Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Cuộc gọi này của Phong Khải Trạch, không chỉ làm cho Tạ Minh San kinh ngạc, ngay cả Tạ Thiên Ngưng cũng kinh ngạc, chờ anh cúp điện thoại, lập tức hỏi thăm anh, "Khỉ con, chuyện này không cần phải gọi Đỗ Nguyên ra tay?"

Đỗ Nguyên là người trong hắc đạo, người hắc đạo làm việc sẽ không nói nhảm nhiều, mà trực tiếp làm.

"Có vài người không thấy quan tài không rơi lệ, có vài người muốn nằm trong quan tài mới rơi lệ, đối phó những kẻ muốn nằm vào quan tài mới rơi lệ, không cần thiết phải khách khí với bọn họ, để cho bọn họ nằm vào trong quan tài, vui vẻ hưởng thụ một chút, sau đó hãy nói." Phong Khải Trạch âm tà nói, theo tác phong liền hướng về phía Tạ Minh San, chụp một tấm hình.

"Anh, anh chụp tôi để làm gì thế?" Tạ Minh San thấy Phong Khải Trạch hướng về phía cô, lại nghe tiếng rắc rắc, liền biết anh đang chụp hình, mang theo sợ hãi, run rẩy hỏi cho rõ.

Cuộc điện thoại mới nãy của Phong Khải Trạch, là hù dọa người sao?

"Đem tấm hình của cô gửi đi, như vậy bọn họ mới biết Tạ Minh San là ai."

"Không cho phép, không thể được."

"Không cho phép, không thể làm được sao?" Phong Khải Trạch hướng màn hình điện thoại về phía Tạ Minh San, sau đó xác định nhấn nút gửi, chuyển tin nhắn đi.

"Anh ——" Tạ Minh San nhìn màn hình trên điện thoại di động trên có bốn chữ ‘ gửi đi thành công ’, biết không cách nào ngăn cản, liền lo lắng, rất lo cái tên‘ Đỗ Nguyên ’ gì đó sẽ đến tìm, gây phiền phức cho cô, vì vậy liền hỏi thân phận của Đỗ Nguyên, "Đỗ Nguyên là ai?"

Mặc dù cô không biết Đỗ Nguyên này là ai, nhưng Phong Khải Trạch sai hắn đi làm việc, vậy nói rõ ra hắn nhất định không phải người đơn giản, còn có thể là một người rất kinh khủng.

"Đỗ Nguyên là Thiên Môn đường chủ của Hỏa Diễm Đường, Thiên Môn, nghe qua chưa, chính là nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo. Tạ Minh San, hãy cố hưởng thụ thời gian tươi đẹp không còn nhiều kia đi, sẽ không quá lâu, cô liền đến gần địa ngục." Hưởng thụ những ngày sống điêu tàn kia đi.


"Lời này có ý gì?" Thiên Môn, đường chủ Hỏa Diễm Đường, nghe như là của hắc đạo. Xã hội, chẳng lẽ Phong Khải Trạch kêu xã hội đen. Xã hội đen đối phó cô sao?

"Chính là mặt chữ thượng ý tứ của, ban đầu nếu không phải Thiên Ngung còn nhân nhượng, cô cho rằng cô còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi sao? Thế giới này không hoàn toàn đều là quang minh chính đạo, còn có rất nhiều địa phương đen tối, đen tối đến cô không cách nào tưởng tượng được, không có gặp qua người hắc đạo, là vô cùng may mắn, nhưng gặp phải người hắc đạo, cũng chưa chắc xui xẻo, bất quá nếu làm loại chuyện này dưới ánh mặt trời sẽ khiến người ta cảm thấy ghê tởm, sớm muộn không thể nhìn ánh mặt trời."

"Anh, anh muốn làm gì? Phong Khải Trạch, bây giờ là xã hội pháp trị, anh tốt nhất không nên làm chuyện điên rồ, nếu không tôi sẽ tố cáo anh, cho dù anh có tiền có thế, cũng không đấu lại luật pháp đâu."

