Nàng lập tức hạ ánh mắt, được Cẩm Tâm đỡ lên, ngay cả hô hấp cũng cố gắng duy trì bình tĩnh, chậm rãi tiến vào xe ngựa cẩn thận ngồi xuống một đầu của xe ngựa, dịu dàng nói: "Phu quân.
"
Lục Lân ở trong xe ngựa đọc sách.
Một thân áo bào cổ tròn màu xanh nhạt, trên tóc buộc ngọc quan trắng bạc, cả người thanh nhã như trăng sáng bên mây, không cần có nhiều trang sức đã khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Hắn không trả lời ngay, cách một lát mới ngẩng đầu lên không khỏi nhíu mày.
"Cô có nhớ, gia gia mới qua đời hai năm, ăn mặc hoa lệ như vậy có phải quá nóng vội rồi không?" Hắn nhìn nàng hỏi.
Thi Uyển vừa nhấc mắt lên đã thấy trong mắt hắn không vui, không khỏi căng thẳng, vội vàng nói: "Ta thấy đại tẩu lần trước cũng…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã nhìn ra hắn càng không vui.
Vì thế nàng hiểu được ý của hắn: Người khác là người khác, mình là mình, tại sao chuyện của mình lại liên quan đến người khác?
Nhưng hắn cũng không biết giữa chị em dâu sẽ có so sánh, người bên ngoài cũng sẽ bởi vậy mà càng xem thường nàng.
Chần chừ nửa ngày, cuối cùng nàng cũng nhận sai: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, vậy ta đi thay y phục được chứ?"
Dứt lời vội vàng đứng dậy đi xuống.
Lục Lân nhìn bóng dáng nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng thở dài.
Thi Uyển trở về phòng thay y phục màu vàng nhạt, vừa muốn đi lại phát hiện kim dộ dao trong gương của mình không phù hợp với y phục nên vội vàng tháo xuống, thay thành trâm ngọc bình thường.
Trâm ngọc kia thật ra có vẻ đơn giản, nhưng nàng sợ Lục Lân chờ mất kiên nhẫn nên không lề mề nữa, cài trâm ngọc xong rồi lại chạy ra cửa.
Lên xe ngựa, Lục Lân chỉ nhìn nàng một cái mà không nói gì.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Thi Uyển biết ngay hắn cũng không hài lòng với bộ y phục này.
Có lẽ là quá giản dị rồi nhỉ!
Nàng muốn giải thích nàng chỉ có hai bộ y phục này có thể chọn, nhưng hắn không hỏi nên nàng không biết mở miệng như thế nào.
Xe ngựa khởi hành, bên trong xe an tĩnh bởi vì hai người đều trầm mặc.
Lục Lân cúi đầu đọc sách, nàng cúi đầu nhìn tay mình, thỉnh thoảng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn.
Tay của hắn thon dài mà trắng nõn, đặt ở trên cuốn sách thư màu xanh càng bắt mắt như tranh vẽ.
Mặt hắn so với tay của hắn càng trắng hơn, mắt như sao sáng, sóng mũi cao cao, mỗi một tấc trên mặt gần như đều trưởng thành theo "mặt như quan ngọc", "Phong thần tuấn lãng" trên sách, duy chỉ có đôi lông mày kiếm kia làm cho khuôn mặt ôn nhuận này tăng thêm vài phần sắc bén.
Có vẻ như vì ngồi quá lâu nên hắn thay đổi tư thế, trong lúc lơ đãng, đầu gối hướng bên này nhiều hơn vài tấc, có thể chạm tới đầu gối của nàng.
Hắn hồn nhiên không phát giác ra, mà hô hấp nàng không khỏi trì trệ, lại nhìn hắn không nhịn được nắm chặt nắm tay.
Khoảng cách gần như vậy, không gian nhỏ hẹp như vậy, khiến nàng khẩn trương, luống cuống mà vui mừng.
Cho đến khi nàng đột nhiên nhớ tới còn có chuyện.
Nàng cẩn thận nhìn hắn, sau đó vừa lấy một mặt dây chuyền ra vừa nhẹ giọng hỏi: "Ta không biết đi thăm vị phu nhân kia nên tặng lễ vật gì, nên đã chuẩn bị một mặt dây chuyền nhỏ, không biết có thích hợp hay không, chàng nhìn xem! "
“Không cần, lễ vật ta đã bảo Lục Ỷ chuẩn bị xong, ở ngay bên cạnh cô.
