Lục Triệt bị người đàn ông trung niên gọi lại, trên mặt lộ vẻ chột dạ, nhỏ giọng đáp: "Chú Tưởng."
Tưởng Tốn là hiệu trưởng của trường trung học Minh Đức, cũng là bạn tốt nhiều năm của ba Lục Triệt.
Rất nhiều học sinh đều biết Lục gia có giao tình với lãnh đạo cấp cao của nhà trường.
Tưởng Tốn cũng thường xuyên để mắt đến Lục Triệt giúp Lục Xuyên Hoài, đứa nhỏ này thực sự không để người khác bớt lo.
Hôm nay nghe nói thằng bé đánh nhau ở trường nên Tưởng Tốn mới đặc biệt đến đây, lúc này đang nhìn cậu với ánh mắt hận rèn sắt không thành thép.
Từ cuộc trò chuyện của bọn họ, Tô Diệu cũng nghe ra mối quan hệ giữa hai người, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, không phải ông xã của cô thì tốt rồi.
Lúc này Tưởng Tốn cũng chú ý tới cô: "Đây là?"
Tô Diệu không biết nên giới thiệu bản thân như thế nào, Lục Triệt cũng không biết giới thiệu cô như thế nào.
Nghĩ một lúc, mới nặn ra một câu: "Là người mới kết hôn với ba cháu."
Nghe vậy, Tưởng Tốn lại nhìn chăm chú về phía Tô Diệu, Tô Diệu mỉm cười chào hỏi anh ta: "Xin chào, anh Tưởng."
Tưởng Tốn lại có chút không nỡ nhìn thẳng vào cô.
Tô Diệu:??? Cái vẻ mặt ghét bỏ kia là có ý gì hả? Chẳng lẽ là chê ngoại hình cô xấu xí sao?
Ánh mắt Tưởng Tốn dời xuống, liếc nhìn xúc xích trong tay Tô Diệu, hỏi Lục Triệt: "Thuê hết bao nhiêu tiền?"
"Vậy mà dám tìm người đóng giả mẹ kế của mình, cháu đúng là càng ngày càng tiến bộ." Thực ra, điều Tưởng Tốn ghét bỏ chính là chỉ số thông minh của Lục Triệt.
Lục Xuyên Hoài rõ ràng là một con cáo già, sao lại sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn như vậy? Muốn tìm người đóng giả Tô Diệu thì cũng nên tìm người nào giống một chút, đằng này lại tìm một cô gái nhìn qua cũng chỉ lớn hơn Lục Triệt vài tuổi.
Giáo viên trong trường bọn họ lại càng ngớ ngẩn hơn, vậy mà cứ để cô ta dẫn Lục Triệt đi như vậy.
Nếu không phải anh ta kịp thời chạy tới thì thằng nhóc này đã lừa dối thành công rồi, đến lúc đó uy nghiêm của trường trung học Minh Đức cũng sẽ bị thằng nhóc này phá hỏng.
Tưởng Tốn đã nhận định rằng Tô Diệu được Lục Triệt dùng tiền thuê đến, hỏi cô: "Cô là sinh viên Học viện Điện ảnh bên cạnh đúng không? Cô học khoa nào, giúp tôi trông thằng nhóc này một lúc, lát nữa tôi sẽ liên hệ với hiệu trưởng của các cô."
Tô Diệu thấy anh ta thực sự cho rằng cô không phải "Tô Diệu", ngược lại cảm thấy vô cùng vui sướng.
Thật à? Bây giờ nhìn cô vẫn giống sinh viên đại học à?
Thế nhưng Lục Triệt lại có chút buồn bực vò đầu bứt tóc: "Chú Tưởng, cô ấy thật sự là...!Chẳng phải trước đây chú đã gặp cô ấy rồi sao?"
Mặc dù lúc Tô Diệu và ba cậu kết hôn không tổ chức hôn lễ, nhưng Lục Xuyên Hoài đã thông báo chuyện này với tất cả những người thân quen, thậm chí còn mời họ hàng hai bên cùng nhau ăn một bữa cơm.
Chỉ là lúc đó Lục Triệt đang đua xe nên không tham gia, nhưng Tưởng Tốn chắc chắn có mặt.
"Đúng vậy, chú đã gặp rồi, cho nên đừng có lừa chú!"
