Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Trên đường, Đinh Tiểu Nhiên cùng Điền Vĩ đang lôi lôi kéo kéo, tựa hồ xảy ra tranh chấp, hơn nữa còn đang tranh cãi kịch liệt.

Điền Vĩ lôi kéo túi xách Đinh Tiểu Nhiên, giằng co không ngừng, cầu xin cô,
"Tiểu Nhiên, anh biết sai rồi, em hãy tha thứ cho anh, có được không?
Trải qua mấy ngày nay, cuộc sống của anh thật sự rất khó khăn, ngày đều
nghĩ đến em, anh thật sự vô cùng hối hận, hối hận đã không quý trọng
tình cảm giữa chúng ta, em tha thứ cho anh đi, bằng không anh sẽ sống
không bằng chết."

Đinh Tiểu Nhiên không thuận theo, muốn
đoạt lại túi xách của mình, vừa giật vừa cãi nhau với hắn, "Anh đi tìm
Tiêu Vũ Huyên đi, làm gì cứ đeo bám theo tôi hoài chứ? Anh sống hay chết là chuyện của anh, không liên quan tới tôi, buông tay ra, kéo nữa túi
xách của tôi sẽ đứt đó. Túi xách này là đắc tiền nhất mà tôi có đó."

Cho dù có nói thế nào, Điền vĩ cũng không chịu buông tay, cứ giằng co mãi
mà không điếm xỉa đến cái túi, lo nói, "Tiểu Nhiên, anh biết anh không
nên bỏ rơi em, anh sai rồi, xin hãy cho anh thêm một cơ hội đi. Anh với
Tiêu Vũ Huyên đã kết thúc, chúng anh đã chia tay nhau rồi, trong lòng
anh chỉ yêu có một mình em."

"Thì ra là anh bị người ta bỏ
mới đến tìm tôi, Điền Vĩ, tôi cho anh biết, Đinh Tiểu Nhiên tôi không
thích lượm lại đồ người khác bỏ đi. Anh buông tay ra, bằng không tôi sẽ
sẽ hô to “cướp”, buông tay, đừng có kéo nữa, túi xách của tôi sắp bị anh kéo hư rồi."

"Tiểu Nhiên ——"

"Buông tay, buông tay."

“Anh không buông, anh đã buông tay em hết một lần, lần này tuyệt đối sẽ
không. Tiểu Nhiên, em tha thứ cho anh đi, cho anh thêm một cơ hội, được
không?"

"Không, cái tên khốn kiếp này, buông tay."

"Không buông."

"Không buông tôi sẽ hô cướp đó."


Trong lúc hai người giằng co, đột nhiên truyền đến một tiếng chất vấn, làm bọn họ hoảng sợ liền bất động.

Tạ Thiên Ngưng đi tới, thấy Điền Vĩ lôi kéo Đinh Tiểu Nhiên, vì vậy tức giận chất vấn hắn, "Điền Vĩ, anh làm gì đó?"

Điền Vĩ quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng đầu tiên, sau đó lại thấy
Phong Khải Trạch, vội vàng buông tay, không dám giằng co nữa, sợ sẽ chọc đến Phong Khải Trạch, cà lăm nói: "Thiên, Thiên Ngưng, cô, cô làm gì ở
chỗ này thế?"

Điền Vĩ vừa bỏ tay xuống, Đinh Tiểu Nhiên liền đi nhanh đến bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, vì quá tức giận liền đem tất cả
mọi chuyện kể ra hết, "Thiên Ngưng, tên này quả thật rất ghê tởm, hắn bị Tiêu Vũ Huyên đá, liền quay lại đeo bám mình, mình không tha thứ cho
hắn, hắn liền lôi kéo không buông, thật sự rất đáng ghét. Chết rồi, cái
túi xách của mình bị kéo rách một lõm rồi, đây cái túi xách đắc tiền
nhất của mình đó, ôi đau lòng quá đi mất."

"Tiểu Nhiên, thứ
người như vậy không đáng để ý đến, mình sẽ kêu khỉ con chở cậu về nha,
chúng ta cùng về thôi." Tạ Thiên Ngưng kéo tay Đinh Tiểu Nhiên, không hy vọng cô tha thứ cho Điền Vĩ, liền lôi cô rời đi.

Điền Vĩ có chút không phục, mặc dù sợ Phong Khải Trạch, nhưng vẫn muốn nối lại với Đinh Tiểu Nhiên, dũng cảm nói ra suy nghĩ trong lòng, “Anh chỉ là nhất
thời hồ đồ, hiện giờ anh đã biết sai rồi, em không thể cho anh thêm một
cơ hội sao? Ngẫm nghĩ lại khi xưa chúng ta đã có một khoảng thời gian
vui vẻ bên nhau, chúng ta đã từng thề non hẹn biển, chẳng lẽ em coi nó
như chưa có chuyện gì xảy ra sao?"

Đinh Tiểu Nhiên dừng
bước, lạnh lùng nhìn hắn, giễu cợt nói: "Lời thề giữa chúng ta đã không
còn khi anh đã sống cùng với Tiêu Vũ Huyên. Điền Vĩ, tôi và anh đã không còn bất kỳ quan hệ nào anh đừng có đeo bám theo tôi nữa, anh chia tay
Tiêu Vũ Huyên đó là chuyện của anh, còn tôi và anh cũng đã kết thúc
rồi."

"Tiểu Nhiên, anh đã tra ra rồi, tên chủ tịch ngân hàng Thiên Tường kia căn bản không phải là bạn trai của em, hắn là bạn của
Tạ Thiên Ngưng, ngày đó ở trong nhà hàng, các người chẳng qua chỉ là giả vờ, hơn nữa hắn còn nhỏ hơn em hai tuổi, em vốn dĩ không thích người
nhỏ tuổi hơn."

Chuyện đã bị vạch trần, Đinh Tiểu Nhiên cảm
thấy có chút lúng túng, nhưng việc đã đến nước này, lúng túng cũng vô
dụng, liền dũng cảm đối mặt, kịch liệt phản bác, "Đúng, chúng ta diễn

trò đó vậy thì sao, quan hệ gì đến anh? Tôi yêu ai hay diễn trò với ai
thì đó là chuyện của tôi, không liên quan anh."

"Tiểu Nhiên, trong lòng em rất rõ, không phải sao? Trên thế giới này không ai xứng
với em hơn anh, hơn nữa cũng đã lớn rồi, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ ——"

"Điền Vĩ, tôi nói cho anh biết, cho dù cả đời này tôi không lấy được chồng,
thì cũng sẽ không lấy anh đâu, anh bỏ cuộc đi. Tôi dù có lớn tuổi thì đã sao, không phải Thiên Ngưng cũng lớn tuổi mới tìm được người yêu cô ấy
thật lòng đó sao, cho dù vận khí của tôi không bằng cô ấy, không tìm
thấy được người tốt thì cũng không muốn sống cùng hạng đàn ông cặn bả
như anh."

"Anh chẳng qua chỉ chơi đùa với Tiêu Vũ Huyên, chứ không hề thật lòng với cô ấy, Tiểu Nhiên, em hãy tin anh."

"Tình cảm có thể đem ra vui đùa sao? Điền Vĩ, tôi càng ngày càng khinh thường anh, không theo đuổi được Tiêu Vũ Huyên liền quay lại với tôi. Nếu như
có một ngày anh tìm thấy người con gái khác tốt hơn, vậy chẳng phải anh
sẽ vứt bỏ tôi nữa sao. Tôi Đinh Tiểu Nhiên không phải kẻ ngốc, sẽ không
ngu đến mức để anh lừa đến hai lần, cho nên từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì nhau. Thiên Ngưng, chúng ta đi." Đinh
Tiểu Nhiên tức giận nói hết ra một lượt, sau đó liền quay đầu đi.

"Điền Vĩ, anh đừng đến tìm Tiểu Nhiên, đừng nói cô ấy có tha thứ cho anh
không, coi dù cô ấy có tha thứ thì tôi cũng sẽ không giao cô ấy cho anh
đâu." Tạ Thiên Ngưng lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người đi.

