Edit: Delphina
Buổi tối lúc Tô Diệu đi tắm, cô nhớ lại vẻ mặt của Lục Xuyên Hoài khi anh đi vào phòng ngủ.
Thực ra hai người ở chung với nhau khó tránh khỏi sẽ gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, cho dù hôm nay không xảy ra thì sau này cũng sẽ xảy ra.
Tô Diệu tự an ủi mình, dù gì cô cũng đã nhìn thấy anh thay quần áo. Buổi sáng Lục Xuyên Hoài dậy rất sớm, đồng hồ báo thức vừa kêu một hai tiếng anh đã lập tức tắt đi. Nhưng Tô Diệu ngủ khá nông, ngày đầu tiên cô dậy sớm cùng Lục Xuyên Hoài là bởi vì không quen có người trong phòng.
Những ngày sau đó cô không dậy sớm như vậy nữa. Cô có thói quen tỉnh dậy xem giờ rồi trở mình điều chỉnh tư thế nằm, sợ dáng ngủ của mình trông khó coi.
Tô Diệu giả vờ nhắm mắt lại, có lẽ Lục Xuyên Hoài cho là cô đang ngủ say, nhưng không biết rằng thỉnh thoảng Tô Diệu sẽ lén nhìn anh khi anh thay quần áo.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình đã được hời, dù gì dáng người của Lục Xuyên Hoài cũng rất đẹp.
Trong phòng tắm, Tô Diệu giảm nhiệt độ vòi hoa sen xuống, bắt đầu gội đầu.
Khi nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Lục Xuyên Hoài đưa lưng về phía cô cài cúc áo sơ mi.
Anh chồng già vai rộng eo hẹp, đến độ tuổi này nhưng dáng người vẫn cao thẳng mạnh mẽ giống như một người mẫu nam.
Mà cô thì...
Lúc sấy tóc, Tô Diệu nghĩ cô phải nhanh chóng sấy bay hình ảnh đó ra khỏi đầu, miễn cho càng nhớ đến lại càng buồn bực.
Trước kia rõ ràng cô đã học khiêu vũ, dáng người cũng rất đẹp.
Nhưng cứ vào lúc xấu xí nhất lại bị người khác nhìn thấy!
Haizz!
Thực ra cũng chẳng có gì to tát.
Chẳng qua bởi vì Lục Xuyên Hoài quá đẹp trai, cho nên cô mới để ý.
Nếu đổi thành một ông chú béo ú...
Được rồi, thế thì cô lại càng khó chịu hơn!
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Tô Diệu và Lục Xuyên Hoài ở chung một phòng, không ai lên tiếng trước.
Nhưng Tô Diệu còn có việc phải làm, hôm qua cô bảo quản gia đặt thêm một chiếc két sắt trong phòng ngủ, hôm nay đã làm xong.
Lần trước Tô Uyển đến, thấy cô ta vừa sờ mó vừa đánh giá phòng ngủ của mình, Tô Diệu đã nảy ra ý tưởng này, cô muốn khóa tất cả những đồ vật có giá trị lại.
Biệt thự có rất nhiều người giúp việc, ngày nào cũng có người đến lau dọn phòng. Trước khi Tô Diệu xuyên sách, trong nhà cô chỉ có một dì phụ giúp việc bếp núc. Nghĩ đến Lục trạch có nhiều người giúp việc tuỳ tiện ra vào phòng như vậy, cô cảm thấy rất không an toàn.
Lục Xuyên Hoài cũng có một chiếc két sắt, nhưng Tô Diệu tạm thời không biết nó ở chỗ nào.
Mặc dù tài sản hiện tại của cô không là gì so với Lục Xuyên Hoài, thậm chí còn không bằng cả Lục Triệt...
Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc cô trân trọng giữ gìn chúng cả.
Trước khi cất đồ vật của mình vào két sắt, cô còn cố ý kiểm kê lại lần nữa.
Ngày đó khi đến trung tâm thương mại, Tô Diệu đã quẹt chiếc thẻ mà Lục Xuyên Hoài đưa cho cô. Về phần trong chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền, cô cũng không kiểm tra, bởi vì cô không định dùng đến nó.
Tấm thẻ còn lại mới là của cô, trong đó có hơn bốn trăm vạn Tô Diệu lấy lại từ tiểu bạch kiểm, sau này cô muốn an cư lạc nghiệp ở thế giới này thì phải dựa vào nó. Tô Diệu định tìm hiểu về các quỹ chứng khoán, nếu cô có thể nhớ ra tên hai loại cổ phiếu rất có tiềm năng kia thì tốt rồi. Nếu không thể nhớ ra, Tô Diệu vẫn định nghiêm túc đầu tư một chút.