Tưởng Tốn vẫn nhớ rõ, bữa cơm hôm ấy cũng không vui vẻ gì, cả quá trình Tô Diệu đều tỏ thái độ khó chịu.
Mặc dù là thiên kim nhà giàu nhưng lại không hiểu lễ nghĩa, khi đó đều dựa vào một mình Xuyên Hoài giữ thể diện, bữa cơm mới ăn được một nửa thì cô ấy đã rời đi.
Lúc ấy tất nhiên mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đều không có ấn tượng tốt với tân phu nhân của Lục Xuyên Hoài.
Tưởng Tốn lại liếc nhìn Tô Diệu, lúc này Tô Diệu đã tháo kính râm xuống.
Hôm nay cô có kẻ mắt, vẫn trang điểm theo kiểu nữ tính mà cô yêu thích, lông mi uốn cong, đánh phấn mắt và má hồng.
Hơn nữa khuôn mặt cũng tròn trịa hơn trước, từ dáng người đến khuôn mặt này, thực sự không giống như trong trí nhớ của Tưởng Tốn.
Anh ta hỏi lại Lục Triệt, "Giống Tô Diệu chỗ nào?"
Lục Triệt: "..."
Cạn con mẹ nó lời rồi, cậu đưa mắt nhìn Tô Diệu, ra hiệu để cô giải thích giúp cậu một chút?
Tô Diệu vẫn còn buồn cười.
Lục Triệt lại cúi đầu, ý bảo xúc xích nướng trong tay cô là do cậu mua.
Được rồi, nể tình chiếc xúc xích nướng, Tô Diệu tháo luôn khẩu trang ra, lên tiếng xác nhận: "Thật sự là tôi."
Tưởng Tốn: "Vẫn còn diễn à? Cô gái trẻ, cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Không hiểu sao tâm trạng của Tô Diệu càng ngày càng tốt, cô rất thích người bạn này của Lục Xuyên Hoài, anh ta thật sự rất biết ăn nói.
Tốt hơn nhiều so với mấy người bạn của Lục Triệt.
"Đúng lúc tối nay chú có hẹn ăn tối với ba cháu, cháu đi cùng chú đi." Tưởng Tốn nói với Lục Triệt.
Sau đó, anh ta cố ý nói với Tô Diệu: "Cô là vợ của Xuyên Hoài? Vậy cô có muốn ăn tối với chúng tôi luôn không?"
Lời này giống như đang đe doạ vậy.
Nhưng Tô Diệu lại hiểu thành, Tưởng Tốn đã mời như vậy rồi, đương nhiên cũng muốn cô sẽ đi ăn cùng bọn họ.
Nếu cô không đi, không phải là đang chột dạ sao?
Tâm tình Tô Diệu có chút phức tạp, cô không ngờ mình sẽ gặp ba của Lục Triệt dưới tình huống như vậy.
Sau khi gặp Tưởng Tốn, cô không còn bất kỳ mong đợi gì đối với ông xã của mình nữa rồi.
Khí chất của Tưởng Tốn vô cùng tao nhã, ngũ quan và chiều cao cũng không tệ lắm, nhưng Tô Diệu vẫn không thể bỏ qua mái tóc hơi thưa và cái bụng bia của đối phương được.
Cũng không biết Lục Xuyên Hoài có được như anh ta hay không?
Tô Diệu ngồi ở ghế sau, không khỏi lại chú ý đến đỉnh đầu của Tưởng Tốn.
Sau đó cô lập tức nhắm mắt lại tự an ủi mình, không sao hết, ít nhất giọng nói của Lục Xuyên Hoài cũng rất dễ nghe.
Tô Diệu vẫn nhớ rõ cảm giác tim đập thình thịch khi gọi điện lần trước.
Nhưng nếu người thật không như mong đợi, Tô Diệu nghĩ, về sau chỉ cần nói chuyện qua điện thoại là được, dù sao thì Lục Xuyên Hoài hình như cũng không thích về nhà.
Xe của Tưởng Tốn dừng lại trước một nhà hàng tư nhân, Lục Triệt xuống xe trước, sau đó nhảy một chân sang phía bên kia giúp Tô Diệu mở cửa xe.
Tô Diệu ngạc nhiên nhìn cậu, cảm thấy đứa con riêng này thực ra cũng không tồi, rất biết cách cư xử.
Cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của nhà hàng tư nhân, trên tấm biển gỗ khắc ba chữ "Tiểu Biệt Trang".
Chỉ nhìn bề ngoài cũng có thể thấy nơi này rất có phong cách, quang cảnh cũng lịch sự tao nhã, sau khi đi vào có thể nhìn thấy bên trong bày trí các loại đồ cổ.
"Vừa rồi ba của cháu gọi điện thoại cho chú, nói cuộc họp của cậu ta bị hoãn lại một chút, bảo chúng ta ăn cơm trước đi.
Cái người bận rộn này cũng bận rộn quá mức rồi." Tưởng Tốn nói với Lục Triệt.
Lục Triệt nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một cái.
Cậu đã quen từ lâu rồi.
Tô Diệu đưa mắt nhìn xung quanh, cô phát hiện có rất nhiều đàn ông trung niên đến nơi này ăn cơm.
Nhưng bầu không khí ở đây cũng không tệ lắm, ít nhất không có ai ăn mặc hở hang hay say rượu lớn tiếng ồn ào.
Ngoại trừ Tưởng Tốn, Tô Diệu tìm kiếm bóng dáng của Lục Xuyên Hoài trong những người này, trong lòng khẩn trương như sắp phải đối mặt với cư dân mạng.
Hơn nữa, người cô sắp gặp lại chính là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Tưởng Tốn đi trước dẫn đường, anh ta đặt một bàn ở phía sau bức bình phong, ngăn cách với mọi người ở bên ngoài.
Còn chưa gọi món đã thấy một người phụ nữ chủ động đi tới.
Người phụ nữ này mặc một bộ sườn xám màu tím, mái tóc đen búi sau đầu, trên đầu cài một chiếc trâm gỗ đơn giản, trên trán còn sót lại hai lọn tóc, khiến người ta có cảm giác như mỹ nhân bước ra từ trong tranh cổ.
Cô ấy nhìn qua khoảng 35 tuổi, nhưng được bảo dưỡng khá tốt, làn da vừa trắng vừa săn chắc, khí chất phong tình vạn chủng(*).
(*) Phong tình vạn chủng: một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ.
Cô ấy và Tưởng Tốn quen biết nhau, vừa đi vào liền chào hỏi: "Anh Tưởng, khách quý nha, cuối cùng tôi cũng đợi được anh."
Người phụ nữ tươi cười vô cùng khéo léo, dáng người uyển chuyển, ngay cả độ cong của vòng eo cũng vừa đủ.
Tô Diệu nghĩ, nếu đến khi 35 tuổi, cô vẫn giữ được nhan sắc và dáng người như thế này thì tốt rồi.
Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
"Bao lâu rồi anh và Xuyên Hoài không đến nơi này của tôi ăn cơm? Để tôi tính, cũng phải gần một năm rồi." Liễu Vân Hinh giận dỗi nói, "Các người không coi tôi là bạn nữa?"
Tưởng Tốn vội vàng giải thích, cũng tiện thể đổ lỗi luôn: "Không phải tại tôi, là do Xuyên Hoài quá bận."
"Tại sao anh ấy vẫn bận rộn như vậy?"
Ngay sau đó, ánh mắt của người phụ nữ lại rơi vào người Lục Triệt: "Tiểu Triệt cũng tới à."
Lục Triệt ngước mắt lên, còn chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đã chú ý đến cái chân bó bột của cậu.
"Cô nghe nói cháu bị tai nạn xe, vẫn luôn muốn đến bệnh viện thăm cháu, nhưng đến hai lần đều không gặp được, sau đó lại nghe nói cháu đã sớm xuất viện rồi."
Lục Triệt nghe vậy không có biểu cảm gì, nhưng Tô Diệu lại thấy rõ ràng rằng, bà chủ này thực sự quan tâm đến Lục Triệt.
Nếu vừa rồi khi nói chuyện với Tưởng Tốn, cô ấy bộc lộ sự quyến rũ của một người phụ nữ, thì khi nói chuyện với Lục Triệt lại giống như một người mẹ hiền tiêu chuẩn, ân cần hỏi han con của mình.
Chẳng qua Lục Triệt là đứa trẻ có cá tính mạnh, nghe thấy người khác lải nhải liền nhíu mày, đoán chừng cậu cũng chẳng nghe vào tai được bao nhiêu.
Cuối cùng ánh mắt Liễu Vân Hinh mới chú ý đến Tô Diệu: "Đây là? Lục Triệt, là bạn của cháu sao?"
Cũng không biết Lục Triệt nghĩ cái gì, trước đó còn ấp a ấp úng không biết nên giới thiệu Tô Diệu như thế nào với Tưởng Tốn, nhưng lần này khi đối mặt với Liễu Vân Hinh, cậu lại buột miệng thốt ra vô cùng trôi chảy: "Vợ của ba cháu."
Nghe vậy, bàn tay đang đặt trên ghế của bà chủ đột nhiên cứng đờ.
Ngay sau đó, ánh mắt của cô ấy dừng trên người Tô Diệu, cũng mang theo hoài nghi giống như Tưởng Tốn, thậm chí còn đi đến bên người Tưởng Tốn hỏi lại: "Thật à?"
"Ờ..." Tưởng Tốn không biết nên nói gì? Thằng nhóc Lục Triệt này cũng quá to gan rồi, ba nó đã sắp đến đây, vậy mà nó còn dám nói bậy.
Liễu Vân Hinh nhỏ giọng nói với Tưởng Tốn: "Không giống lắm, còn trẻ quá."
Cô ấy không tham dự bữa tiệc kia, nhưng cũng đã nghe những người bạn khác của Lục Xuyên Hoài kể lại, cô gái trước mặt này...!hoàn toàn khác với những gì cô từng nghe nói, rằng tân phu nhân của Lục Xuyên Hoài là một người phụ nữ tầm thường, hung hăng, độc ác.
Tô Diệu có một khuôn mặt tròn và đáng yêu, khung xương lại nhỏ nên ngay cả khi cô béo cũng dễ bị hiểu lầm là bầu bĩnh, có thể thấy ngũ quan của cô quả thực quá mức tinh xảo.
Càng ngắm nhìn, nụ cười trên môi Liễu Vân Hinh càng thêm cứng đờ.
Tô Diệu thấy hai người họ thì thầm to nhỏ, hơn nữa cảm giác người mà bọn họ đang nói đến chính là cô.
Có chuyện gì không thể nói thẳng sao? Nếu bọn họ đã là bạn bè của Lục Xuyên Hoài, mà cô lại là vợ của Lục Xuyên Hoài, thì không cần phải khách khí như vậy mới đúng, điều này khiến Tô Diệu cảm giác như thể cô đang bị gạt ra khỏi cái vòng giao lưu này vậy.
Cô vốn không thích cảm giác bị cô lập, hơn nữa tính tình lại thẳng thắn, vì vậy cô hỏi thẳng: "Mọi người đang nói về tôi sao? Có thể nói to hơn một chút để tôi nghe cùng không."
Tưởng Tốn vội vàng giải thích: "Vân Hinh nói nhìn cô trẻ quá."
Trước đó anh ta cũng không tin Tô Diệu chính là cái người kết hôn cùng Lục Xuyên Hoài, nhưng bây giờ lại không chắc chắn lắm.
Đặc biệt là thái độ của Tô Diệu quá đương nhiên, điều này khiến Tưởng Tốn có hơi thấp thỏm.
Nếu là sinh viên của trường Điện ảnh bên cạnh thì chắc hẳn đã nghe qua tên của anh ta, ở trước mặt hiệu trưởng là anh ta cũng sẽ không dám làm bậy, càng không dám thật sự đi ăn tối với bọn họ, lại còn bình tĩnh như vậy.
Chẳng lẽ anh ta nghĩ sai rồi?
Nhất là giọng điệu vừa rồi của Tô Diệu đã khiến bà chủ nhà hàng này hơi kinh sợ.
Chẳng lẽ cô ấy biết bà chủ này có ý với Lục Xuyên Hoài?
Nếu muốn hỏi đàn ông trung niên am hiểu việc gì nhất, có lẽ chính là việc bao che cho nhau ở trước mặt các bà vợ.
Thế cho nên Tưởng Tốn gần như phản xạ có điều kiện mà bắt đầu lừa gạt Tô Diệu, bảo Liễu Vân Hinh tránh đi trước, miễn cho hai người này lại xảy ra xung đột trước khi Lục Xuyên Hoài đến.
"Đồ ăn tới rồi, cô nếm thử đi, hương vị ở đây rất ngon." Tưởng Tốn nói với Tô Diệu.
Tô Diệu: "...Thật sao?" Chuyển chủ đề nhanh như vậy à.
Một số món khai vị được dọn lên trước, gồm có rau trộn mộc nhĩ và thịt bò.
Nhà hàng này phục vụ các món cơm gia đình, hương vị ấm cúng, nghe nói các món ăn thương hiệu đều do chính tay bà chủ làm.
Sau đó, một nồi canh được dọn lên, là gà tần hạt dẻ, chỉ ngửi mùi canh gà đã biết hương vị chắc chắn rất ngon.
Người phục vụ còn mang cho mỗi người một phần nước sốt, nghe nói là do chính tay bà chủ đặc chế, mùi vị rất độc đáo, vừa bùi vừa cay, còn có thể tự cho thêm đồ nhúng vào canh gà, giống như ăn lẩu vậy.
Sau khi nếm thử, Tô Diệu đã biết tại sao đa số khách hàng ở đây đều là đàn ông trung niên rồi, tay nghề và cách ứng xử của bà chủ thực sự khiến bọn họ hài lòng.
Tô Diệu và Lục Triệt bắt đầu ăn cơm, nhưng Tưởng Tốn lại cúi đầu bí mật gửi tin nhắn cho Lục Xuyên Hoài, muốn xác nhận lại với cậu ta xem rốt cuộc em dâu trông như thế nào.
Thực sự anh ta cũng không nhớ rõ, nhất là sau khi nhìn thấy Tô Diệu, đầu óc càng thêm rối loạn.
Lúc này, đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
Hình như bà chủ bị khách hàng quấy rối, Tưởng Tốn muốn ra xem một chút, liền nói: "Hai người ăn trước đi."
Sau đó Tô Diệu đứng dậy, Lục Triệt cũng đứng dậy theo, bước qua tấm bình phong nhìn về phía trung tâm đám đông.
Một người đàn ông trung niên đang giữ chặt lấy Liễu Vân Hinh, rõ ràng đã uống quá nhiều, mặt đỏ như mông khỉ.
Tay trái anh ta còn cầm một bó hoa, mượn rượu tỏ tình trong sự hò hét của mấy người bạn, còn lớn tiếng nói anh ta thích bà chủ nhà hàng này rất lâu rồi.
Tô Diệu không ngờ rằng trong môi trường tốt như vậy, cô vẫn nhìn thấy một người đàn ông trung niên say rượu làm loạn.
Bụng bia bụng bia...
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, quá nhiều bụng bia khiến trước mắt cô tối sầm lại.
Cô đột nhiên hỏi Lục Triệt, "Ba cậu có thích uống rượu không?"
"Hầm rượu của ông ấy có rất nhiều rượu vang đỏ." Đều dùng làm quà biếu, hoặc là do người khác tặng, thực ra Lục Xuyên Hoài không nghiện thuốc lá và rượu.
Chẳng qua Lục Triệt khá lạnh lùng, nói chuyện cũng chỉ nói một nửa.
Còn Tô Diệu thì đã đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, bắt đầu nghĩ xem nên viết giấy thỏa thuận ly hôn như thế nào mới tốt.
Tưởng Tốn đang che chắn cho bà chủ, lại bị kẻ say rượu kia đẩy một cái.
Thấy cảnh này, Lục Triệt nhíu mày lại, đang định nhảy lên phía trước thì ánh mắt cậu đột nhiên nhìn thấy một bóng người vừa đi vào.
Radar tia trai đẹp của Tô Diệu cũng được kích hoạt ngay lập tức, cô nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Anh ta chen vào đám đông giúp Tưởng Tốn, tay còn lại ngăn người ông đang say rượu kia lại.
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Diệu nhìn thấy trai đẹp, bản thân Lục Triệt cũng rất đẹp trai, dù sao thì mỗi chương trong tiểu thuyết đều phải dành ít nhất hai đoạn để miêu tả ngoại hình của cậu, rằng nam chính có khí chất nổi bật thế nào, dung mạo tuyệt thế ra sao.
Nhưng người đàn ông này, Tô Diệu nhìn anh ta, rồi lại nhìn Lục Triệt, sau khi tỉ mỉ so sánh, cô phải công nhận rằng anh ta quả thực đẹp trai hơn cả nam chính.
Tô Diệu mới chỉ liếc nhìn một cái đã lập tức bị mê hoặc.
Người đàn ông này chỉ là một người qua đường thôi sao? Sau khi cô ly hôn có thể làm phú bà để bao nuôi anh ta không?
Tác giả có lời muốn nói:
Về sau còn có canh một nữa..