Sau khi Tạ Minh San bị bắt trở lại phòng bệnh, vẫn cứ điên cuồng, cho dù bị người ta kiềm kẹp, cứ không ngừng hét toáng lên, cho đến khi mệt mỏi mới dừng lại, rồi ngủ.Bác sĩ trưởng đi tới, đưa ra đề nghị, "Tạ tiên sinh, bệnh tình của con gái ông càng ngày càng nghiêm trọng, do bị kích thích mạnh, nên mới biến thành như vậy. Nếu như cô ấy không nghĩ thoáng đi, chỉ sợ bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng.""Bác sĩ, cầu xin ông, hãy cứu con gái tôi đi, bác sĩ, tôi cầu xin ông, tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, nếu như nó điên rồi, tôi phải sống sao đây?" Ninh Nghiên vừa nghe tình trạng Tạ Minh san càng ngày càng nghiêm trọng, lập tức khóc thút thít cầu khẩn bác sĩ."Chúng ta chỉ có thể dùng thuốc để khống chế bệnh tình của cô ta, nhưng muốn trị tận gốc, vẫn phải dựa vào chính bản thân cô ta, dựa vào sự cố gắng của các người, để cho cô ta có thể tỉnh táo lại. Đây là tâm bệnh, tâm bệnh còn phải tâm dược, nhưng loại tâm dược này chỉ sợ không thể nào có. Nếu như bệnh tình của cô ta không giảm đi, chúng ta đành đem cô ta vào viện tâm thần thôi."Nếu nói tâm thuốc chính là Phong Khải Trạch, ai cũng biết Phong Khải Trạch là ma quỷ hóa thân, không thể nào đến đây cứu một người không quen."Nếu như con bé không thể tỉnh lại?" Tạ Chánh Phong không có niềm tin nào đối với Tạ Minh San, dường như cảm thấy cô sẽ không thể tỉnh lại."Nếu như cô ta không thể tỉnh lại, thì cả đời cứ điên điên khùng khùng như vậy, ai. Các người hãy chuẩn bị tâm lý xấu nhất đi." Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thở dài một tiếng, sau đó đi ra ngoài, không nói thêm lời."Cái gì, cả đời điên điên khùng khùng." Ninh Nghiên không thể tiếp nhận nổi hiện thực này, chán nản ngồi dưới đất, mặt xám như tro, không thấy chút hi vọng nào vào tương lai, trong miệng thầm lẩm bẩm: "Xong rồi xong rồi, toàn bộ xong rồi."Cô vẫn muốn con gái mình có hạnh phúc, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, lại hại cô biến thành bộ dáng này.Tạ Chánh Phong rầu rĩ, vô lực tựa vào trên bàn, đối với chuyện này thật sự đành bó tay rồi.Lúc này, y tá đem giấy tờ đưa tới, để cho Tạ Chánh Phong ký tên. Nhu hòa nói "Tạ tiên sinh, đây là tiền thuốc than hai ngày nay của cô Tạ Minh San, phiền ông ký vào, sau đó đi đến trả tiền."."A —— được." Tạ Chánh Phong vốn đang cảm thấy rất buồn phiền nhưng liền thay đổi rất nhanh, cho dù biết trong túi không có tiền, nhưng không thể không ký tên vào.Không tới nửa tháng, ông đã đem toàn bộ số tiền kiếm được xài hết, giờ không thể trả nổi tiền thuốc thang, hơn nữa cũng không biết cuộc sống như thế này đến lúc nào mới kết thúc?Sau khi y tá đưa tờ giấy tới, lần nữa thúc giục, "Tạ tiên sinh, hai ngày nay các người còn chưa đóng tiền thuốc, thật sự nếu không nộp phí, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến việc chữa trị đó.""Tôi sẽ đi đóng phí ngay.""Được, vậy tôi không quấy rầy các người nữa, nếu có chuyện gì thì gọi một tiếng là được."Sau khi y tá đi, Ninh Nghiên lập tức từ dưới đất đứng dậy, hỏi: "Chánh Phong, ông, trên người ông còn bao nhiêu tiền?""Ta vốn đã không còn tiền, việc kinh doanh ở vườn hoa mới vừa có khởi sắc, do phải đến bệnh viện chăm sóc Minh San đâu còn thời gian để kiếm tiền, toàn bộ số tiền lúc trước kiếm được, đều mang đi đóng tiền thuốc thang, giờ tôi đâu còn tiền nữa." Tạ Chánh Phong buồn bã thở dài, đã đến mức này rồi biết làm sao đây.Mấy ngày nay không có trở về vườn hoa, chỉ sợ hoa của hắn cũng đã khô héo hết rồi."Nếu như