Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tạ Minh San thấy Tạ Thiên Ngưng, lửa giận trong lòng liền bốc lên, nhưng không thể để lộ ra bên ngoài, cô đành phải dằn cơn tức giận xuống.

Rõ ràng đã hủy bỏ hôn ước, sao cô ta còn đến nơi này?

Không lẽ muốn lợi dụng bác Ôn, giúp cô ta xoay chuyển cuộc hôn nhân này sao?

Không được, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Bầu không khí căng thẳng tới cực điểm, Lâm Thục Phân nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia, phá lên cười để dẹp tan bầu không khí yên lặng: "Thiếu Hoa, con đã về rồi à. Muốn dẫn người đến, sao không gọi điện thoại về báo trước một tiếng, để mẹ chuẩn bị cho tốt chứ?"

.

“Mẹ, con nghĩ trong nhà chỉ có ba mẹ, nên không có gọi điện về". Ôn Thiếu Hoa nhỏ giọng trả lời, liếc mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng một cái, lập tức di dời ánh mắt.


Trước kia cả hai còn chưa chia tay, khi hắn gặp cô chẳng có một chút cảm giác gì, thỉnh thoảng còn coi cô không khí.

Nhưng bây giờ cả hai đã chia tay, khi hắn gặp lại cô đột nhiên thấy rất khó nói chuyện, giống như không còn mặt mũi nào để nhìn cô.

Có lẽ bởi vì hắn đã nợ tình cảm của cô trong suốt mười năm qua.

Nhưng hắn biết rất rõ, thiếu nợ và tình yêu là hai chuyện khác nhau, hắn không thể nói nhập chung làm một.

Tạ Thiên Ngưng cũng rất khó xử, không biết nói cái gì cho tốt, cũng không muốn với hai người họ, liền mượn cớ rời khỏi: "Bác gái, cháu đến phòng bếp xem thử có cái gì cần giúp đỡ không?".

Không đợi Lâm Thục Phân đồng ý, cô liền đứng dậy mà đi thẳng vào trong nhà bếp.

Ôn Thiếu Hoa ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cô rời đi, nhìn thấy cô cứ giả vờ kiên cường làm cho hắn hơi đau lòng.

Mọi người nhìn Tạ Thiên Ngưng rời đi, khiến Tạ Minh San cảm thấy bản thân mình như vô hình, vì thế đảo ngược lại tình thế, chủ động mở miệng nói chuyện: "Bác Ôn, bác Lâm, hai bác khỏe chứ".

"Khỏe" Ôn Minh lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó cầm tờ báo trên bàn, che hết mặt, giả bộ xem báo, cái gì cũng không nói.

Ông vẫn rất lạnh nhạt, mọi người đều có thể cảm thấy được.

Tạ Minh San khó chịu cúi đầu, trong lòng không nghĩ ra được gì.

Bác Ôn xưa nay đều rất thích Tạ Thiên Ngưng, nhưng người bây giờ Thiếu Hoa muốn kết hôn chính là cô, nên không có cảm tình với cô là phải rồi.


Không sao, chỉ cần cô được gả cho Thiếu Hoa, tất cả đều dễ dàng xử lý.

Lâm Thục Phân thấy thái độ của Ôn Minh như vậy, vô cùng không hài lòng, vì không muốn không khí càng căng thẳng, dịu dàng nói chuyện với Tạ Minh San: "Minh San, mau qua đây ngồi, đừng đứng đó mãi chứ".

"Bác gái, cảm ơn bác".

"Sau này đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ mau vào đây, vào đây".

Những lời này của bà làm cho Tạ Minh San thật phấn khởi, trong lòng thầm mừng.

Dù cho bác Ôn không thích cô, nhưng mà bác gái đã chấp nhận cô, xem như cô ở Ôn gia này đã có một chỗ dựa, sau khi gả vào đây sẽ không gặp nhiều khó khăn.

"Bác trai, bác gái, cháu cũng sẽ đi vào bếp, làm vài món sở trường cho hai bác nếm thử". Tạ Minh San dịu dàng bày tỏ, sau đó đi vào trong bếp.

Từ đầu đến cuối Ôn Minh đều không có lên tiếng, chỉ ngồi ở một chỗ xem báo.


Lâm Thục Phân không vui, liền giật lấy tờ báo, nghiêm túc khuyên bảo: "Chuyện đã như vậy, lẽ nào ông vẫn không tiếp nhận Minh San sao?".

"Tôi có nói không tiếp nhận sao?".

"Ông chưa nói, nhưng thái độ của ông đã biểu lộ hết rồi. Ông làm như vậy chỉ càng làm khó cho Minh San, càng làm con bé đau đớn hơn, ông có biết hay không?".

"Được được được rồi, tôi sẽ cố gắng chú ý đến thái độ của mình một chút".

Ôn Thiếu Hoa đứng ở một bên, thấy hết những chuyện vừa rồi, trong lòng rất rối loạn, sau đó uể oải nói một câu: "Ba, mẹ, con về phòng thay quần áo".

Nói xong, liền nhanh đi lên lầu không để ý tới bất cứ chuyện gì.

Hắn biết rõ sau khi hủy bỏ hôn ước, nhất định ba sẽ rất phản đối, dù trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn rồi, nhưng tại sao hắn vẫn thấy trong lòng rất buồn phiền chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận