu nhân Trường Bình quận Hầu phủ cùng nhi tử của bà ta sao? Người đính hôn lại từ hôn với Vương Khanh Nhược là hắn ta ư?
Nàng nghĩ vậy không khỏi lặng lẽ nhìn Lục Lân, quả nhiên thấy hắn không nhúc nhích nhìn người phía trước.
Quả nhiên, đây chính là người đã từ hôn với Vương cô nương.
Lục Lân cũng nhìn thấy hắn ta, có lẽ lúc này trong lòng hắn có chút không cam lòng, có lẽ còn hối hận vì đã tới nơi này.
Không biết người của Trường Bình quận Hầu phủ kia có nhìn thấy bọn họ hay không, dù sao biểu hiện của bọn họ là không nhìn thấy, Lục Lân cũng làm bộ không nhìn thấy, hai bên vẫn không nói gì với nhau, người Lý gia tự dẫn bọn họ vào trong viện.
Viện mới này vốn được cải tạo lại từ một viện để thưởng thức tiêu khiển, bên trong không ngay ngắn bảo thủ như những gia đình bình thường mà đầy chim hót hoa thơm, trúc xanh kỳ thạch, có chút tú lệ.
Sau khi chào mừng Lý gia chủ, Lục Lân và Lục Dược đi cùng các hậu bối trẻ tuổi đến nơi diễn luyện cưỡi ngựa bắn cung, Thi Uyển thì cùng Điền thị đi gặp Lý gia cô nương Sính Đình sắp đính hôn, cũng đi gặp Lục Dao và dì.
Thi Uyển đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ hành lễ nói lời khách khí, trên mặt hàm chứa vài phần ý cười, nội tâm lại xa cách.
Điền thị lại tương phản với nàng, nàng ta hết sức thân thiện, cười nói thản nhiên cực kỳ sinh động, bộ dáng khéo léo chu đáo mọi bề.
Rất rõ ràng, lúc này đây không có bà bà ở bên cạnh cũng không có đại tẩu áp chế, nàng ta dốc hết sức muốn biểu lộ kiếm chút danh tiếng.
Thi Uyển mặc cho nàng ta bày vẽ trước mặt người khác, cũng không ai chú ý tới nàng nên nàng bèn yên lặng đợi ở một bên.
Cho đến khi có người nói, các nam nhân ở bãi bắn đánh mã cầu rồi, chi bằng cùng đi xem.
Thi Uyển đương nhiên muốn đi, thế là nàng cùng các nữ quyến đi đến sân tập bắn.
Lúc các nàng đến đó, trên sân đang chiến đấu kịch liệt.
Trên sân toàn là nam tử trẻ tuổi, có người đã thành hôn, cũng có người chưa thành hôn, công tử Trường Bình quận Hầu phủ ở đây, Lục Dược ở đây, Lục Lệ cũng ở đây.
Rõ ràng bởi vì nữ quyến đến nên các nam tử cưỡi ngựa đánh bóng càng sục sôi hơn một chút, không khí cũng càng căng thẳng lên.
Nhưng rất nhiều người đều đang nhìn Lục Lân, Thi Uyển lập tức nghe người bên cạnh nghị luận: "Nhìn kìa, Nhị Lang Lục gia cũng ở đây!”
"Hắn trông thật tuyệt khi cưỡi ngựa!"
"Hắn không cưỡi ngựa cũng đẹp!"
…
Các nàng đều đang nhìn hắn, Thi Uyển yên lặng rời khỏi vị trí chật chội nhất, đến bên cạnh đám người nhìn trận mã cầu trên sân.
Trên cánh tay công tử Trường Bình quận Hầu phủ buộc dây ruy băng vàng, xông lên phía trước, quy hoạch sách lược thi đấu như thể là đội trưởng đội vàng.
Trên cánh tay Lục Lân buộc một dải lụa đỏ, đội trưởng dường như là hậu bối Lý gia.
Thi Uyển trước kia đã biết Lục Lân không chỉ văn chương tốt, cưỡi ngựa bắn cung cũng không tồi, hiện giờ chân chính nhìn thấy mới biết hắn ở trên sân ngựa mang tư thế oai hùng bừng bừng, khí vũ hiên ngang đến nhường nào.
Những người khác từ trên xuống dưới đều có người vây quanh, hoặc là phu nhân, hoặc là tỷ muội, cầm khăn tay lau mồ hôi thay người, vừa gọi nha hoàn đi múc nước.
Thi Uyển nhìn Lục Lân, nàng không khỏi sờ lên khăn tay trên người mình.
Nhưng hắn không xuống sân mà ở trên sân cùng đồng đội còn lại nói cái gì đó, dường như đang lập ra chiến lược.
Công tử quận hầu phủ cuồng ngạo, lại có chuyện của Vương Khanh Nhược, người khác có lẽ không sao cả, nhưng Lục Vân chắc chắn không muốn hắn ta thắng.
Không lâu sau, hiệp hai đã bắt đầu.
Dường như có trận lúc trước cổ vũ sĩ khí, đội đỏ bên này đã thay đổi thái độ dịu dàng trước đó, khí thế mạnh hơn rất nhiều, Lục Lân làm đội trưởng bắt đầu chỉ huy, cũng trở thành tiên phong nhiều lần giao đấu với công tử quận hầu phủ.
Trên sân có vài nam tử xuất thân từ gia đình võ tướng, rõ ràng có võ công trong người, ví dụ như công tử quận hầu kia, Lục Lân không biết võ, độ mạnh yếu trong động tác kém hơn một chút, nhưng thường có thể dự đoán được phương hướng và động tác của người khác, vài lần ra tay trước lại hóa nguy thành an.
Điều này không thể nghi ngờ đã làm công tử quận hầu phủ tức giận, hắn trở thành đối tượng trọng điểm để gỡ hòa.
Thi Uyển toát mồ hôi thay Lục Lân.
Sau đó, thời gian nhanh chóng trôi qua, Lục Lân lại không thể phá vòng vây dưới sự áp chế nặng nề của đội vàng, mắt thấy không thể xoay chuyển thế cục, nhưng vào thời khắc cuối cùng, Lục Lân đánh mã cầu cho Lục Dược, Lục Dược đánh vào một bóng trong lúc công tử quận Hầu phủ đối chọi gay gắt với Lục Lân, lại từ phía sau một người khác của đội vàng vượt lên trước cướp mã cầu đánh vào một quả.
Hai người ghi bàn này đều là người có độ chính xác tốt nhất, lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, ngay từ đầu Lục Lân đã không chuẩn bị để mình ghi bàn, mà để mình hấp dẫn lực chú ý của đội vàng, những người khác sẽ lên ghi bàn thắng.
Công tử quận hầu phủ thua mã cầu, hổn hển ném trượng.
Trận đấu ngựa kết thúc, người đánh bóng nhao nhao từ trên sân xuống, Lục Lân cũng xuống ngựa từ trên sân đi tới bên cạnh.
Thi Uyển nắm chặt khăn trong tay, hít sâu hai cái lập tức đi về phía hắn, nhưng đi được một nửa thì nhìn thấy vài tiểu cô nương vây quanh hắn, trong đó còn có nữ nhi của di nương Lý gia, tính ra cũng coi như biểu tỷ muội của hắn.
Nàng dừng bước tại chỗ quay đầu nhìn hoa bên cạnh, sợ có người chú ý tới mình, nên giả vờ như mình đi ngắm hoa từ sớm.