Không kịp suy nghĩ nhiều, ta nhặt lên phủ lên người, dùng tro than chà lên mặt hai cái, trà trộn vào trong cung nhân kinh hoảng, chạy ra ngoài điện.
Hai người xuất hiện ở cửa, giọng hét lớn: “Lương đệ, Từ lương đệ ——“
“Lương đệ! Chúng ta phụng mệnh hoàng hậu đến cứu người ——"
Trong khi nói, họ đi thẳng vào.
Trái tim ta co lại.
Trên người một cung nữ mang theo lửa, từ trong nội điện bò ra, lớn tiếng khóc:
“Cứu ta! Cứu ta!”
“Mau cứu ta!”
“Cứu ta! Ta là lương đệ!”
Vừa dứt lời, ta chỉ cảm thấy bên tai một trận gió thổi qua.
Hai người kia nhanh chóng xông về phía cung nữ, lúc sắp tới gần nàng, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản đao, nhanh chóng đ.
â.
m vào bụng nàng.
“Xoạt!”
Vị cung nữ này, ngay cả một tiếng kêu cứu tiếp theo cũng không có, liền trực tiếp ngã vào trong đống lửa.
Mọi người xung quanh đều xông ra ngoài cửa, không có ai, không ai chú ý tới cảnh tượng này.
Ngoại trừ ta.
Ta dùng quần áo che miệng mũi, không dám quay đầu lại nhìn thêm, cúi đầu xông về phía ngoài cửa.
Có người, muốn thừa dịp trận đại hỏa này, lấy mạng ta.
Ta mặc y phục của tự nhân, nhìn thấy ngoài cửa có một ít thị vệ, tay cầm chậu nước, cũng có người khoác chăn ướt đẫm, một mặt xông vào trong, một mặt hô to: “Lương đệ!”
“Lương đệ! Người đang ở đâu!”
Ta một tiếng cũng không dám trả lời.
Lúc ta sắp lao ra khỏi cửa, ta cuối cùng cũng nhìn thấy hoàng hậu.
Nàng đứng ở cửa, nhất định là cực kỳ lo lắng, nhìn thẳng vào bên trong, tóc của bản thân cũng đã rối tung.
Mũi ta chua xót, thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía nàng.
Khi ta sắp bước đến trước mặt nàng.
Hoàng hậu cuối cùng cũng nhận ra ta, kích động kêu lên: “Minh Minh, con của ta, nhanh lên! Nhanh đến đây với mẫu hậu!”
Nàng đưa tay ra cho ta, ta đưa tay về phía nàng.
Ngay khi ta sắp nắm lấy tay nàng.
Bên cạnh một tỳ nữ xa lạ đang đỡ nàng, đột nhiên đẩy nàng ra, từ trong tay áo lấy ra một thanh đao, hung hăng đ.
â.
m về phía bụng ta ——
53
Ta ngã xuống hồ sen.
Bên ngoài cung điện của ta, có một hồ sen, ta tránh thoát một đao kia, nhưng không có đứng vững.
Rơi vào hồ sen này.
Sự lạnh lẽo ngay lập tức nhấn chìm ta.
Cách nước hồ, ta phảng phất nhìn thấy Cửu vương, hắn đứng ở bên hồ, sắc mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm ta trong nước.
Ta nhớ ngày đó trong gia miếu, gặp Cửu vương, hắn đột nhiên gọi ta lại, hỏi ta:
“Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ?”
Lúc đó ta nên sớm biết rằng sẽ có ngày này.
Trong hồ đen lạnh lẽo, ta nghĩ về rất nhiều điều.
Ta nhớ tới lúc trước ta cùng Lý Vân Chu và thái tử phi đi ra ngoài chèo thuyền, lúc ấy bọn họ còn rất ân ái, lại luôn thích chuyện gì cũng gọi ta đi cùng, để ta ăn cẩu lương.
Ta đã rất tức giận, để trả thù họ, trước khi họ đến liền hái hết tất cả hoa sen hồ.
Lúc ấy Lý Vân Chu thấy hoa đã biến mất, hơi nhíu mày hỏi ta:
“Nàng rất thích loại hoa này sao?”
Ta nhớ lúc đó ta rất sợ, không dám nói là vì trút giận, đành phải nói là “Phải”.
Từ đó, bên ngoài điện của ta đã đục một cái hồ, mùa hè luôn luôn được trồng đầy hoa sen.
Ta thỉnh thoảng theo hắn vào cung ở nhờ, ở bên ngoài cũng có một hồ hoa sen cổ.
Ta nhớ tới mặt hắn hơi nghiêng sang, sống mũi cao thẳng phảng phất đều mang theo tinh quang của đoá sen, mỉm cười, nói với ta:
“Những thứ này, đủ cho nàng ngắm chứ?”
Dường như ta đã nhìn thấy Lý Vân Chu.
Ta cảm thấy chắc ta sắp phải c.
h.
ế.
t rồi, trong ánh sáng phản chiếu của mặt nước, ta thấy Lý Vân Chu đã không gặp từ lâu, hắn giống như những gì ta mơ thấy, một thân hắc y, giống như một mũi tên sắc nhọn, b.
ắ.
n vào trong nước.
Nước thổi bay những sợi tóc đen loà xoà trên khuôn mặt, để lộ con ngươi sắc nét của hắn, hắn đưa tay về phía ta.
Giống như năm đó.
Năm đó, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau.
Ý thức của ta bắt đầu hỗn độn, ta dường như nhìn thấy năm đó, trời nắng, ta ở cùng Trường công tử nhà thượng thư gặp nhau, đột nhiên bên cạnh có một chiếc thuyền chèo, đem thuyền của ta hung hăng đ.
á.
n.
h một cái, ta cùng vị công tử kia, cứ như vậy, rơi ùm xuống nước.
Khi ta gần như không thể thở được, hai nam nhân nhảy xuống nước.
Nam nhân gần ta nhất, khuôn mặt dần dần từ mờ nhạt chuyển sang rõ ràng.
Lần này, cuối cùng ta cũng thấy rõ mặt hắn.
Ta đưa tay ra cho hắn.
Lúc này đây, cả đời này cũng sẽ không chia lìa nữa.
-HẾT-.