" Lục Lân nhìn quyển sách trên tay thuận miệng nói.
Thi Uyển quay đầu mới nhìn thấy trong xe ngựa đã đặt hai hộp quà, một hộp lớn hơn một chút, hẳn là đại lễ hắn muốn dâng lên, một hộp nhỏ hơn đôi chút, có lẽ là tặng cho thiên kim mới sinh của đồng liêu.
Nàng đưa tay mở hộp quà nhỏ ra, phát hiện đó là một con thỏ ngọc tinh xảo.
Trong nháy mắt, nàng vừa mừng vừa sợ, gần như muốn kêu lên: Món đồ mình chuẩn bị giống hệt với món đồ hắn chuẩn bị!
Năm nay là năm thỏ nên tiểu thiên kim kia cầm tinh con thỏ kia, mà một nhà kia cũng là hạng thanh liêm, phong nhã, thế nên đương nhiên sẽ không thích vàng bạc các loại, nàng thấy bên người có một mặt dây chuyền thỏ ngọc bèn cầm đi chuẩn bị tặng cho tiểu thiên kim kia, không ngờ Lục Lân cũng cầm một con thỏ ngọc.
Chỉ là, bởi vì ở chỗ hắn có nhiều đồ có thể lựa chọn nên có thể lấy được đồ ngọc lớn hơn, tinh xảo hơn.
Lục Lân cúi đầu xem sách nên vẫn chưa nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ cùng dây chuyền thỏ ngọc trong tay nàng, mà nàng nhìn hắn một lúc lâu, không muốn quấy rầy đến hắn bèn yên lặng thu dây chuyền lại, một mình nuốt xuống vui mừng tràn đầy, trong lòng ngọt ngào giống như vừa uống một bình mật lớn.
Hắn đang đọc sách, nàng đang lặng lẽ nhìn hắn.
Hôm nay chỉ coi là nửa ngày nắng, mặt trời lúc thì mọc, lúc thì bị che trong tầng mây, mà bốn phía xe ngựa đều dùng màn che che lại, khi tầng mây che khuất mặt trời, bên trong xe ngựa sẽ hơi tối tăm, chỉ có rèm bên cạnh xe ngựa bị gió vén lên mới có thể lại sáng hơn đôi chút.
Nàng lo lắng ánh mắt hắn sẽ mỏi bèn đưa tay nắm chặt rèm xe khi gió thổi lên lần nữa, giả vờ nhìn ra ngoài xe, thật ra là để chỗ hắn sáng hơn một chút.
Quả nhiên, Lục Lân nhìn rồi nhìn, dần dần không còn để sách đến gần như vậy nữa.
Sách hắn đang đọc tên là “Hà Phòng Thông Nghị”, Thi Uyển suy nghĩ thật lâu, cảm thấy đây đại khái là một bộ sách liên quan đến thủy lợi.
Nàng vốn chỉ biết mấy chữ bình thường, cùng với đa số tên thuốc, tên bệnh, sau đó gả cho hắn, biết hắn là danh môn công tử có tài học bậc nhất trong kinh thành, mình cùng hắn khác nhau khá xa bèn liều mạng học chữ, đọc sách, vài năm qua nàng đã biết được rất nhiều chữ, đọc “Kinh Thi”, “Luận Ngữ”, “Sử Ký” những thứ nghe nói mỗi người đọc sách đều biết, còn thử học viết mấy bài thơ, tuy rằng chính nàng biết trình độ mình rất kém cỏi, nhưng tóm lại cũng tốt hơn một chút so với trước kia.
Nhưng cho dù nàng đọc những sách này, vẫn không hiểu rõ quyển sách hắn đang xem này! Chỉ có điều nàng đoán, trong lòng hắn nhất định ôm ấp chí lớn, muốn chân chính làm một ít chuyện vì xã tắc, làm một ít chuyện vì dân chúng như Đại Vũ trong truyền thuyết vậy, nếu không rõ ràng viết chút sách luận các loại văn chương là tốt rồi, vì sao còn muốn đọc loại sách như trị thủy thư chứ?
Phu quân của nàng, sau này nhất định sẽ là tể phụ của một quốc gia, như Vương tướng công, như cha chồng vậy
Ánh mặt trời ở ngoài xe ngựa nhưng Thi Uyển lại cảm thấy, ánh mặt trời đang ở ngay bên cạnh mình.