Ngày điều tra, Cửu vương cứ như vậy đứng ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng lại bi thương, nhìn con phố dài người qua lại cao giọng nói:
“Vương hầu tướng tướng ninh hữu chủng hồ?*”
*Tạm dịch: Vương, hầu, khanh, tướng, há chẳng phải là con dòng cháu giống?
“Mẫu hậu! Lục ca là hài tử của phụ hoàng!”
“Chẳng lẽ, ta không phải sao?!”
Việc này rất nhanh đã truyền ra ngoài thiên hạ, một ít ngôn quan nhao nhao lên sách, thân cáo hoàng hậu vì lời đồn mà tùy tiện điều tra vương phủ hoàng tử, chẳng khác nào công khai đ.á.n.h mặt.
Rồi lại tính toán công đức ngày thường của Cửu Vương.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nói của Cửu vương vô cùng nổi bật.
Tốc độ của những tin đồn này nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Giống như được một bàn tay vô hình ở phía sau đẩy mạnh.
Trong đoạn thời gian này, hoàng hậu gần như ngã xuống.
Thái tử phi bận rộn, còn tới nhìn ta một chút, kéo tay ta nói:
“Muội đừng lo lắng, thái tử hắn nhất định không có chuyện gì.”
Phía sau nàng, là nữ nhân được đưa đến vào ngày thái tử mất tích.
Ta chưa từng thấy một nữ nhân nào xinh đẹp như vậy.
Thái tử phi phát nộ khí, nói một câu liền ho khan một câu, nàng vẫn đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm thái tử phi không chớp mắt.
Thỉnh thoảng vỗ vỗ lưng thái tử phi, nhẹ nhàng nói: “Từ từ, từ từ thôi.”
Phụng nghi bọn họ lại bắt đầu chua xót: “Xem đi, thái tử thì không thấy đâu, nàng ta lại đi nịnh bợ thái tử phi!”
Nếu là bình thường, ta phỏng chừng cũng chua xót, nói không chừng cũng nói theo hai câu.
Nhưng bây giờ, ta thực sự không có tâm trạng.
Ta lo lắng cho thái tử.
Ngày đó thái tử đem đồng tâm kết cho ta, hỏi ta có nguyện ý nhận lấy hay không, ta nói với thái tử: “Không được.”
Hắn hơi ngẩn ra: “Tại sao?”
“Bởi vì trong gia huấn Từ gia chúng ta, một đời một kiếp nhất định phải là một đôi.”
Lý Vân Chu, một đời một kiếp một đôi người.
Thiếu một cái, cũng không tính là một đôi người.
46
Lúc quỳ gối trước điện, ta không khỏi cảm khái.
Hoàng hậu nương nương quả nhiên là khắc tinh trong mạng ta.
Ta ba lần bị đá.nh thức, ba lần đều là hoàng hậu nương nương.
Sau này ta sẽ không gọi hoàng hậu là hoàng hậu nương nương, mà ta sẽ gọi nàng là hoàng hậu tỉnh lại.
“Hoàng hậu nương nương, lương đệ nàng ta căn bản không có thai.”
Xuân Nương quỳ gối trước điện, nhìn hoàng hậu nói:
“Lương đệ lừa gạt hoàng hậu, nàng ta chỉ là sợ hoàng hậu hàng tội.”
Mấy ngày không gặp, hoàng hậu nhìn qua giống như già đi mười tuổi, thái tử mất tích làm cho nàng đã không còn hăng hái như trước, nghe được những lời này, run rẩy đứng lên, chỉ vào ta nói:
“Điều này có đúng không?”
Dường như hoàng hậu rất sợ hãi, cả người đều bắt đầu run lên:
“Ngươi…ngươi không mang cốt nhục của hoàng nhi sao?”
Hoàng hậu, chỉ có một hài tử.
Các đại thần phía dưới nhao nhao bàn tán: “Thái tử mất tích, thái tử lại kế thừa không có người, ngôi vị hoàng đế này...”
“Chỉ sợ lại có một hồi đại loạn!”
“Hoàng hậu nương nương, lương đệ nàng ta quả thật không có thai.”
Xuân Nương quỳ ngối dập đầu trên mặt đất, thanh âm thống khổ lại mạnh mẽ:
“Nô tỳ là nha hoàn thiếp thân của lương đệ, nô tỳ có thể làm chứng, tất cả đều là lương đệ cùng thái tử bày ra để lừa gạt người.”
“Nếu như không tin, ngươi có thể để thái y đến xem.”
Ta bị một đám nha hoàn kéo lên, vịn ở một bên ghế.
Hai thái y giống như đã sớm chuẩn bị xong, từ phía sau cúi đầu đi tới, quỳ gối bên cạnh ta, bắt đầu bắt mạch.
Hắn chẩn đoán cả nửa ngày, đôi mày nhíu lại.
Sau đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ta.
Cảnh tượng này, thật quen thuộc.
Hắn nhanh chóng đứng lên, lui xuống quỳ gối ở giữa đại điện, đầu điểm đất, tâu với hoàng hậu:
“Hồi hoàng hậu nương nương, lương đệ quả thật không có thai ba tháng.”
Dưới đài một trận xôn xao.
Xuân Nương quay đầu lại nhìn ta, trong mắt nàng ta lộ vẻ áy náy, rồi kiên định trở lại.
“Nhưng, nhưng lương đệ quả thật có thai.”
“Đã hơn một tháng rồi!”
47
Ta đã bị nhốt lại.
Lúc Xuân Nương bị kéo xuống, khuôn mặt nàng ta so với tưởng tượng của ta bình tĩnh hơn nhiều, nàng ta nói với ta:
“Lương đệ, lựa chọn con đường này, ta không hối hận.”
“Người hãy tự mình bảo trọng.”
Hoàng hậu nương nương cũng không dám để ta ở bên ngoài nữa, mà là đón ta vào hoàng cung.
Nàng không trách ta, có lẽ là nể mặt nhi tử, có lẽ hiện tại nàng quá nhớ thái tử, nàng mỗi ngày tới tìm ta, có đôi khi, còn cùng ta tán gẫu về thái tử.
“Hoàng nhi của ta, từ nhỏ thân thể đã không tốt, không thể đặt dưới gối của ta được.”
“Nhưng mà, nó rất hiếu thuận, cứ cách mười lăm ngày, ta mới có thể gặp nó một lần, mỗi lần nó nhìn thấy ta, đều sẽ mang cho ta một khối bánh nhỏ, nói mẫu hậu, cái này ngon, cho người ăn.”
Nói đến đây, hoàng hậu liền khóc..