Có một quyển sổ chứng nhận bất động sản, căn hộ này được chia cho Tô Diệu khi Tô gia phân chia tài sản. Nghe nói trước khi kết hôn, nguyên chủ không được nhà mẹ đẻ cưng chiều. Anh chị của cô nhận được nhiều tài sản hơn cô nhiều. Trước đây Thẩm Nam ở trong căn hộ này, nghĩ đến tác phong thối nát của tên đó, Tô Diệu dự định thuê người lau dọn sạch sẽ rồi mới đến xem.
Còn có sợi dây chuyền Lục Xuyên Hoài tặng cô nữa, sáu nghìn vạn đấy! Đây là đồ vật quý giá nhất của cô ở thời điểm hiện tại.
Lần trước Tô Uyển vừa nhìn thấy nó hai mắt đã sáng lên, còn muốn đeo thử nhưng Tô Diệu không cho.
Ngay cả cô còn phải nín thở khi cầm món trang sức quý giá như vậy trên tay, nếu để người có ác ý chạm vào, Tô Diệu sẽ rất đau lòng.
Cuối cùng là văn bản chuyển nhượng cổ phần Tiểu Biệt Trang mà Lục Xuyên Hoài và Tưởng Tốn đã ký ngày hôm nay, Tô Diệu đọc lại hai lần rồi mới bỏ vào két sắt, cẩn thận khoá lại.
Lúc làm việc này, cô không ý thức được rằng vẻ mặt của mình vô cùng thỏa mãn, giống như một con sóc nhỏ đang đếm xem mình dành dụm được bao nhiêu trái cây cho mùa đông vậy
Đến khi quay đầu lại, cô đã thấy Lục Xuyên Hoài vừa tháo kính mắt ra, xoa xoa ấn đường như sắp đi ngủ.
Tô Diệu không nhịn được chủ động lên tiếng hỏi: "Anh Tưởng vẫn luôn độc thân à?"
Bỗng dưng hỏi như vậy, Tô Diệu nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lục Xuyên Hoài, đành bổ sung thêm một câu: "Tôi chỉ cảm thấy có hơi tiếc cho anh ấy là Liễu Vân Hinh."
Lần trước Tô Diệu đã đoán ra được, Tưởng Tốn thích Liễu Vân Hinh.
Hơn nữa hôm nay khi anh ta dẫn Liễu Vân Hinh đến ăn cùng, dáng vẻ còn rất đắc ý, chắc là cảm thấy Liễu Vân Hinh nên hết hy vọng với Lục Xuyên Hoài, như vậy anh ta sẽ có cơ hội.
Không ngờ Liễu Vân Hinh lại đột nhiên thông báo muốn kết hôn.
Bữa cơm sau đó, Tưởng Tốn không nói một lời nào.
Lục Xuyên Hoài đặt cặp kính gọng vàng xuống, đôi mắt hoa đào dưới ánh đèn sáng rực mê người, anh nhìn về phía Tô Diệu.
"Bọn họ không còn trẻ, phải tự chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình." Lục Xuyên Hoài nói.
Hình như thái độ của anh đối với Lục Triệt cũng như vậy, để cậu bé tự gánh vác hậu quả của những việc mình làm, anh sẽ không hỏi han một câu nào.
Sự phản nghịch của nam chính tổng tài bá đạo khi còn trẻ thực ra có liên quan rất lớn đến Lục Xuyên Hoài.
Anh luôn tỏ ra không để ý cũng quan tâm đến bất kỳ điều gì ngoại trừ sự nghiệp. Lục Triệt chỉ muốn gây chút chuyện để thu hút sự chú ý của anh, cậu tái phạm nhiều lần là để xác nhận xem đứa con trai này có còn quan trọng với anh nữa hay không mà thôi.
Tô Diệu vốn còn có chuyện muốn nói, nhưng lại bị thái độ này của anh làm cho câm nín.
Lúc này cuối cùng cô cũng hiểu được sự uất nghẹn của Lục Triệt.
Hôm nay nghe thấy Liễu Vân Hinh đột nhiên muốn kết hôn, anh cũng không kinh ngạc một chút nào. Người đàn ông này luôn bình tĩnh trầm ổn như vậy, như thể sẽ không bị dao động bởi bất kỳ điều gì, cũng không để tâm đến bất kỳ người nào khác.
Nếu ai lỡ đem lòng yêu anh thì phải cam chịu làm con thiêu thân đâm đầu vào lửa, cháy hết mình cũng không được đáp lại.
Cậu con trai tổng tài bá đạo nhà anh có lẽ cũng vì điều này mà mất tự tin khi giao tiếp với anh. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
Tô Diệu nằm trên giường kéo chăn lên cao, đèn trong phòng ngủ đã tắt.
Ánh đèn từ hoa viên xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào, Tô Diệu hơi mất ngủ, cô quay trái quay phải rồi cuối cùng lại nằm thẳng người.
Tiếng hít thở bên người rất nhẹ, cô biết Lục Xuyên Hoài cũng chưa ngủ.
Nhưng cô không ngờ Lục Xuyên Hoài sẽ chủ động lên tiếng: "Còn điều gì muốn hỏi sao?"
"..."
Đúng là Tô Diệu có một vấn đề muốn hỏi từ lâu, nếu không hỏi rõ ràng, chỉ sợ cô sẽ không ngủ được: "Có phải tôi không nên nhận cổ phần của anh Tưởng đúng không?"
Mặc dù cô nói cô chỉ là một công cụ chạy bằng cơm, cổ phần của Lục Xuyên Hoài chỉ là tiền công cô giúp anh chặn đào hoa mà thôi...
Nhưng còn cổ phần của Tưởng Tốn thì sao, Tô Diệu cảm thấy có hơi không thoả đáng.
"Nhận cũng nhận rồi, sao bây giờ vẫn còn suy nghĩ về chuyện này?" Giọng nói của Lục Xuyên Hoài rất êm tai, trong bóng tối cảm giác như anh đang cách cô rất gần.
Rõ ràng chiếc giường rất lớn, nhưng giống như anh đang ghé sát tai cô nói chuyện vậy.
Tô Diệu trả lời theo bản năng: "Chẳng phải tại anh ấy cứ nhất quyết đưa sao, hơn nữa anh cũng bảo tôi nhận còn gì?"
"Ừ, là tôi bảo cô nhận."
Sau đó lại im lặng.
Ngay khi Tô Diệu nghĩ rằng anh sẽ không nói nữa, Lục Xuyên Hoài lại tiếp tục lên tiếng: "Nhiều năm trôi qua như vậy, Tưởng Tốn và Liễu Vân Hinh vẫn không thành, có trách cũng không thể trách chuyện này được."
"Hơn nữa, tôi mới chỉ đến Tiểu Biệt Trang ăn cơm với Tưởng Tốn vài lần. Lúc đầu anh ta nói muốn giúp đỡ bạn bè nhưng lại sợ đối phương không chịu nhận tâm ý của anh ta, cho nên mới lôi kéo tôi đầu tư vào Tiểu Biệt Trang."
Ý là, Lục Xuyên Hoài và Liễu Vân Hinh vốn dĩ không quen biết.
Nghe Lục Xuyên Hoài giải thích xong, Tô Diệu mới hiểu ra, căn bản không hề tồn tại cái gọi là tình bạn giữa ba người.
Là Liễu Vân Hinh cố ý lừa cô.
Thực ra ngay từ đầu là Tưởng Tốn phải lòng Liễu Vân Hinh, nhưng quá trình theo đuổi có lẽ không dễ dàng. Lúc ấy Liễu Vân Hinh đang gặp khó khăn trong việc kinh doanh Tiểu Biệt Trang, Tưởng Tốn muốn góp vốn nhưng người ta lại không cần, vì vậy mới lôi kéo Lục Xuyên Hoài vào làm lá chắn.
Kết quả có thể tưởng tượng được.
Lục Xuyên Hoài có một khuôn mặt nhân thần cộng phẫn(*), lúc còn trẻ có khi còn đẹp trai hơn bây giờ. Liễu Vân Hinh vừa nhìn thấy anh đã bị hớp hồn, kể từ đó không còn vừa mắt ai khác nữa.
(*) Nhân thần cộng phẫn: cả người và thần đều phẫn nộ.
Tô Diệu cảm thấy: "Mấy năm qua có khi anh Tưởng nằm mơ cũng hối hận không thôi."
Trong bóng tối, Lục Xuyên Hoài không nói gì, chờ cô nói tiếp: "Phải luẩn quẩn cỡ nào mới giới thiệu anh cho Liễu Vân Hinh nhỉ?"
Đúng là đã đánh giá thấp lực sát thương từ giá trị nhan sắc nghịch thiên của người nào đó rồi.
Thân là một người mê cái đẹp nhưng lại không hiểu người mê cái đẹp, đây chính là sai lầm lớn nhất của Tưởng Tốn khi theo đuổi Liễu Vân Hinh.
Liễu Vân Hinh bị Lục Xuyên Hoài thu hút nên mới để bọn họ đầu tư vào Tiểu Biệt Trang, Tưởng Tốn vốn định đóng một vở kịch giúp đỡ lúc hoạn nạn, anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cuối cùng lại tự biến bản thân thành công cụ chạy bằng cơm.
Là một người bạn, Lục Xuyên Hoài không có gì để chê trách. Anh đến đó vài lần, sau khi nhận ra Liễu Vân Hinh có tình cảm với mình liền cố gắng tránh né đối phương, không muốn gặp lại.
Ngay cả Tô Diệu cũng có thể nhìn ra, thái độ cự tuyệt của anh đối với Liễu Vân Hinh rất rõ ràng.
Nhưng Tưởng Tốn lại hơi trì độn, lần trước anh ta còn làm ra một việc ngu xuẩn, đó là dẫn Tô Diệu đến Tiểu Biệt Trang để cô gặp mặt với Liễu Vân Hinh.
Ban đầu Tưởng Tốn thực sự không nhận ra Tô Diệu, nhưng sau đó có lẽ anh ta đã nảy ra ý tưởng muốn Liễu Vân Hinh hết hy vọng với Lục Xuyên Hoài. Nhưng không ngờ Liễu Vân Hinh lại thiếu kiên nhẫn như vậy, chạy đến trước mặt Tô Diệu lấy giao tình nhiều năm ra để thị uy.
Nào biết Tô Diệu cũng không phải quả hồng mềm.
Tưởng Tốn thấy ngọn lửa chiến tranh có thể sắp bùng phát, nếu Tô Diệu bởi vì chuyện này mà trở về mâu thuẫn với Lục Xuyên Hoài thì tội của anh ta sẽ rất nghiêm trọng.
"Anh ta nói tặng cô cổ phần của Tiểu Biệt Trang xem như quà cưới, vậy cô cứ coi như anh ta có lòng muốn xin lỗi đi." Lục Xuyên Hoài nói: "Không cần có gánh nặng tâm lý."
Tưởng Tốn đưa Tô Diệu đến Tiểu Biệt Trang, nếu vì chuyện này mà cô và Lục Xuyên Hoài xảy ra tranh cãi thì anh ta cũng không giải thích rõ ràng được. Tưởng Tốn nghĩ tới nghĩ lui mới quyết định tặng cổ phần Tiểu Biệt Trang cho Tô Diệu. Số tiền tuy không nhiều nhưng đã tỏ rõ thái độ - anh ta đứng về phía em dâu.
Nếu lúc ấy Tô Diệu không nhận, Tưởng Tốn sẽ rất khó xử, vì vậy Lục Xuyên Hoài mới bảo cô nhận lấy.
Thấy cô chịu nhận, Tưởng Tốn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa người trưởng thành làm việc thường không chỉ có một mục đích.
Tưởng Tốn tặng cổ phần cho cô ngay trước mặt Liễu Vân Hinh, cũng coi như đã tỏ rõ thái độ, nói với cô ta rằng sau này anh ta sẽ không làm công cụ chạy bằng cơm nữa.
Sau khi nghe Lục Xuyên Hoài phân tích, Tô Diệu đã thông suốt.
Bây giờ cô có thể ngủ được rồi!
Thật ra trước đây khi Tô Diệu nhìn thấy ba mẹ cô xã giao với người thân bạn bè, cô đã cảm thấy đau cả đầu. Đặc biệt là những người làm kinh doanh, người nào cũng có những tính toán riêng, lời nói luôn ẩn chứa mấy tầng hàm ý. Mỗi khi bọn họ đến nhà chơi, Tô Diệu đều tránh đi thật xa, chỉ muốn kính nhi viễn chi(*).
(*) Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
Tính tình cô thẳng thắn lại sợ chịu thiệt nên chỉ thích những mối quan hệ xã giao đơn giản thuần tuý. Nhưng hiện tại cô đã hai chín ba mươi tuổi, quả thật không thể cứ trốn tránh mãi được. Vả lại cô còn muốn kiếm tiền, sau này sẽ phải giao tiếp với người khác mọi lúc mọi nơi.
Đêm nay là lần đầu tiên Lục Xuyên Hoài giúp cô phân tích. Sau khi trò chuyện cùng anh, nỗi bất an trong lòng Tô Diệu đột nhiên tiêu tán.
Anh chồng già kiên nhẫn hơn cô tưởng tượng nhiều.
Tô Diệu cảm thấy sau này cô cần phải học hỏi nhiều hơn từ Lục Xuyên Hoài, nhất định sẽ thu được không ít lợi.