Ta cảm giác năng lực nghe hiểu của thái tử ít nhiều có chút vấn đề.
Nhưng nhìn vẻ mặt tự cảm thấy hài lòng của hắn, ta lại ngại vạch trần.
Ngộ nhỡ hắn tức giận lên, giải quyết ta ngay tại chỗ thì sao.
Hắn cũng không cần thủ tiêu thi thể, ta liền nằm xuống là được, dù sao người cũng đang ở nhà xác rồi.
Ta run rẩy giúp hắn rút mũi tên ra, hắn lại hỏi ta: "Nàng xem, trên mũi tên này có gì?”
Ta nói: “Máu.”
Hắn nói: “Xem lại đi.”
Ta sắp khóc đến nơi rồi, ta nói: “Đại ca, ta sai rồi, ta không nên mắng sau lưng ngươi, không nên nghe Cửu vương mà cảm thấy ngươi là một tên đăng đồ tử, vương bát đản.
Lần sau ta sẽ không bao giờ mắng ngươi nữa, tha cho ta có được không?”
Không khí ngưng tụ trong giây lát.
Thái tử khẽ nói: “Ồ? Hóa ra nàng mắng sau lưng ta? Còn nói ta là đăng đồ tử, vương bát đản?”
*Đăng đồ tử: Yêu râu xanh.
*Vương bát đản: Lưu manh, vô lại.
22
Ngày hôm sau, ta thức dậy rất muộn.
Xuân Nương bưng nước đi vào, nhìn ta muốn nói lại thôi, nghiêm mặt đi tới.
“Lương đệ, rửa mặt đi.”
Ta ngái ngủ, m.ô.n.g lung rửa mặt, nàng vẫn nhìn ta ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng:
“Lương đệ, người bị ai đ.á.n.h vào mặt vậy?”
“Không có ai đ.á.n.h, vết bớt tạm thời mọc ra thôi.” Ta lau mặt, nói: “Hôm nay không có gì quan trọng thì đừng cho phép bất cứ ai vào tìm ta.”
“Nhưng hoàng hậu nương nương đã ở ngoài cửa chờ người rồi.”
“Cái gì?!” Ta thất kinh: “Khi nào?”
Xuân Nương nói: “Một canh giờ trước.”
Hay cho Xuân Nương nhà ngươi, chuyện một canh giờ trước mà giờ mới đánh thức ta, quả nhiên bởi vì chuyện của Cửu vương mà ôm hận trong lòng.
Ta dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, chạy tới đại sảnh, quả nhiên, hoàng hậu đã ngồi nghiêm chỉnh, chén trà trên bàn đã không còn hơi nóng.
Thái tử phi ngồi bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn ta.
Trong lòng ta liền có một linh cảm không rõ ràng.
Hoàng hậu nương nương nhấc chén trà thảo dược trước mặt nhấp một ngụm, đột nhiên sắc mặt biến đổi, uống cạn.
“Từ lương đệ to gan.”
“Ngươi biết tội của mình chưa?”
Trong lòng ta hoảng hốt, quỳ sấp trên mặt đất muốn mở miệng, kết quả quá mãnh liệt, một trận đầu váng mắt hoa, nhịn không được mở miệng:
“Oẹ!”
23
Xong rồi.
Lần này thật sự xong rồi.
Tử hình, tuyệt đối là tử hình, không giải thích được tội lỗi + thất nghi trước điện, không c.h.ế.t cũng bị lột da.
Ta dứt khoát vùi đầu xuống đất, chuẩn bị giả chết, vừa định nằm ngay tại chỗ, trên đầu im lặng một lát, lại truyền đến thanh âm mừng rỡ của hoàng hậu nương nương:
“Mau, mau truyền thái y!”
“Bắt mạch cho Từ lương đệ, xem có phải có thai hay không!”
Trái phải truyền đến một tiếng “Vâng.” Hai nha hoàn đi đến đỡ ta.
Hoàng hậu vui vẻ nói: “Đúng, ngồi đây, đến đây, đặt thêm hai cái đệm lông vũ!”
“Hài tử ngoan, mau ngồi xuống, đừng sợ, người đâu, dâng cho lương đệ một chén trà an thần!”
Về phần ta rốt cuộc có tội gì, xem ra lão nhân gia người cái gì cũng không nhớ rõ nữa.
Thái y rất nhanh đã tới, vẻ mặt nghiêm túc bắt mạch cho ta.
Nhìn hoàng hậu nương nương bên cạnh vẻ mặt chờ mong, ta kêu khổ không ngừng, thật muốn kéo khóe miệng hoàng hậu chếch xuống, đợi lát nữa biết được chân tướng, không biết người có đánh c.h.ế.t ta gấp bội hay không.
Chắc hạn như c.h.é.m đầu đổi thành lăng trì hay gì đó.
Thái y chẩn đoán một lúc, đột nhiên sắc mặt biến đổi.
Hắn liếc nhìn ta với một khuôn mặt phức tạp.
Sau đó đứng dậy, quỳ gối trước điện.
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng lương đệ!”
“Từ lương đệ có hỷ, đã được hai tháng rồi.”
*Lăng trì: Hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
24
Ta đã hiểu thế nào gọi là nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi.
Hôm trước thiếu chút nữa c.h.ế.t ở bãi săn bắn, hôm qua cùng thái tử đi khám nghiệm tử thi, hôm nay liền mang thai.
Hiệu suất này phỏng chừng thần nhìn cũng phải rơi nước mắt.
*Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi: Việc này chưa xong việc khác đã đến.
“Từ lương đệ hiện tại phải nghỉ ngơi thật tốt, không cho bất kì kẻ nào quấy rầy nàng!” Hoàng hậu nương nương đã nói như vậy.
Ta thụ sủng nhược kinh được bảy tám tiểu nha hoàn dìu về cung của mình, sau đó lại có mười mấy nhà sư đến đưa thuốc bổ cho ta.
Ít nhất nghe hơn một trăm lần:
"Chúc mừng lương đệ, chúc mừng lương đệ."
Chẳng lẽ, ta thật sự có thai rồi?
Xuân Nương nhắc nhở ta: “Lương đệ, người dường như chưa từng được thị tẩm bao giờ.”
Tỉnh táo lại, ta vội vàng cầm vài nén bạc đưa cho nàng ta: “Mau! Mau đưa cho thái y.”
“Ước chừng hôm nay đã chẩn đoán sai, đợi hắn tỉnh táo lại là ta xong đời!
Tốt xấu gì cũng thay ta chống đỡ trận này, chờ qua trận này hết thảy đều dễ nói.
Kết quả, buổi chiều Xuân Nương trở về nói với ta: “Lương đệ, toàn hoàng cung đều đã biết người có thai rồi.”
“Hoàng thượng cao hứng vô cùng, nói buổi tối muốn người tham gia cung yến.”
Lần này c.h.ế.t chắc rồi.