Mãi đến khi hắn thỉnh an Lục phu nhân, lại thỉnh an đại tẩu Tiêu thị, đáp lễ với Điền thị, nàng mới từ trong căng thẳng phục hồi lại tinh thần lặng lẽ nhìn sắc mặt của hắn, phát hiện sắc mặt hắn không âu lo, cũng không giống như vừa nổi lên tranh chấp cùng cha chồng.
Đương nhiên, cho dù có tranh chấp, hắn cũng mang dáng vẻ bình tĩnh trong trẻo như thế, dù là lúc nào cũng thế.
Sau khi hành lễ xong, Tiêu thị cùng Điền thị vì né tránh, bèn nói lời tạm biệt với Lục phu nhân rồi rời đi, trong phòng chỉ còn tức phụ là Thi Uyển ở lại.
Hai tức phụ kia đã đi rồi, Lục phu nhân lập tức để Lục Lân ngồi, nhìn hắn đỏ mắt nói: "Vừa ra ngoài đã là mấy tháng, con không về mà cũng viết rất ít thư, con quên còn có một nhà ở đây rồi sao?"
Lục Lân nói: "Con hổ thẹn vì đã làm cho mẫu thân lo lắng, chỉ có điều Hoàng thượng bệnh nặng, nghe nói long thể ngày càng sa sút, Đức Xuân cung phải nhanh chóng hoàn thành ngày đêm, một khắc cũng không thể chậm trễ, con chủ trì việc này nên đương nhiên phải làm gương tốt.
”
Lục phu nhân thở dài, đánh giá hắn nói: "Nhìn xem, con đã gầy đi biết bao nhiêu rồi kìa, phụ thân con cũng vậy, không thể sắp xếp cho con một công việc cá biệt sao?"
Lục Lân trả lời: "Việc này cũng sắp hoàn thành rồi.
”
“Vậy lần này có thể ở nhà mấy ngày?” Lục phu nhân hỏi.
Lục Lân trả lời: "Ngày mai vừa vặn có đồng liêu có hỉ sự, con xin nghỉ một ngày, chiều hôm sau sẽ đi.
”
Lục phu nhân cuối cùng cũng rơi lệ, lôi kéo hắn nói: "Nhìn xem, ở nhà cũng không tới hai ngày.
" Nói xong, ngẩng đầu nhìn hắn: "Chi bằng, lần này con đi cũng mang Lục Ỷ theo, bên cạnh có một người chăm sóc cũng tốt hơn? Bên cạnh con chỉ có nàng ta là khiến ta yên tâm.
”
Nghe nói như thế, đáy lòng Thi Uyển dâng lên một nỗi lo lắng cùng khó chịu.
Bà bà vẫn muốn nâng Lục Ỷ lên làm di nương của Lục Lân, đây là chuyện nàng đã sớm biết.
Nàng gả cho Lục Lân là bởi vì hơn mười năm trước tổ phụ Lục gia cùng tổ phụ nàng có hẹn, sau đó tổ phụ Lục gia đã đi nơi khác làm quan, nhiều năm sau bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên nàng đành tìm tới cửa, Lục gia mới biết được còn có chuyện này.
Tất cả mọi người cảm thấy không thể để Lục Lân cưới nàng, thậm chí còn muốn đổ hôn sự này lên người lão tam thứ xuất, nhưng Lục gia gia không đồng ý, cố ý giữ lời hứa để cho hai người thành hôn.
Lục phu nhân thương yêu nhi tử xuất chúng nhất này nhưng không thể làm gì, mà Lục Ỷ là nha hoàn bà ấy thích nhất, bà ấy cảm thấy để nha hoàn này làm di nương của Lục Lân, sẽ có thể yên tâm hơn đôi chút.
Lúc trước Lục Lân rời nhà đi làm cung sứ, Lục phu nhân bảo hắn mang theo Lục Ỷ cùng đi, Lục Lân nói tất cả quan viên chủ trì xây dựng Đức Xuân cung đều ở trong quan xá thống nhất, mỗi người chỉ có một gian phòng nên mang theo nữ quyến sẽ có nhiều bất tiện, thế nên đành từ bỏ việc này, mà hôm nay Lục phu nhân lại nhắc tới lần nữa.
Nói cách khác, nếu Lục Ỷ đi theo sẽ ngày cùng ăn, đêm cùng ngủ, chân chính coi như người trong phòng hắn.
Trong lúc Thi Uyển đang nghĩ những điều này, giọng nói của Lục Lân lại vang lên: "Không cần đâu ạ, mẫu thân không cần lo lắng, mấy tháng nay không phải con vẫn rất tốt sao, công trình còn lại có lẽ nửa tháng đã hoàn thành, không cần hùng hổ khí thế như thế đâu.
”
Lục phu nhân còn muốn nói gì, Lục Lân đã chuyển đề tài trước: “Đại tẩu mang thai từ khi nào vậy ạ, sao con không biết?"
Lục phu nhân nhẹ nhàng gõ hắn một cái: "Con đấy, chuyện trong nhà có lúc nào con để tâm không, lúc con đi không phải ta đã nhắc qua có lẽ nàng có hỉ rồi sao, chẳng lẽ con đã quên việc này rồi à?”
“Vậy mẫu thân lại có thêm tôn tử rồi.
" Lục Lân nói.
Lục phu nhân mặt lộ vẻ vui mừng: "Bụng này của nàng vừa nhìn đã biết là một nam hài, đại ca con nhi nữ song toàn xem như đã kế thừa hương khói, ngược lại là con đấy! "
Lời này nói được một nửa, Lục phu nhân lập tức không nói nữa, Lục Lân cũng không tiếp tục đề tài này, chỉ quan tâm nói: "Mùa nóng đã qua, mấy ngày nay trời lạnh rồi, mẫu thân ở nhà nhớ chăm sóc sức khỏe đấy.
”
Lục phu nhân thở dài gật đầu, trên mặt có vài phần buồn bã không biết đang suy nghĩ gì.
Thi Uyển rũ mắt siết chặt ống tay áo của mình.
Từ sau chuyện đó, Lục Lân tức giận nàng, không bao giờ vào phòng nàng nữa.
Nàng biết mình đã làm sai, nhưng lúc trước! nàng quá bất lực, quá sốt ruột.
Lúc nàng tìm được Lục gia, tổ phụ Lục gia đã đổ bệnh, biết được việc này hối hận mình đã quên hôn ước thế nên lập tức để cho hai người thành hôn.
Tổ phụ Lục gia muốn hoàn thành lời hứa của mình trước khi đến suối vàng, nhà họ Lục cũng muốn làm một việc vui, có lẽ có thể xung hỉ cho tổ phụ, vì vậy hôn sự cứ vội vàng tổ chức như vậy, tổ phụ Lục gia lấy lại tinh thần ngồi trên cao đường, đến buổi tối lại bệnh nguy kịch, nằm trên giường bất tỉnh nhân sự.
Đêm đó, lòng người Lục gia hoảng sợ, binh hoảng mã loạn, hết mời đại phu lại tìm nhân, Lục Lân lại mặc hỉ phục của tân lang ở bên giường tổ phụ trông coi cả đêm mà không hề vào tân phòng.
Sau đó Lục gia gia tỉnh lại, nhưng hiển nhiên đã không còn cách nào để xoay chuyển trời đất, ông tiếp tục triền miên trên giường bệnh, mà Lục Lân lo lắng cho tổ phụ thường đi thăm bệnh, lại có chức quan triều đình phái đi làm rất nhiều việc vặt vãnh, đương nhiên!
Cũng có nguyên nhân hắn không thích nàng, thật ra cũng không muốn thành phu thê với nàng, đương nhiên Thi Uyển hiểu rõ điểm này, tóm lại, bọn họ thành hôn nửa năm vẫn chưa viên phòng.
Khi đó Thi Uyển luống cuống lại sốt ruột, không biết nên làm thế nào cho phải, sau đó lại nghe nói nếu Lục gia gia qua đời, con cháu Lục gia sẽ trở về nguyên quán thủ hiếu, theo pháp lệnh triều đình, con cháu thủ hiếu ba năm, tôn bối thủ hiếu một năm, thời gian một năm không được kết hôn vui cười, càng không được vui đùa thanh sắc, cũng cấm chuyện phòng the.
Nếu là như vậy, chuyện viên phòng càng thêm xa xôi không hẹn ngày.
Một ý nghĩ sai lầm này lên, nàng bỏ xuân dược mình làm vào trong nước trà của Lục Lân.
Khi đó nàng chỉ cảm thấy, chỉ cần hai người viên phòng, người khác sẽ không nhìn nàng bằng ánh mắt đó nữa, hắn cũng sẽ không xa lánh nàng như vậy nữa, nếu nàng mang thai, bà bà cũng sẽ thích nàng một chút, tóm lại tất cả sẽ tốt lên, nàng là thê tử của hắn nhưng chỉ kém chút nữa thôi, mà nàng lại vừa vặn biết loại thuốc đó, vì vậy liền bắt tay vào làm.
Thuốc rất có hiệu quả, đêm đó Lục Lân giữ nàng lại trở thành trượng phu của nàng.
Nhưng nàng lại quá ngu xuẩn, làm việc để lại quá nhiều sơ hở, ngày hôm sau Lục Lân đã phát hiện ra thuốc trong trà.
Vẻ mặt của hắn khi đó, cả đời nàng vẫn nhớ rõ.
Khiếp sợ, khinh bỉ, tức giận! Còn có chán ghét.
Hắn nói, Lục gia là vọng tộc trăm năm, môn đệ thư hương, thứ đồ dâm uế này tuyệt đối không thể lại xuất hiện ở Lục gia, cũng xin nàng nhớ kỹ thân phận của mình, không nên lại làm ra loại chuyện thế này nữa.
Thi Uyển xấu hổ không chịu nổi, ở thôn quê giao tiếp với dược thảo nhiều, nàng chỉ cảm thấy thuốc chính là thuốc, nhưng khi đó nàng mới biết được loại thuốc này trong quý phụ nhà quyền quý đại biểu cho cái gì.
Cũng may, hắn không có nói chuyện này cho người bên ngoài biết, nàng ở trong mắt Lục gia vẫn chỉ là một thôn nữ xuất thân nghèo khổ chứ không phải nữ tử phóng đãng tự ý dùng thủ đoạn dâm tà này.
Nửa tháng sau, Lục gia gia qua đời, Hoàng thượng cho phép cha chồng giữ hiếu đại tang, vì thế Lục Dung đưa quan tài về nguyên quán an táng rồi trở về, ba huynh đệ Lục gia thì ở nhà cũ thủ hiếu một năm rồi trở lại kinh thành.
Bởi vì cha mẹ chồng còn ở kinh thành, ba con dâu Lục gia cũng ở lại kinh thành không về nguyên quán.