Đả tự: .com
Phong Khải Trạch làm
xong thủ tục xuất viện, lúc trở về thấy ngoài cửa phòng bệnh có hai
người đang đứng, vừa nhìn là biết đám thuộc hạ của Phong Gia Vinh, lo
lắng Phong Gia Vinh gây khó dễ cho Tạ Thiên Ngưng, liền chạy về xông
thẳng vào, hô lên: "Thiên Ngưng ——"
Sau khi chạy vào cửa,
thấy tất cả mọi người vẫn bình an vô sự, Tạ Thiên Ngưng vẫn bình yên vô
sự đứng yên một chỗ, không xảy ra chuyện gì, cuối cùng đã có thể thả
lỏng, nhưng vẫn quan tâm hỏi một chút: "Thiên Ngưng, em không sao chớ,
có bị thương ở chỗ nào không?"
"Không sao, em không có bị gì đâu." Tạ Thiên Ngưng lắc đầu một cái, bày tỏ mình không bị sao, dùng
ánh mắt nói cho anh biết, Phong Gia Vinh đang ngồi trên ghế sa lon ở
đằng sau.
"Không sao thì tốt rồi, đừng sợ, mọi chuyện đã có
anh ở đây!" Phong Khải Trạch biết ánh mắt cô ý nói gì, cũng biết Phong
Gia Vinh ngồi ở phía sau, sau khi trấn an cô, lúc này mới xoay người trở lại, đối mặt với Phong Gia Vinh, nghiêm mặt chất vấn: "Ông tới làm gì,
còn mang theo nhiều người là muốn động thủ sao. Nếu như ông nghĩ ra tay ở chỗ này, chỉ sợ không có lợi đâu, bởi vì nơi này là bệnh viện, nếu công khai động thủ, tôi sẽ có chứng cớ xác thật để tố cáo ông."
Phong Gia Vinh ngồi bất động, cố ý lộ ra nụ cười khinh miệt, châm chọc nói:
"Con vẫn không thay đổi, trong lòng chỉ có Tạ Thiên Ngưng, so ra mạng cô ta còn quan trọng hơn cả con nữa."
Rốt cục ông đã có thể
hiểu vì sao con trai này lại vì Tạ Thiên Ngưng mà đối nghịch với ông,
cũng đã hiểu Tạ Thiên Ngưng có mức ảnh hưởng đến con ông thế nào, cho
nên mới cảm thấy những chuyện ông làm lúc đầu buồn cười cở nào. Nếu như
lúc đâu ông hiểu được lòng Phong Khải Trạch, thì sẽ có rất nhiều việc sẽ không xảy ra, quan hệ cha con bọn họ cũng sẽ không thay đổi đến như
vậy.
Bây giờ có nói gì cũng đã muộn, suy nghĩ xem sau này nên làm thế nào thì hơn?
"Bớt nói nhảm đi, mục đích hôm nay ông tới là gì." Phong Khải Trạch không muốn nghe nói nhảm, liền nói vào trọng tâm.
"Hôm nay con trai xuất viện, thân làm cha phải tới đón con trai rồi, chẳng lẽ không được sao?"
"Bớt nói những lời hoang đường đi, nếu như ông thật tới đón tôi, cần chi
mang theo nhiều người đến vậy? Hơn nữa tôi cũng không cần ông đến đón,
bởi ông cũng không có tốt bụng đột nhiên đến đón tôi đâu."
"Lúc trước mỗi lần ra khỏi cửa đều không phải vậy sao, bọn họ là vệ sĩ của
cha, thì phải biết bảo vệ an toàn cho cha, đây là chuyện rất bình thường a!"
"Nếu như bình thường, bây giờ ông mang đống vệ sĩ của ông cút ra ngoài cho tôi."
"Khải Trạch, con quá lo lắng rồi, nếu như cha thật sự muốn động vào Tạ Thiên Ngưng, ngay từ lúc con chưa trở lại thì đã ra tay rồi. Mới vừa rồi
trong này chỉ có ba người phụ nữ, một người trong đó còn đang mang thai, muốn bắt họ thì quá dễ dàng, nhưng cha lại bỏ qua cơ hội tốt, mà ngồi ở chỗ nầy chờ con về, đủ để chứng minh, cha không có ác ý với họ." Phong
Gia Vinh liền giải thích đôi chút, không muốn quan hệ cha con bọn họ
càng ngày càng thêm căng thẳng. Nếu như không phải vì cố gắng giả vờ, bị Hồng Thiên Phương nắm tẩy, thì hiện tại ông đã nghĩ cách nối lại mối
quan hệ cha con, chứ không phải đối nghịch với nhau.
Nghe
xong lời giải thích này, Phong Khải Trạch buông lỏng một chút, nhưng
tính cảnh giác vẫn còn rất cao, lạnh lùng hỏi: "Ông không tới gây
chuyện, vậy tới làm gì?"