"Tố cáo tôi, xin hỏi tôi đã làm chuyện phạm pháp gì, mà cô muốn tôi tố cáo chứ?"

"Tố cáo anh, tố cáo anh —— tố cáo anh gọi xã hội đen. Kêu xã hội đen đối phó tôi." Tạ Minh San không ngờ rằng chuyện xảy ra như thế, lúc này sợ đến hốt hoảng, căn bản không biết nên làm gì bây giờ, trong lòng tất cả đều là sợ.

Rõ ràng chưa xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại sợ như thế chứ?

"Tôi có làm chuyện này sao, nếu tố cáo tôi cần có chứng cớ, chứng cớ đâu?"

"Tôi ——"

"Cô không cần suy nghĩ nữa, tôi không có bất kỳ tội danh gì để cho cô tố cáo. Thiên đường mở lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại muốn xông vào, hậu quả xông vào địa ngục, cô phải tự mình gánh lấy, không ai thương hại cho cô đâu. Trước Thiên Ngưng còn nói giúp cho cô, nhưng bây giờ cả một câu cũng không, nói vậy cô đã hiểu vì sao rồi chứ?" Phong Khải Trạch tràn đầy tự tin, nhìn trên mặt lộ ra nụ cười tà mị, làm cho lòng người phải tê dại.

Tạ Thiên Ngưng cũng không có nhiều xúc cảm với chuyện này, cũng không có chút thông cảm Tạ Minh San, lạnh lùng nói mấy câu, "Minh San, làm người cần phải có lương tâm, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cho cô, cô đã vô tình như thế, vậy đừng trách tôi bất nghĩa, cô đi đi, đừng trở lại quấy rầy cuộc sống của tôi, như vậy đối với tôi và cô đều tốt."

"Các, các người muốn làm gì tôi has? Tôi cảnh cáo các người, coi như các người có tiền có thế, cũng không thể làm xằng làm bậy." Tạ Minh San cảm thấy nguy hiểm, liên tiếp lui về phía cửa, trong lòng có một loại dự cảm rất không tốt, hơn nữa phi thường mãnh liệt.


Ngay cả Phong Gia Vinh cũng không dám chọc Phong Gia Vinh, cô ta là cái thá gì, có thể chọc được sao?

Dựa vào tình huống bây giờ mà nghĩ, nên trốn đi là tốt nhất.

"Không muốn chúng ta làm gì cô, lập tức biến, lập tức biến mất ở trước mặt chúng tôi."

"Đi thì đi, hừ." Tạ Minh San không dám giương oai nữa, bước nhanh đi ra ngoài, ngay cả quay đầu cũng không dám, tựa hồ sợ có ai đó đuổi theo.

Cô không dám trở lại trêu chọc Phong Khải Trạch, người này quá mức đáng sợ, nhưng Hồng Thi Na cũng không phải đèn cạn dầu, hai bên đều không thể đắc tội, cô nên dứt khoát bỏ đi.

Được rồi, rời đi nơi này là lựa chọn tốt nhất, dù sao trong tay cô còn có tiền, hơn nữa mới lấy của Hồng Thi Na được 250 triệu, đủ cho cô đi đến nơi khác để sống tốt. Chỉ cần cô rời đi, Phong Khải Trạch có muốn tìm cô tính sổ cũng không thể, càng không cần nói đến Hồng Thi Na.

"Đúng, rời đi nơi này, phải lập tức rời đi nơi này." Tạ Minh San càng nghĩ càng cảm thấy rời đi là chính xác, cho nên không nghĩ nhiều hơn nữa, nhanh chóng về thu dọn đồ đạc, sợ Hồng Thi Na biết sẽ không để cô đi.

Sau khi Tạ Minh San rời đi, Tạ Thiên Ngưng tức giận khóa trái cửa lại, trên mặt toàn bộ đều viết chữ tức giận, cho thấy rõ cô thật sự đã bị chọc giận rồi.

Ngược lại Phong Khải Trạch không có giận, thoạt nhìn còn rất cao hứng, trêu đùa cô hỏi: "Thế nào, em không có tức giận chứ?"

"Lời Tạ Minh San mới vừa nói, em có thể không giận sao? Chuyện của tám trăm năm trước cô ta cũng kéo ra nói, hơn nữa còn đặc biệt chọn chuyện nhạy cảm như thế, chỉ nghĩ đến đã tức chết, cô ta biết rất rõ em với cái tên Ôn Thiếu Hoa là không thể nào, còn tới nói những lời đó, rõ ràng muốn gây chuyện với em, để chọc em tức mà." Hiện bây giờ cô không muốn có chút quan hệ nào với Ôn Thiếu Hoa, mặc dù tình cảm mười năm kia không phải là giả, nhưng đối với cô mà nói, đoạn tình cảm này căn bản không đáng nhắc tới.

"Đều nói phụ nữ mang thai tính tình rất dễ thay đổi, xem ra là thật, nếu đổi lại trước kia, em tuyệt đối sẽ không giận đến như vậy. Anh cảm thấy khí thế hôm nay của Tạ Minh San đã nhỏ hơn trước rất nhiều, mặc dù nói có chút khó nghe, nhưng chỉ cần nghe rõ một chút sẽ thấy có chỗ bất thường."


"Khỉ con, sao hôm nay anh là lạ thế, nếu là lúc trước, chắc chắn anh còn tức giận hơn cả em, nhưng giờ trông anh chẳng những không tức giận, ngược lại còn rất cao hứng, chẳng lẽ những lời Tạ Minh San mới vừa nói, anh cũng không để trong lòng sao?"

"Tại sao phải để trong lòng, có cần thiết để trong lòng không?"

"Anh không ăn dấm chua của Ôn Thiếu Hoa sao?"

"Hắn hiện giờ đang ở trong tù, em thì đã là vợ của anh, anh cần gì phải ghen với hắn chứ?"

"Anh đã không giận, sao vừa rồi lại gọi điện thoại gọi Đỗ Nguyên trừng trị Tạ Minh San?"

Tạ Thiên Ngưng càng ngày càng buồn bực, cảm có nhiều việc không hiểu, chuyện không nên phát triển như vậy mới đúng chứ?

Phong Khải Trạch đưa điện thoại di động của mình cho cô, để cho chính cô nhìn, "Em xem đi."

Cô cầm điện thoại di động, kiểm tra hộp ghi chép tin nhắn một chút, phát hiện vừa rồi anh không có bấm số điện thoại gọi đi, còn tấm hình là gửi đến điện thoại di động của cô, do cô không mang điện thoại di động ở trên người, cho nên mới không biết, "Khỉ con, mới vừa rồi anh không có gọi điện thoại cho Đỗ Nguyên has? Nói thế , anh chẳng qua chỉ dọa Tạ Minh San thôi à."

"Được rồi, chẳng qua chỉ hù dọa cô ta một chút thôi."

"Tạ Minh San không phải người dễ dàng có thể dọa, nếu như hù dọa hữu dụng, lúc đầu sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, bỏ đi." Cô cũng không tin chiêu này của anh có thể hù dọa hữu dụng, đem điện thoại di động ném trả lại cho anh, tiếp tục rầu rỉ than thở.

Chưa giải quyết xong Hồng Thi Na, giờ lại tới thêm một Tạ Minh San, cô thật lo muốn chết.

Cô rầu rỉ, thế nhưng anh lại không, còn có chút đắc ý, "Tạ Minh San bây giờ là như chim sợ ná, chỉ cần anh giương dây cung đã dọa cô ta sợ đến mức rơi từ trên cao rớt xuống."


"Em lại không cảm thấy cô ta giống như một con như chim sợ ná, mà giống như một lão chim ưng sẽ ăn thịt người."

"Thiên Ngưng, vừa rồi do em bị cơn giận chi phối, cho nên có rất nhiều chi tiết nhỏ không chú ý tới, nhưng anh đã quan sát, nếu như anh đoán không sai, Tạ Minh San hôm nay xuất hiện tại nơi này, không phải là ý của cô ta, là có người sai cô ta tới , mà cô ta lại không thể không đến, người này chắc là Hồng Thi Na, cho nên món nợ này, cứ tìm thẳng Hồng Thi Na là được rồi, không phải sao?"

"Chi tiết nào?"

"Tạ Minh San từ khi vào cửa đến rời đi, cũng vô cùng khẩn trương cùng sợ hãi, mặc dù cô ta cố gắng che giấu, nhưng lại không thể gạt được ánh mắt của anh, chỉ cần dùng tâm quan sát, qua hành động lui ra sau cửa của cô ta, này đủ để chứng minh cô ta không muốn đến, cũng không dám đến gây sự với chúng ta, chẳng qua do không thể không đến. Chỉ cần quy chuyện này vào một chỗ, sẽ chỉ rõ ra, có chỉ người phái cô ta tới nơi này, ngoại trừ Hồng Thi Na, không có người thứ hai, cho nên mới vừa rồi anh chẳng qua chỉ hù dọa cô ta một chút, trải qua sự kiện lần trước, cô ta căn bản không dám chọc đến anh, cho dù ngoài miệng vẫn cứng rắn, nhưng trong lòng lại không ngừng run sợ, cho nên anh cố ý nói cho cô ta biết Đỗ Nguyên là Thiên Môn đường chủ Diễm Hỏa Đường, muốn dọa cô ta một chút, không ngờ tới thật đúng đã dọa cô ta sợ."

"Hi vọng cô ta thật sự bị dọa, không quay lại gây phiền phức cho em." Tạ Thiên Ngưng vô lực than thở, thoạt nhìn trông rất mệt mỏi.

Phong Khải Trạch kéo cô ta đến bên người, quan tâm nói: "Sắc mặt của em thoạt nhìn thật không tốt, có phải mệt không?"

"Thân thể em không mệt, mà trong lòng em mệt, em không muốn đấu với Hồng Thi Na cùng Tạ Minh San nữa, như vậy rất hao tổn tâm trí, giống như nữ nhân trong hậu cung cổ đại hậu, cả ngày đấu nhau."

"Chuyện này dễ làm, nếu như Tạ Minh San còn dám tới gây chuyện, anh sẽ trực tiếp đem cô ta phế đi, về phần Hồng Thi Na, rất nhanh cô ta sẽ không còn khả năng phản kích chúng ta, đến lúc đó sẽ không dám tới tìm em gây phiền phức." Bởi vì yêu cô, cho nên anh quyết định không thể bỏ qua cho Hồng gia.

Cũng tới lúc dọn dẹp bọn họ rồi.

"Chuyện này không nên nóng vội, chờ chân anh khỏe lên rồi hãy nói, em không muốn bởi vì những chuyện khác ảnh hưởng tới tiến độ hồi phục của chân anh, bác sĩ đã nói mấy ngày nữa là có thể tháo thạch cao ra, không lâu nữa anh đã có thể đi bộ lại rồi."

". . . . . ." Phong Khải Trạch không có trả lời cô, chẳng qua chỉ khẽ cười một cái, trong mắt ẩn chứa sự tà ác lạnh lùng.

Chờ chân anh khỏe, chỉ sợ Hồng gia đã làm ra một số chuyện rồi, cho nên không thể đợi thêm nữa.

Hai người nói đủ thứ chuyện, cho rằng những lời nói sẽ không bị truyền đi, nhưng không ngờ đã bị truyền đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận