Edit: Delphina
Tô Diệu nhận quà của Lục Xuyên Hoài, đương nhiên cũng phải bày tỏ một chút thành ý.
Cô nghĩ, vẫn là đến bệnh viện thăm Lục Triệt đi.
Tô Diệu là người ân oán phân minh, cô cẩn thận nhớ lại một chút, những người bàn tán về cô trong phòng bệnh ngày hôm đó đều là mấy người bạn của Lục Triệt, bản thân Lục Triệt từ đầu đến cuối cũng không nói cái gì.
Chẳng qua chắc chắn một điều là Lục Triệt cũng chưa từng nói tốt về cô bao giờ, nếu không bạn bè của cậu cũng sẽ không không tôn trọng cô như vậy.
Thái độ của Tô Diệu đối với đứa con riêng này cũng không xa không gần, chỉ coi cậu như là một phương tiện để tăng thiện cảm của mọi người đối với mình là được.
Dù sao Lục Xuyên Hoài cũng chỉ có một đứa con trai như vậy, không có khả năng không coi trọng.
Hơn nữa, Lục Triệt tương lai cũng sẽ trở thành đại tổng tài, trở mặt với cậu đối với cô cũng không có gì tốt.
Tô Diệu bảo đầu bếp trong nhà nấu canh ngao để cô và quản gia mang theo khi đến bệnh viện.
Lần này có gọi điện thoại báo trước một tiếng nên đám bạn hồ bằng cẩu hữu của Lục Triệt không có ở đó, trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu.
Tô Diệu ngồi bên cửa sổ phòng bệnh, Lục Triệt ngồi ở trên giường, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tô Diệu hỏi: "Hôm nay cảm thấy sao rồi?"
Lục Triệt không được tự nhiên trả lời: "Vẫn tốt."
Sau đó hai người cũng không nói chuyện tiếp, đều lâm vào trầm mặc.
Mấy ngày qua đều là như vậy, ngay cả nội dung hỏi đáp cũng không thay đổi, dường như đã hình thành một thói quen.
Ban đầu Lục Triệt cho rằng Tô Diệu chỉ ở đây một lúc sau đó sẽ sớm rời đi, giống như trợ lý của ba cậu vậy.
Mỗi lần Lục Triệt gây hoạ, ba cậu sẽ bảo trợ lý đến giải quyết, nếu cậu đánh nhau với người khác, trợ lý sẽ bồi thường viện phí rồi dẫn cậu đi.
Hoặc là nếu Lục Triệt bị người ta đánh, trợ lý sẽ cho cậu ăn vài thứ bồi bổ sức khỏe, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Không chỉ ba cậu bận rộn, ngay cả trợ lý của ba cậu cũng rất bận, không có thời gian lãng phí trên người cậu.
Nhưng Tô Diệu thì lại khác, cho dù cô không có gì để nói với Lục Triệt, cô cũng sẽ ngồi trong phòng bệnh ít nhất hai tiếng rồi mới đi.
Nguyên chủ không có công ăn việc làm, đại khái dự tính là sau khi kết hôn sẽ làm một người vợ toàn thời gian.
Nhưng Tô Diệu không thể chỉ ở trong nhà cả ngày, không nói đến người Lục gia nghĩ về cô như thế nào, bản thân cô cũng cảm thấy quá nhàm chán, còn không bằng đến trước mặt nam chủ tương lai tăng độ hảo cảm.
Điện thoại di động của Lục Triệt rung lên không ngừng, mấy người anh em của cậu thay phiên gọi điện thoại nói muốn đến thăm cậu, còn nói sẽ mang cả bia đến.
Nhưng cậu ngước mắt liếc nhìn Tô Diệu đang ngồi ở đó, quyết định bảo tất cả bọn họ đừng đến, miễn cho cô gặp lại cảm thấy khó xử.
Lục Triệt dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, dựa lưng vào đầu giường chơi game.
Tô Diệu gần đây cũng không nhàn rỗi, cô đọc kỹ lịch sử trò chuyện của nguyên chủ và tiểu bạch kiểm, thu thập những tin tức hữu dụng gửi cho luật sư để tham khảo ý kiến.
Theo thống kê chưa đầy đủ, nguyên chủ đã bỏ ra khoảng năm, sáu trăm vạn nhân dân tệ trên người tiểu bạch kiểm, nhưng trong đó chỉ có biên lai chuyển khoản của mấy chục vạn, ngoài ra, cô ấy còn cho tiểu bạch kiểm một căn hộ đứng tên cô để ở, đưa cho hắn ta vô số món đồ quý giá bao gồm cả trang sức, đồng hồ và ví da...!
Căn hộ kia chắc chắn phải lấy lại, còn những tài sản khác của nguyên chủ cũng không có ghi chép cụ thể về thời gian cho tặng, có thể lấy về bao nhiêu đành nhờ cả vào luật sư.
Chiều nay, Tô Diệu ngồi trong phòng bệnh tận ba tiếng.
Quản gia đi hỏi bác sĩ, một ngày nữa là Lục Triệt có thể xuất viện.
"Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai tôi lại đến bệnh viện thăm cậu." Trước khi rời đi, Tô Diệu còn dặn dò Lục Triệt giống như một người trưởng bối: "Có cần cái gì thì gọi điện thoại về nhà, hoặc là truyền lời với quản gia."
Ánh mắt của Lục Triệt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên.
Tô Diệu cũng không để ý, tuổi trẻ nổi loạn đều là như vậy, chính cô cũng không thích nghe người lớn cằn nhằn đâu.
Cô diễn tròn vai của cô là được, cũng không hy vọng đối phương sẽ nghe lọt tai.
Nhưng khi Tô Diệu vừa đi, Lục Triệt liền có chút cáu kỉnh tắt điện thoại.
Kỳ thật cậu chỉ là dùng trò chơi để ngụy trang mà thôi, nhân vật trong trò chơi đã sớm nghẻo từ lâu rồi.
Ngay cả đám bạn bè của cậu cũng cảm thấy mấy ngày nay Lục thiếu gia có hơi kỳ lạ, chơi game cũng không tập trung, vì vậy sôi nổi nhắn tin hỏi cậu làm sao vậy.
Hai ngày trước, Phó Hiên và mẹ của cậu ta đã đến Lục gia để bồi tội, sau khi trở về liền oán giận với Lục Triệt rằng mẹ kế của cậu thật là một người phụ nữ xấu xa.
Lục Triệt không trả lời Phó Hiên, cậu hỏi quản gia về tình huống khi Phó Hiên đến xin lỗi Tô Diệu.
Phó Hiên kể lể rằng bọn họ ở Lục gia gặp phải đủ loại khó xử, thế cũng không là gì, thậm chí đến cả mặt của Tô Diệu bọn họ cũng không nhìn được.
Nói cách khác, cô ấy không tha thứ cho Phó Hiên, như vậy chắc chắn cũng không tha thứ cho cậu.
Nhưng tại sao ngày nào cô cũng mang canh chân giò tới, còn ở cùng cậu lâu như vậy.
Điều này khiến Lục Triệt cảm thấy khó hiểu.
Việc Tô Diệu và Lục Xuyên Hoài kết hôn đối với Lục Triệt mà nói, chẳng qua là thêm một người trong nhà mà thôi.
Dù sao cậu cũng biết lão ba không định sinh thêm con, vì vậy ba cậu có kết hôn mấy lần cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
Cậu không có nói xấu Tô Diệu ở bên ngoài, ngày đó cậu cũng không xen vào một câu nào.
Nhưng Phó Hiên là bạn của cậu, vì vậy nếu Phó Hiên nói năng lỗ mãng về Tô Diệu, mọi người tự nhiên sẽ cho rằng đây là thái độ của Lục Triệt.
Thực ra chuyện đó vốn không liên quan gì đến Lục Triệt, chỉ tiếc cậu vẫn là một thiếu niên ngông cuồng, không thích giải thích, trước nay cũng chưa từng nhận lỗi với ai.
Lục Triệt tự nói với mình rằng không cần để ý, dù sao số lần cậu gặp mẹ kế cũng không nhiều.
Nhưng mà gần đây ngày nào Tô Diệu cũng tới, mỗi lần như vậy đều khiến cậu suy nghĩ miên man, nhớ tới việc chính mình bị hiểu lầm liền cảm thấy buồn bực.
Lần này lại cảm thấy khó chịu vì đã không giải thích.
*
Trên máy bay - -
Tiếp viên hàng không mang cà phê cho hành khách ở khoang hạng nhất, một người đàn ông mặc tây trang được cắt may riêng đưa tay nhận lấy.
Bàn tay của anh ta thon dài đẹp đẽ, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh mạnh mẽ, nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất chính là chiếc Patek Philippe 6300A-010 trên cổ tay anh ta, trực tiếp đập vào mắt cô tiếp viên hàng không.
Cô khẩn trương đến mức tim đập thình thịch, thầm nghĩ cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá mười nghìn vạn trên tay.
"Cảm ơn." Lục Xuyên Hoài nhận lấy cà phê rồi nói.
Giọng nói của người đàn ông cũng rất dễ nghe, giống như tiếng đàn cello êm dịu, từ tính mà trầm ấm.
Cô tiếp viên hàng không không khỏi lặng lẽ cúi đầu liếc nhìn anh lâu hơn một chút.
Lục Xuyên Hoài là người đàn ông giàu có nhất ở thành phố A, nhưng những năm gần đây kỳ thật vẫn luôn rất điệu thấp, mọi người ít nhiều đều nghe nói đến tên của anh, nhưng rất khó tưởng tượng ra Lục Xuyên Hoài cùng người đàn ông trước mặt này là một.
Suy cho cùng, người ta đồn rằng con trai của anh đều đã học cấp ba nên mọi người khó tránh khỏi liên tưởng đến hình ảnh một người đàn ông trung niên.
Nhưng bản thân anh nhìn qua tuyệt đối không già như vậy, cùng lắm mới chỉ ba mươi tuổi.
Các đường nét trên khuôn mặt Lục Xuyên Hoài đều vô cùng góc cạnh, sống mũi cao thẳng, làn da săn chắc, dáng người đĩnh bạt, vẫn đang ở trong giai đoạn hấp dẫn nhất của một người đàn ông.
Không chỉ có dáng người và ngũ quan hoàn hảo, mà khi tiếp viên hàng không lại gần thậm chí còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt toả ra từ người anh.
Cho dù không biết người này là Lục Xuyên Hoài, nhưng nhìn quần áo và khí độ của anh cũng biết hẳn là người có thân phận phi phàm.
Nhưng không giống những người đàn ông giàu có khác mà tiếp viên hàng không đã gặp trước đây, trên người anh không có mùi thuốc lá và rượu như những người đàn ông trung niên, cũng không có mùi tiền phàm tục của thế gian.
Đó là một hương thơm thanh mát, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến cây tuyết tùng trên núi cao, hay như sông băng xa xôi, mênh mông mà thần bí, khiến người ta khao khát.
Tóm lại theo cách nói của cư dân mạng, giờ phút này cô tiếp viên hàng không đang thầm gào thét trong lòng— cứu mạng, người đàn ông này là thần tiên!!!
Khó trách vừa rồi đồng nghiệp của cô sau khi đi một vòng khoang hạng nhất trở về khuôn mặt liền đỏ bừng, thì ra là trong lòng có nai con chạy loạn a.
Đáng tiếc, sau khi người đàn ông nhận lấy cà phê liền thu hồi tầm mắt.
Anh ngồi bên cửa sổ nghiêm túc xem quyển tạp chí trên tay.
Góc nghiêng hoàn hảo như hoà vào những đám mây bên ngoài cửa sổ, mỗi một tư thế tùy tiện đều giống như một bức tranh minh tinh được vẽ cẩn thận, khiến người ta không nỡ làm phiền.
Mặc dù anh chẳng chọc ghẹo ai, nhưng khi cô tiếp viên hàng không đi vào, cả người đều ngơ ngẩn.
Lục Xuyên Hoài gấp tạp chí kinh tế lại, tùy tiện mở một quyển tạp chí giải trí, ngón tay thon dài khẽ dừng lại ở một trang nào đó.
Ánh mắt cuối cùng cũng nghiêm túc lại, bản tin mà anh đang đọc có tiêu đề - "Con trai độc nhất của CEO Tập đoàn Lục thị bị thương nặng vì tai nạn giao thông, tân phu nhân thường xuyên điệu thấp đến thăm, âm thầm củng cố liên hôn thương mại."
Lúc đang ăn sáng Lục Triệt cũng nhìn thấy tin tức trên tạp chí này.
Là Phong quản gia cố tình đặt nó trước mặt cậu.
Lục Triệt lúc đầu còn có chút hoài nghi, chẳng lẽ trước đó mỗi ngày Tô Diệu đều đến bệnh viện thăm cậu là vì để có được được thanh danh tốt hay sao?
Nhưng giới truyền thông lại viết không tốt về cô, nhà mẹ đẻ của Tô Diệu, tức là Tô gia, cũng được coi là nhà giàu lâu đời ở thành phố A, chỉ là mấy năm gần đây đã dần dần xuống dốc.
Cuộc sống hôn nhân giữa cô và Lục Xuyên Hoài cũng không tốt đẹp, đến bệnh viện thăm Lục Triệt cũng chỉ là giả bộ ân cần, lấy lòng con riêng từ đó ôm chặt cái đùi vàng Lục Xuyên Hoài mà thôi.
Thậm chí còn có rất nhiều thuyết âm mưu được đặt ra, nói việc Tô Diệu quan tâm đến thương thế của Lục Triệt chẳng qua là hành vi che giấu tội ác, dù sao Lục Triệt cũng là người thừa kế của Tập đoàn Lục thị.
Nếu Lục Triệt xảy ra chuyện, con trai tương lai của Tô Diệu chính là người được lợi nhiều nhất.
Vốn dĩ truyền thông định hướng dư luận về phía Lục Triệt, tạo đề tài về việc đua xe của các phú nhị đại.
Nhưng sau đó bọn họ đột nhiên chuyển sự chú ý từ Lục Triệt sang người Tô Diệu.
Không có cách nào khác, ai bảo cái thân phận "mẹ kế" này thật sự quá nhạy cảm đâu.
Tô Diệu trong lúc vô tình đã giúp Lục Triệt tránh được công kích từ phía dư luận.
Điều này khiến Lục Triệt cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa những tin đồn nhảm đó còn phân tích, lấy địa vị của nhà họ Lục ở thành phố A hiện giờ, Tô gia đang dần xuống dốc căn bản không xứng.
Năm đó Lục Xuyên Hoài chỉ có hai bàn tay trắng, dùng thời gian 20 năm để đứng trên đỉnh kim tự tháp, trở thành người sáng lập ra tập đoàn lớn mạnh nhất hiện nay, năng lực và thủ đoạn của người đàn ông này là không thể nghi ngờ.
Anh ta còn cần một cuộc hôn nhân thương mại sao?
Cho dù là cần đi chăng nữa, càng có nhiều đối tượng tốt hơn và phù hợp hơn so với Tô gia.
Về phần tại sao lại đến phiên Tô Diệu? Có truyền thông phơi bày một đoạn quá khứ ít người biết.
Lục Triệt không biết gì về quá khứ của ba mình, sau khi tò mò đọc xong, sắc mặt của cậu cũng thay đổi.
Lão ba, ông ấy vậy mà lại...!!!
Lục Triệt nói với quản gia, "Đem cất mấy quyển tạp chí này đi, sau này cũng đừng lấy ra nữa."
Hơn nữa đừng để Tô Diệu nhìn thấy!
Phong quản gia làm theo phân phó của Lục thiếu, đem cất toàn bộ tạp chí đi.
Sau đó Lục Triệt cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, cậu tuỳ tiện cầm một chiếc bánh sừng bò trên bàn cho vào miệng rồi đứng dậy.
Hôm nay cậu muốn đến trường học, quản gia định đi qua đỡ cậu, nhưng Lục Triệt lại khoát tay ý bảo không cần, tự mình nhảy một chân về phía thang máy.
Quản gia muốn cầm cặp sách giúp cậu, Lục Triệt cũng bảo không cần.
Trên đường đến trường, Lục Triệt ngồi trên xe nghịch điện thoại di động.
Phó Hiên vẫn liên tục gửi tin nhắn cho cậu nói ngày hôm đó ở nhà bọn họ đã bị đối xử lạnh nhạt ra sao, phàn nàn về mẹ kế của cậu như thế nào, điều này khiến Lục Triệt nhíu mày.
Cậu bình thường không thích phân chia quá rõ ràng với bạn bè, nhưng cho dù quan hệ tốt đến đâu cũng không có nghĩa là có thể tùy ý phán xét người nhà của cậu.
Rõ ràng là Phó Hiên không đúng, vậy mà còn không biết xấu hổ đến phàn nàn với cậu?
Lục Triệt dứt khoát kéo Phó Hiên vào danh sách đen, mắt không thấy tâm không phiền..