"Cha tới để bàn với con về chuyện
cổ phần, mới vừa rồi cha không chạm tới Tạ Thiên Ngưng, đây chính thành
ý, cha hi vọng con có thể vì thành ý này, mà đồng ý cho cha."
"Tôi không đồng ý."
"Đây là lần cuối cùng cha nói chuyện đàng hoàng với con, lần sau sẽ không
được tốt như vậy mà trực tiếp động thủ. Con thử nghĩ lại xem, nếu như
lần này cha động thủ, kết quả sẽ ra sao, bụng vợ con bị người khác đẩy
ngã sẽ thế nào?"
"Ông sẽ không còn có cơ hội lần sau."
"Thằng nhóc này, đừng có tự tin quá, trên thế giới này không có gì là tuyệt
đối, cho dù con có đạp cha rơi xuống đài, cha vẫn có thể làm ra những
chuyện mà không lường được."
"Vậy chúng ta chờ xem" .
Đới Phương Dung nghe xong có chút hồ đồ, không hiểu gì cho nên liền hỏi rõ, "Khải Trạch, ông ta muốn con đồng ý chuyện gì, sao lại có dính dáng đến cổ phần?"
"Ông ấy muốn lấy 60% cổ phần của Phong thị đế
quốc." Tạ Thiên Ngưng trả lời thay cho Phong Khải Trạch, vẫn luôn chú ý
nhất cử nhất động của Phong Gia Vinh, cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu như Phong Gia Vinh thực sự chỉ vì muốn cổ phần, thì vừa
rồi cứ bắt cô đi uy hiếp khỉ con là được, không cần phải ở đây nhiều lời để lãng phí thời gian, đây cũng là tác phong làm việc của ông, nhưng vì sao ông không làm thế, lại tốn công tốn sức để nói những lời vô thừa
không cần thiết cơ chứ?
Chẳng lẽ ông ta thực chỉ muốn bày tỏ thành ý thôi sao?
"Phong Gia Vinh, ông thật là lòng tham vô đáy, mọi việc đều đã định, vậy mà
còn muốn đến lấy lại cổ phần,ông đừng quên, hiện tại một nữa tài sản của ông là của tôi. Trong khoảng thời gian này tôi phải lo chăm sóc cho
Thiên Ngưng, không có thời gian để đi lấy lại tài sản, nếu như ông lại
trở lại tìm bọn họ gây phiền phức, tôi lập tức tìm luật sư bàn về chuyện này." Hiện giờ Đới Phương Dung vô cùng tức giận, căn bản không còn quan tâm đến gì nữa, chỉ lo mắng chửi người. Bà là một người phụ nữ trang
nhã, lại bị ép đến mức trở thành người chanh chua mắng chửi người, rốt
cuộc là lỗi của ai gây ra?
"Chúng ta chưa có ký tên trên tờ
giấy ly hôn, cho nên bây giờ vẫn còn là vợ chồng, bà đừng hòng mơ tưởng
đến chuyện phân chia tài sản." Phong Gia Vinh mặc kệ bà, chẳng qua chỉ
đáp lại một câu,sau đó lại hỏi Phong Khải Trạch, "Khải Trạch, con suy
tính thế nào, rốt cuộc có đồng ý hay không?"
"Không cần nghĩ, tôi không đồng ý." Phong Khải Trạch không chút do dự trả lời, kiên quyết không đem cổ phần giao cho ông.
"Vậy cha lui một bước, cha không lấy 60% cổ phần, con chỉ cần cho cha 40% là được, như vậy trong tay các con vẫn còn 20% cổ phần, thế cũng đâu có
ích."
"Không cần thương lượng, dù là 1% tôi cũng sẽ không cho ông."
Tạ Thiên Ngưng không nhịn được, chen miệng vào hỏi, "Cha, vì sao cha lại
cần những số cổ phần này đến vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Nếu như lo lắng chúng ta hạ cha xuống đài, vậy thì đừng lo, chỉ cần cha không làm khó
dễ chúng con, con bảo đảm cha vẫn sẽ được ngồi vững ở vị trí Đổng Sự
Trưởng."
"Đến bây giờ con vẫn gọi ta bằng một tiếng ‘ cha ’, nghe cũng không tệ, đáng tiếc đều là vô dụng, một tiếng ‘ cha ’ này
cũng không thể đổi lấy quyết tâm muốn lấy được cổ phần Phong thị đế quốc lại. Con không nên hỏi tại sao, chỉ cần trả lời cho hay không là được?" Phong Gia Vinh đè nén lòng vui sướng, cố giả vờ như không quan tâm,
nhưng không ai biết,ông rất để ý đến, khi nghe Tạ Thiên Ngưng gọi ông là ‘ cha ’, cảm giác thực là thích.
"Không cho." Phong Khải
Trạch thay Tạ Thiên Ngưng trả lời, lúc này giận đến nghiến răng, hận
không thể ra tay đánh người. Tại sao người này lại là cha của anh, tại
sao anh lại phải có người cha như vậy?
Khó khăn nói: "Cha thật lòng có ý muốn nói chuyện với mọi người, hi vọng có thể bình tĩnh mà suy nghĩ lại."
"Không cần thiết phải suy nghĩ, nói không cho là không cho."
"Đừng nên trả lời quá sớm, không cần vội vàng trả lời, để tỏ lòng thành ý,
cha cho con thời gian suy nghĩ lại, một tuần sau, con hãy cho cha đáp
án." Phong Gia Vinh âm thầm cười, đứng dậy nhìn chằm chằm bụng Tạ Thiên
Ngưng vài giây, suy nghĩ về đứa bé trong bụng cô, rồi mới rời đi.
Những người khác ở trong phòng và hai người đứng ngoài cửa cũng rời đi theo, không có làm bất cứ chuyện gì.
Những người đi theo Phong Gia Vinh có một chút nghi ngờ, bọn họ vốn tưởng
rằng sẽ động thủ, ai ngờ kết quả lại là như vậy, chẳng qua đi vào đứng
bất động, như phô trương thanh thế, rồi sau đó liền rời đi.
Mặc dù có hơi nghi ngờ, nhưng không ai dám hỏi sợ hỏi lại gây thêm chuyện phiền toái.
Sau khi Phong Gia Vinh đi ra khỏi phòng bệnh, đã sớm biết Hồng Thiên Phương sẽ xuất hiện, cho nên khi thấy ông ta cũng không hề kinh ngạc, còn chủ
động chào hỏi, "Chuyện ngày hôm nay, chắc ông cũng đã biết rồi chớ."
Hồng Thiên Phương xuất hiện, cười quỷ quyệt, "Hôm nay ông mang theo nhiều
người đến, làm tôi không thể nào đến gần phòng bệnh, cho nên ông ở trong đó nói cái gì, tôi đều không biết. Bất quá những gì ông nói tôi không
hề quan tâm, thứ tôi muốn chẳng qua là kết quả,rốt cuộc có thể lấy được
cổ phần không?"
"Ta cho Phong Khải Trạch một tuần để suy
nghĩ, một tuần sau, nếu như nó không đáp ứng, tôi sẽ ra thủ đoạn khác,
đến lúc đó sẽ cho ông một kết quả vừa lòng."
"Tôi còn tưởng
rằng ông mang nhiều người tới là bắt Tạ Thiên Ngưng để uy hiếp Phong
Khải Trạch, xem ra tôi đã sai, ông mang theo người đến là để đề phòng
tôi, không cho tôi tới gần phòng bệnh, có đúng không?"
"Tùy
ông muốn nghĩ sao thì nghĩ đi, tôi đã đáp ứng cho nó một tuần." Một tuần cũng đủ để ông giải quyết Hồng Thiên Phương rồi.
"Được, tôi sẽ chờ thêm một tuần, một tuần sau, tôi muốn xem ông giở thủ đoạn gì,
nhớ kĩ, ông chỉ còn một tuần lễ, nếu như một tuần sau ông vẫn lề mề như
vậy, đừng trách tôi không khách khí, hừ." Hồng Thiên Phương chấp nhận
kết quả này, kèm theo lời cảnh cáo, lúc này mới vội vàng rời đi. Ông
không thể lưu lại quá lâu, tránh cho người khác để ý.
Phong
Gia Vinh nhìn bóng lưng Hồng Thiên Phương rời đi, đắc ý cười, trong lòng âm thầm nói: Hồng Thiên Phương, một tuần sau, là ngày ông đi gặp Diêm
Vương, còn có thể không khách khí với tôi sao?
"Phong tiên
sinh, đã tra ra được tung tích của Hồng Thừa Chí , hắn đang ở thành phố M, dường như đang đi điều tra một người tên là Cự Phong, bất quá hắn
vẫn chưa tra ra được gì, hiện giờ đang chuẩn bị trở về." Một người đàn
ông tiến đến báo tin cho Phong Gia Vinh, đem những tin tức hắn biết nói
cho ông nghe.
"Cự Phong, hắn ta không phải là người của Hắc
Phong Liên Minh sao, chẳng lẽ Hồng Thiên Phương đang điều tra Hắc Phong
Liên Minh?" Phong Gia Vinh lẩm bẩm nói, sau đó liền ra lệnh, "Hồng Thừa
Chí trở lại, lập tức bắt hắn cho tôi, nhưng phải nhớ kỹ, không được kinh động đến Hồng Thiên Phương."
"Chúng tôi đã chuẩn bị xong, bố trí người ở phi trường cùng trạm xe, chỉ cần hắn ta trở lại, lập tức bắt người."
"Rất tốt, mấy ngày nay phái người theo dõi Hồng Thi Na, vừa có cơ hội, cũng bắt luôn cô ta."
"Dạ"
Sau khi Phong Gia Vinh giao phó mọi chuyện xong, cười càng thêm đắc ý, lòng tràn đầy tinh thần đi ra khỏi cửa bệnh viện.
Trò vui sắp bắt đầu rồi, người nào dám chống lại ông, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua.