Em xuống nhà ngồi xem tivi. Đến buổi chiều, đang gà gật ngồi xem mấy em kpop khoe đùi thì Huyền lò dò từ đi xuống. Thấy vậy, em hỏi:
-Em hết say chưa?
-Em cũng đỡ rồi, mình về đi anh. - Con bé nói.
Em ra mở cửa, dắt xe ra ngoài rồi khóa cửa cẩn thận. Trên đường đi con bé chẳng nói gì cả, khác xa mọi ngày, cứ liến thoắng không thôi. Không biết nó có nhớ chuyện buổi trưa không nhỉ?
Đến cửa nhà Huyền, em thả con bé xuống rồi vội quay đầu phóng đi kẻo ông già nó lại xách dao ra chém em vì tội đưa con gái ông ấy đi chơi về muộn thì bỏ mịa. Nhưng không để em kịp quay đầu, Huyền giữ lấy cổ tay em.
-Gì vậy?
-Câu trả lời của anh cho lời tỏ tình của em lúc trưa, anh đã có chưa? - Con bé nhìn thẳng vào mắt em.
Câu trả lời thì ngay từ đầu em đã có, nhưng lại sợ nói ra sẽ làm tổn thương con bé nên em cứ ngập ngừng, gãi đầu gãi tai, chẳng biết trả lời như thế nào.
-Em biết mà, nhưng em không bỏ cuộc đâu. - Con bé nói, vẫn nhìn thẳng vào mắt em. Thì ra Huyền mạnh mẽ hơn em tưởng.
-Anh đã có người yêu rồi, em đừng có làm gì quá đáng. Mà sao em lại thích anh, còn nhiều người tốt hơn anh mà. - Em nói.
-Thích một người cần phải có lý do sao. - Huyền đáp.
Em im lặng. Phen này con bé quyết tâm cưa đổ em rồi đây. Thôi được rồi, chờ xem con bé sẽ làm gì.
-Thôi anh về. - Em nói.
-Ừ, anh về cẩn thận. - Huyền vẫy tay chào.
Chưa bao giờ em nghĩ tới lúc mình được hai thiên thần đem lòng yêu. Xét ra thì em cũng chẳng có gì nổi trội hơn người cả, chẳng lẽ là do ông bà ăn ở hiền lành nên đời em được hưởng phúc. Nghĩ lại từ đầu tới giờ Huyền đã bao lần đánh động cho em mà em không biết, vô tâm vãi.
Về đến nhà thì thấy có khách, một ông chắc cũng tầm 2x tuổi, cao ráo, da trắng, tóc để mái chéo giống bọn Hàn xẻng, nói chung là khá đập chai. Em bước vào nhà, chào hỏi lễ phép:
-Em chào anh ạ.
-Ừ chào em, em là Minh à? - Thằng đó chào lại.
-Vâng. - Em đáp.
-Nghe bé Trân nói em đã giúp đỡ con bé rất nhiều, cảm ơn em nhé. - Thằng đó cười tươi.
-Dạ vâng, không có gì đâu ạ. - Em cười rồi bước lên tầng.
Thằng này là ai nhỉ, có quan hệ gì với Trân. Bước sang phòng Trân, em thấy em nó đang chuẩn bị quần áo, chắc là đi đâu đó.
-Em định đi đâu à? - Em hỏi.
-Anh về rồi à? - Trân nói.
-Ừ. Em định đi đâu đó? - Em hỏi lại.
-Em sang nhà anh họ em chơi, khi nào đi học thì em về. - Trân đáp.
-Là người đang ngồi dưới nhà hả? - Em hỏi Trân.
-Ừm. - Trân đáp.
Nhét quần áo vào trong balo, Trân định bước ra khỏi phòng thì em kéo tay em nó lại.
-Em đi cẩn thận nhé.
-Ừ, em biết mà. - Trân đáp.
Kéo Trân sát vào người, em nhẹ nhàng ôm lấy rồi hôn lên môi em nó.
-Anh sẽ nhớ em lắm. - Em nói nhỏ vào tai Trân.
-Em đi mấy ngày rồi sẽ về thôi mà. - Trân đáp.
Và rồi hai đứa cứ ôm nhau như vậy nếu không có tiếng mẹ gọi Trân xuống để đi. Trân dứt khỏi người em, bước xuống cầu thang, em cũng bước theo. Em và mẹ ra tận cổng tiễn. Trân ngồi lên xe thằng kia, quay lại cười tít mắt với em:
-Trân đi nhé.
-Ừ, đi vui vẻ. - Em cười.
Em đứng nhìn theo cho tới khi chiếc xe ra khỏi ngõ. Thằng này nhìn mặt mũi cũng hiền lành sáng sủa, lại là họ hàng, chắc không có gì đáng lo ngại đâu. Em quay vào nhà. Haizzz, vậy là mấy ngày tới không có em ở nhà.
Chẳng có Trân, em chẳng biết làm cái gì ngoài ăn ngủ với cày game. Huyền thì từ hôm đó tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, hay là bỏ cuộc rồi chăng. Đang ngồi cày game thì bỗng có cuộc gọi tới, là Trân, em vội vàng bắt máy. Nhưng chưa kịp hỏi gì thì Trân đã nói trước, giọng rất gấp gáp:
-Anh ơi! Cứu em!
P/S: em phải đi có việc bây giờ nên chap này dừng tại đây thôi, mai rảnh em viết tiếp.