Ngày hôm sau, Thi Uyển theo thường lệ đi thỉnh an bà bà Lục phu nhân, hầu hạ bà ấy dùng bữa sáng.
Đại tẩu Tiêu Huệ Trinh đã tới, đang cùng Lục phu nhân nói mình sáng sớm bị bé con trong bụng đá tỉnh, cũng không biết mới sáng sớm như vậy cậu đang làm cái gì, khiến nàng ta không ngủ được đành phải rời giường.
Nhà mẫu thân ruột của đại tẩu là nhà thế thần, gia môn hiển hách, trước đó sinh được nữ nhi Miên Nhi, hiện tại lại mang thai, tính tình nàng ta đoan trang hiền thục, làm người ổn trọng, là tức phụ mà Lục phu nhân thích nhất.
Thi Uyển thỉnh an bà bà rồi lại thỉnh an đại tẩu, trên mặt Tiêu Huệ Trinh mang theo nụ cười dịu dàng đáp lại, rồi lại tiếp tục nói chuyện với Lục phu nhân.
Thi Uyển im lặng đứng sang một bên, đi múc cháo cho mẹ chồng.
Lúc mới vào Lục phủ, nàng thấy đại tẩu đối nhân xử thế ôn hòa nên có ý kết giao với nàng ta, muốn cùng nàng gần gũi hơn để cho mình có một người có thể nói chuyện ở Lục gia.
Đại tẩu lần nào cũng sẽ dịu dàng đối đáp, nhưng vẻn vẹn chỉ ân cần thăm hỏi một hai câu không nói chuyện qua lại sâu hơn nữa.
Nàng rốt cục cũng hiểu được, thật ra đại tẩu đối với ai cũng là khách khí, đó là giáo dưỡng của nàng ta, nhưng chỉ có đối với bà bà, phu quân và con của mình, nàng ta mới có thể chân chính đối đãi bằng cả tâm tư, đối với người khác, nàng ta sẽ khinh thường không thèm ứng đối.
Sau đó, Thi Uyển cũng từng muốn tiếp cận tiểu cô (em chồng) Lục Dao, lại vô tình nghe thấy Lục Dao và nha hoàn bên cạnh cùng cười khẩu âm An Lục của mình.
Về sau nữa, nàng cuối cùng cũng buông tha, nàng rốt cục đã hiểu được mình và các nàng không phải người của cùng một thế giới, các nàng không muốn hiểu rõ nàng, cũng không muốn bị nàng gần gũi.
Cho nên khi tiểu cô tính tình kiêu ngạo vào cửa cũng lộ ra khinh thường ở trước mặt nàng, nàng đã không còn cảm thấy bất ngờ đến vậy nữa.
Chỉ chốc lát sau, tam tức phụ Lục gia Điền thị đã bế Xương ca nhi mới nửa tuổi tới.
Tam đệ không phải nhi tử ruột thịt của Lục phu nhân mà chỉ là con thứ, cho nên Xương ca Nhi này cùng Miên Nhi cũng cách một ít, nhưng dù sao cũng là tôn tử đầu tiên của Lục gia, Lục phu nhân vẫn đối đãi với cậu rất thân thiết, rất nhanh đã hỏi Xương Ca Nhi mấy ngày nay thân thể thế nào, sữa của vú nương có đủ hay không.
Mỗi khi như vậy, một loại áp lực cùng quẫn bách vô hình lập tức bao phủ trên đầu Thi Uyển.
Lục gia có ba nhi tử, ba người tức phụ, đại tẩu đã có đứa thứ hai, em dâu đã sớm có nam đinh, chỉ có nàng vẫn chưa sinh được ai.
Lục Lân không qua đêm ở chỗ nàng nhưng điều này cũng không thể trách hắn, chỉ trách chính nàng lúc trước tâm tư bất chính, không biết liêm sỉ!
Đang nghĩ ngợi, đại tẩu Tiêu thị nói: "Hôm nay khẩu vị của mẫu thân tốt hơn trước một chút.
”
Tam tức phụ Điền thị cười nói: "Đại tẩu còn không rõ sao, hôm qua nhị ca không phải đã trở lại rồi à, mẫu thân từ trước đến nay luôn yêu thương nhị ca, lúc này hẳn đang rất vui vẻ đấy!"
Lục phu nhân nở nụ cười, hiển nhiên đã bị Điền thị nói trúng tâm sự, Tiêu thị lập tức nói: "Nói vậy sau này nhị đệ sẽ tới thỉnh an mẫu thân.
”
Lúc này trong miệng Xương Ca Nhi hừ một tiếng, mấy người bèn trêu chọc đứa bé mà không nói đến chuyện của Lục ca nhi nữa.
Thi Uyển ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, trong lòng nghi hoặc sao Lục Lân còn chưa tới.
Nàng biết hắn từ trước đến nay luôn là người dậy sớm, cho dù đi thỉnh an phụ thân trước thì lúc này cũng nên tới đây rồi, cho đến khi nàng nhớ tới chuyện Lục Lân từng tranh chấp với cha chồng vì chuyện đi tu sửa Đức Xuân Cung.
Vì thế nàng đột nhiên ý thức được, lúc này nhất định Lục Lân đang bị cha chồng răn dạy!
Lục Lân xuất thân từ Thượng Thư phủ, lại bái Vương thừa tướng là lão sư, hơn nữa còn đứng đầu Bảng Nhãn, là tài tuấn trong kinh thành không ai có thể che lấp hào quang.
Hắn vốn dĩ ở Tập Hiền viện làm Giáo lý, đó được coi như chức vụ quan trọng mà tất cả người đọc sách đều cực kỳ hâm mộ, khi đó hắn đi theo lão sư Vương thừa tướng cùng nhau thi hành chính sách mới, từng tự mình dâng thư lên Hoàng Thượng được Hoàng Thượng khen thưởng, thăng liên tục ba cấp, có thể nói đụng vào là phỏng tay, phong quang vô hạn.
Nhưng sau đó Hoàng thượng bệnh nặng, đảng Thái hậu nắm giữ triều chính, chính sách mới cũng trở nên gian nan.
Tân đảng dần dần rơi vào thế yếu, một trận đại nạn sắp tới, vừa lúc đó, cha chồng lợi dụng chức quyền, phái Lục Lân đến tu sửa đạo tràng Đức Xuân cung cầu phúc cho hoàng đế, việc thăng quan phát tài như vậy người người đều muốn cướp đi, nhưng Lục Lân lại không muốn đi.
Đi có thể rời khỏi vòng xoáy chính sách mới, tránh được cú giáng tội do chính sách mới thất bại dẫn tới, nhưng đồng thời cũng vứt bỏ chính sách mới ở thời khắc nguy nan, vứt bỏ Vương thừa tướng chủ trì chính sách mới.
Thế nên đương nhiên Lục Lân không muốn, hắn muốn cùng tiến cùng lùi với lão sư, nhưng không lay chuyển được phụ thân và triều đình bổ nhiệm nên hắn chỉ có thể đi.
Thi Uyển vốn không hiểu chuyện triều chính, nhưng vì muốn thân thiết với phu quân mình một chút, hiểu rõ hắn hơn đôi chút mà nàng đặc biệt đọc rất nhiều sách, lần lượt cân nhắc đôi câu vài lời thỉnh thoảng nghe được, rốt cục hiểu được mấy thứ này.
Cho nên lúc này nàng liền nghĩ đến, hôm qua Lục Lân đến Vương gia còn ở đến nửa đêm nên chắc hẳn cha chồng đã biết, chuyện đầu tiên hôm nay ông ấy nhìn thấy Lục Lân chính là răn dạy hắn hôm qua không nên đến Vương gia.
Mà người như Lục Lân, nàng có lẽ còn hiểu rõ hắn hơn so với bà bà, hắn nhìn có vẻ dịu ngoan nhưng thực ra lại mang đầy cốt khí, có hoài bão cùng chủ kiến của riêng mình, hắn cũng không đồng ý với đạo xử sự "dàn xếp ổn thỏa" của cha chồng, đối mặt với lời răn dạy của cha chồng, hắn nhất định sẽ không ủng hộ, thậm chí sẽ phản bác lại, vì thế càng làm cho cha chồng mất hứng, không biết ông ấy sẽ nổi giận đến nhường nào.
Nàng suy nghĩ cẩn thận những thứ này, nhưng bà bà hiển nhiên không hề biết chỉ là cùng đại tẩu nói đùa.
Thi Uyển lo lắng thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên Lục Lân vẫn không tới.
Cho đến khi Lục phu nhân đã dùng xong bữa sáng, nha hoàn đang cất bát đũa đi, bên ngoài mới đến báo: "Phu nhân, nhị công tử tới.
”
Thi Uyển không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhớ lặng lẽ sửa sang lại xiêm y của mình, vén lại mấy sợi tóc mai.
Sau đó lại ý thức được dường như để mấy sợi tóc kia ở trước tai sẽ đẹp hơn đôi chút, thế là nàng lại thả tóc lại.
Không lâu sau, Lục Lân đã tới.
Một thân áo trong màu trắng, áo ngoài màu xanh lá cây, trong trẻo sáng ngời như lan chi ngọc thụ.
Thi Uyển lại cảm thấy hô hấp căng thẳng, tim đập nhanh hơn.
Đây là một chuyện rất kỳ quái, mỗi lần gặp hắn nàng luôn giống như lần đầu tiên thấy hắn xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng luôn mãi khiếp sợ mà luống cuống.