không trả nổi tiền thuốc thang, bệnh viện sẽ không điều trị cho Minh San nữa, vậy, bệnh Minh San sẽ càng ngày càng nặng, sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần. Không, tôi không muốn con gái bị nhốt vào viện tâm thần, tôi không muốn, Chánh Phong, ông mau nghĩ cách cứu Minh San đi!" Ninh Nghiên tâm tình rất kích động, cả người như muốn sụp đổ."Ninh Nghiên, bà đừng như vậy, lỡ đánh thức Minh San thì làm sao giờ?" Tạ Chánh Phong nghiêm túc nhắc nhở bà, vừa thở dài, đau lòng nhìn cô con gái ở trên giường.Cho tới nay, ông không cầu trở thành đại phú gia giàu có, chỉ cầu có một mái nhà hạnh phúc, có người nhà quan tâm lẫn nhau, nhưng ước mơ này dường như rất khó khăn."Chánh Phong, ông cầu xin Thiên Ngưng giúp đi, giờ chỉ có nó mới giúp được chúng ta thôi." Ninh Nghiên thấp giọng xuống, sợ đánh thức người trên giường. Nhưng vì cứu con gái, bất kể dùng cách gì cũng phải thử."Trước đây tôi cũng đã muốn nhờ Thiên Ngưng giúp, muốn mượn tiền của con bé, nhưng hiện giờ, tôi thực không thể mở miệng được.""Tại sao không thể mở miệng được?""Bệnh của Minh San có thể cả đời này cũng không khỏi, tiền thuốc thang của nó tựa như động không đáy, bà kêu tôi mở miệng thế nào? Nhất là nghĩ đến mọi chuyện các người đã làm với Thiên Ngưng, tôi thực không thể mở miệng. Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ Thiên Ngưng, kết quả tập đoàn Ôn Thị bị phá sản, Minh San đoạt vị hôn phu Thiên Ngưng kết quả thành như vậy, chẳng lẽ bà không cảm thấy chỉ cần đối nghịch với Thiên Ngưng, đều không có kết quả tốt sao? Đây chính là báo ứng, báo ứng.""Đó là vì bên người nó có một Phong Khải Trạch, ai muốn động vào nó, Phong Khải Trạch đều sẽ không bỏ qua. Đây chẳng có gì kỳ lạ , nếu như Phong Khải Trạch là chồng của Minh San, người nào đắc tội Minh San, đều sẽ có báo ứng, việc này rất bình thường. Chẳng qua số mạng Tạ Thiên Ngưng quá tốt, ông trời cho nó một người chồng giỏi, có tiền có quyền, có thể hô phong hoán vũ."Nếu như con gái bà cũng có người chồng như vậy, thật là tốt biết bao.Chỉ tiếc đây đều là ảo tưởng, bà đã từng tràn đầy tự tin khi cho rằng mộng có thể thành hiện thực, nhưng hiện giờ, bà mới hiểu, thì ra hy vọng càng cao thì thất vọng càng nhiều."Phong Khải Trạch rất căm ghét các người, mà các người lại làm rất nhiều chuyện có lỗi với Thiên Ngưng, nên tôi mới không mở miệng được.""Ông không nói, tôi sẽ nói, cho dù có phải quỳ xuống dập đầu, tôi cũng muốn cầu xin Thiên Ngưng giúp chúng ta." Ninh Nghiên không muốn từ bỏ biện pháp cuối cùng, nói là làm, trực tiếp đi đến cửa.Nhưng còn chưa đi ra ngoài, Tạ Thiên Ngưng liền xuất hiện ở cửa, còn có Phong Khải Trạch.Hai người vừa xuất hiện, Tạ Chánh Phong liền cảm thấy căng thẳng, nặng nề nói : "Thiên Ngưng, các con tới rồi à!"Ninh Nghiên vừa rồi còn nói rất lớn mật, nhưng khi thấy cô đứng ở trước mặt liền cứng đờ, không dám nói gì cả, chỉ biết khúm núm đứng tại chỗ, cúi đầu.Thì ra nói rất dễ, nhưng làm mới thực khó, ảo tưởng vẫn là ảo tưởng, so với thực tế quả là quá xa. .Tạ Thiên Ngưng chỉ nghe được Ninh Nghiên nói câu sau cùng, đi vào trong phòng bệnh, gật đầu chào hỏi Tạ Chánh Phong, sau đó liếc mắt nhìn Tạ Minh San đang ngủ say ở trên giường, cuối cùng đem tầm mắt đặt vào trên người Ninh Nghiên, ôn hòa hỏi: "Thím, thím muốn nhờ con giúp cái gì?"Ninh Nghiên không do dự nữa, trực tiếp quỳ xuống, nắm lấy tay Tạ Thiên Ngưng, cầu xin cô, "Thiên Ngưng, thím biết khi xưa đã làm nhiều rất nhiều chuyện có lỗi với con, cầu xin con nghĩ tình chúng ta đã chung sống mười năm, giúp thím một lần, có được không? Chúng ta đã hết tiền để đóng tiền thuốc thang, với số tiền này đối với con mà nói không đáng kể chút nào, có đúng không?""Thím à, thím đừng như vậy, mau đứng lên đi." Tạ Thiên Ngưng vừa nhìn thấy Ninh Nghiên quỳ xuống cầu khẩn, liền mềm lòng rồi.Phong Khải Trạch không muốn cô mềm lòng, kéo tay của cô, ngăn cản cô đở Ninh Nghiên dậy, lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng quỳ mấy cái là có thể giải quyết tất cả vấn đề, cho dù bà có quỳ đến chết, tôi cũng không giúp bà, một đồng cũng không giao ra.""Khỉ con ——""Chuyện này không cần bàn, anh nói không giúp là không giúp, con người của anh từ trước đến nay ân oán rõ ràng, anh sẽ không thông cảm với kẻ nào đã làm tổn thương đến anh, cả người ở bên cạnh anh, nhất là người anh yêu.""Khỉ con, thím đã biết sai rồi, anh đừng so đo với thím ấy nữa có được không? Minh San giờ bệnh rất nặng, cuộc sống của họ đã rất thống khổ, anh cứ xem như trừng phạt vậy đã đủ rồi đi.""Đối với anh mà nói không có gì đủ hay không đủ, sống chết của bọn họ chẳng có quan hệ gì với anh. Hôm nay anh đứng ở chỗ này, đã là cho em mặt mũi rồi. Chớ nói mấy từ khoan hồng độ lượng gì đó, đối với người đáng ghét không xứng để nhận những chữ này. Anh đúng như bọn họ đã nói, anh là ma quỷ, không phải thiên sứ, nên đừng vọng tưởng anh sẽ mềm lòng."Phong Khải Trạch cực kỳ vô tình, khiến Ninh Nghiên tuyệt vọng cúi đầu, không quỳ Tạ Thiên Ngưng, từ từ đứng dậy, nhìn người trên giường, đau lòng rơi lệ.Xem ra đã hết cách rồi.Tạ Chánh Phong biết có nói gì cũng vô dụng, nhưng vẫn không nhịn được phải nói chút gì đó, để cố cứu vãn tình thế, "Phong tiên sinh, chuyện cũng đã qua, con với Thiên Ngưng giờ đã có hạnh phúc, nên hãy tha thứ cho chúng ta đi."Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, giễu cợt nói: "Được rồi, chuyện đã là quá khứ, nhưng vết thương vẫn còn để lại sẹo ở đây, vĩnh viễn không thể xóa sạch, con sẽ không vì chuyện đã qua mà có thể xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh.""Đúng vậy, chuyện đã qua, vết thương vẫn còn lưu lại ở đây, làm sao có thể xem như chưa phát sinh?" Tạ Chánh Phong tự giễu, đã không thể cầu xin, cứ dựa theo tự nhiên thôi.Tất cả đều là quả báo, gây nghiệt thì có báo ứng, không thể trách bất luận kẻ nào.Tạ Thiên Ngưng có chút bất đắc dĩ, biết rất khó khuyên giải Phong Khải Trạch, nhưng vẫn muốn nói, hi vọng anh có thể thay đổi chủ ý, "Khỉ con, chú chỉ muốn lấy tiền để cứu người, chúng ta hãy giúp họ đi?""Đối với rất nhiều người, tiền này “đúng” là có thể thay đổi vận mạng, nhưng anh không muốn giúp bọn họ thay đổi số mệnh." Phong Khải Trạch vẫn rất lạnh lùng, nói không giúp chính là không giúp, thái độ vô cùng kiên quyết."Khỉ con, dù sao bọn họ cũng là người nhà của em, van cầu anh, giúp họ đi, có được hay không?""Ở trong mắt anh, bọn họ không phải người nhà của em, mà là kẻ làm hại em, em có thể mềm lòng, nhưng anh thì không, anh không làm, cũng không muốn làm. Thiên Ngưng, nếu như em yêu anh, đừng khuyên anh nữa, đừng để anh phải đứng giữa khó khăn này, anh sẽ bị tổn thương đó."Lời này làm Tạ Thiên Ngưng không thể nói gì nữa, yêu anh nên không thể nói thêm nữa. Chuyện khó khăn này, rất khó mà giúp cho chú.Không khí trầm xuống, không ai dám mở miệng nói, không khí dường như đông cứng, rất lạnh.Ngay tại lúc này, người trên giường đột nhiên đứng dậy hô to, "Tôi nghe thấy giọng của Phong Khải Trạch, anh ấy đang gọi tôi, anh ấy đang đợi tôi."". . . . . ."