Phong Khải Trạch không nói gì, thấy cô đi anh cũng đi theo, chẳng để tên Điền Vĩ này vào trong mắt. Bởi chuyện này không hề liên quan đến anh, nên
anh cũng không thèm để ý đến.

". . . . . ." Điền Vĩ chỉ biết kiềm nén trong lòng, không dám bộc phát ra ngoài, dù sao Phong Khải
Trạch vẫn còn đang ở đây, nếu hắn nói sai điều gì, e rằng sẽ chọc giận
đến tên quỷ sa tăng này.

Không sao, Phong Khải Trạch cũng
không thể ngày nào cũng đều ở bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, chỉ cần có cơ
hội, hắn sẽ tới tìm Tiểu Nhiên, bất kể thế nào, nhất định phải khiến cô
ấy tha thứ, bằng không cuộc đời sau này của hắn sẽ rất thê thảm.

Đinh Tiểu Nhiên ngồi sau xe Phong Khải Trạch, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


Tạ Thiên Ngưng cũng ra phía sau xe ngồi cùng cô, nhắc nhở, "Tiểu Nhiên,
tên Điền Vĩ này không đáng tin đâu, cậu không được tha thứ cho hắn, nhớ
rõ, không được tha thứ cho hắn đó."

"Cậu yên tâm, cho dù hắn có ba quỳ chín lạy, mình cũng không tha thứ cho hắn đâu. Mình rất hiểu
tên Điền vĩ này, chỉ vì Tiêu Vũ Huyên đã đá hắn, cho nên mới quay lại
tìm mình, chủ yếu là nhắm vào tiền của mình. Hơn nữa do mình và cậu rất
thân thiết với nhau, mà cậu lại là vợ của Phong Khải Trạch,nên hắn muốn
dựa vào mối quan hệ này để thăng tiến, hắn làm sao có thể qua mặt được
mình chứ?" Nghĩ đến cái tên Điền Vĩ chết tiệc này, cô càng thêm nổi
giận, càng thêm xấu hổ khi nhớ lại lúc trước quen hắn.

Quả
nhiên khổ một lần liền rút ra kinh nghiệm."Cậu hiểu thế là tốt, tôi còn
sợ cậu sẽ mềm lòng mà tha thứ tên Điền Vĩ kia. Tiểu Nhiên, chi bằng cậu
thử tìm hiểu Dư Tử Cường xem, so với Điền Vĩ thì nó tốt hơn rất nhiều."

"Lại nữa, đừng cứ mỗi lần thấy mình liền nói đến Dư Tử Cường có được hay
không, mình đã lâu không có gặp hắn, cũng không hề có liên lạc với hắn,
OK?"

"Nó không liên lạc với cậu, vậy cậu chủ động liên lạc với nó đi!"

"Mình xin cậu đó, mình liên lạc với hắn để làm gì, trước đó là hắn nói muốn
theo đuổi mình, chứ không phải mình nói theo đuổi hắn, nếu như mình đi
gọi điện thoại cho hắn, đây chẳng phải biến thành mình theo đuổi hắn
sao? Mình không làm." Loại chuyện mất mặt này, đánh chết cô, cô cũng
không làm.

Bất quá nói thật, cái tên Dư Tử Cường này đã mấy
tháng không liên lạc với cô, biến mất không để lại chút tông tích làm cô cảm thấy là lạ .

"Tiểu Nhiên, có muốn mình hẹn Dư Tử Cường
ra ngoài giúp cậu không. Hai người các cậu thử hẹn nhau một lần đi, có
được hay không?" Tạ Thiên Ngưng đề nghị, mặc dù đối phương không đồng ý, nhưng cô đã quyết định sẽ làm như vậy.

"Không được, mình
hiện giờ không có tâm tư nào để đi gặp ai, cũng không có thời gian, gần
đây trong công ty có rất nhiều chuyện cần làm, mình rất bận. Cả chủ nhật cũng phải làm thêm giờ. Bởi vì lương không tăng nên nhiều người đã bỏ
việc. Kinh tế đình trệ, kinh doanh không tốt, tiền thưởng gì cũng đều
rất ít ỏi, trước kia mình không thích đi làm tiếp thị, nhưng bây giờ, gì cũng phải đi, gì cũng phải làm, mỗi ngày đều mày tất mặt tối, làm gì có thời giờ đi gặp người nào?" Đinh Tiểu Nhiên cự tuyệt đi gặp Dư Tử
Cường, còn cố ý lấy cớ mình bận việc ra, để biện bạch cho tất cả mọi

chuyện.

Nếu như không biện bạch một chút, chắc chắn Tạ Thiên Ngưng không chịu bỏ qua việc cô đi gặp Dư Tử Cường, cô bây giờ không
muốn đi gặp người đàn ông nào cả.

"Tiểu Nhiên, cậu làm nhiều việc như vậy, vậy cậu có từng nghĩ đến chuyện đổi công việc khác không?."

"Đổi công việc, nói dễ vậy sao. Thôi đi, dù sao cũng đã quen việc, không có
gì đáng lo ngại, nếu như mình bỏ việc, chỉ e giám đốc Mã sẽ tức chết.
Đúng rồi, mọi người định đi đâu?" Đinh Tiểu Nhiên nói sang chuyện khác,
chỉ sợ nói qua nói lại, sẽ nói về Dư Tử Cường, càng sợ Tạ Thiên Ngưng
kêu cô qua chỗ Dư Tử Cường làm việc.

Đã mấy tháng rồi mà Dư
Tử Cường cũng không liên lạc với cô, vậy thì chứng minh hắn đối với cô
không hề có tình cảm gì, cô cần gì phải làm mình mất thể diện chứ?

"Không có gì, chỉ là đến Phong gia gặp ba một chút thôi." Tạ Thiên Ngưng chẳng qua chỉ mới nói đến phân nửa, không nói ra hết. Không phải cô không tin Tiểu Nhiên, mà là chuyện này càng ít người biết càng tốt, cho nên không nói là tốt nhất.

"Cái gì, cậu đi gặp Phong Gia Vinh, vậy ông ấy có làm gì cậu không?"

"Nếu như ông ấy có làm gì mình, thì sao bây giờ mình lại có thể ngồi yên ổn ở chỗ nầy chứ? Mình sẽ kêu khỉ con đưa cậu về nhà trước, nếu có rãnh thì
nhớ đến tìm mình nha."

"Rãnh thì mình nhất định sẽ đi tìm
cậu, thuận tiện đến thăm con trai hay con gái nuôi của mình luôn. Thiên
Ngưng, bụng của cậu lại lớn ra nữa rồi, xem ra đứa bé này nhất định rất
mập mạp ." Đinh Tiểu Nhiên vuốt bụng của cô, đột nhiên cũng hoài nghi.

Cô bạn cùng lứa với mình đã sớm kết hôn, ngay cả một nửa khác cũng không
có, không biết lúc nào thì mới có thể vui vẻ mang thai đứa con của mình.

"Sao, thích con nít à, chi bằng tự mình sinh một đứa đi?" Tạ Thiên Ngưng lại bắt đầu dụ dỗ rồi.

"Mình sinh với ai? Cậu đừng có nói đến Dư Tử Cường nữa, mình với hắn vĩnh
viễn không thể nào, nếu cậu nói đến hắn, mình không quan tâm đến cậu
đâu?"

"Được, mình không nhắc đến nó." Thấy Đinh Tiểu Nhiên
bài xích Dư Tử Cường, cô cũng không nhắc thêm nữa. Hai người kia rõ ràng rất xứng đôi, tại sao không chịu thừa nhận chứ, tên Dư Tử Cường này
cũng thiệt là, sao mấy tháng rồi không liên lạc, chẳng lẽ bận rộn đến
thế sao?

Lúc nào rảnh cô phải gọi hỏi hắn một chút xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận