Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tạ Thiên Ngưng đi lang thang một mình trên đường, không biết bản thân đã trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trên truyền hình.

Tất cả đả kích cùng kéo đến làm cho cô không thể trụ nổi nữa, đau đớn, trước đây cô nghĩ dù thế nào cô cũng sẽ đè nén lại, phải kiên cường đứng lên, nhưng giờ cô hoàn toàn gục ngã.

Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Ôn Thiếu Hoa tuyệt tình, bị Tạ Minh San hãm hại, lại còn bị hai bác Ôn với bác gái Lâm đối xử lạnh lùng với cô, trong lòng cô giống như có một ngọn lửa đang không ngừng thôi thúc cô, chỉ có suy nghĩ là muốn chết.

Trong lúc vô tình đi ngang qua một siêu thị nhỏ, chợt nghĩ tới ‘rượu’, vì vậy đi vào chọn vài chai rượu.

Tại quầy tính tiền, lúc Tạ Thiên Ngưng lấy tiền trong ví ra không cẩn thận làm rơi chứng minh thư lên trên quầy.

Nhân viên thu ngân giúp cô nhặt lên, đưa hai tay trả lại: “Cô à, chứng minh thư của cô rơi ra này”.

"Cám ơn!"

Tạ Thiên Ngưng đưa tay cầm lấy, ai ngờ cô thu ngân rụt tay lại, trợn mắt nhìn kĩ tấm thẻ, kích động hỏi: "Cô à, cô tên là Tạ Thiên Ngưng sao?"

"Đúng vậy! Xin hỏi có chuyện gì không?" Tạ Thiên Ngưng trả lời, cảm thấy thái độ cô thu ngân rất kì lạ.


Cô không quen cô nhân viên thu ngân này, tên cô với tính tiền thì có liên quan gì nhau chứ?

"Không, không có gì, chứng minh thư của cô đây". Cô thu ngân cung kính đưa lại chứng minh thư cho cô, trên mặt nở nụ cười sáng chói, giống như nhặt được mấy trăm vạn vậy.

Tạ Thiên Ngưng không nghĩ nhiều, cầm lấy chứng minh thư cất vào ví, tính xong tiền, sau đó cầm túi đồ vừa mua đi ra ngoài.

Cô vừa rời đi, cô thu ngân lập tức gọi điện thoại báo ngay toàn bộ sự việc vừa xảy ra, hi vọng nhận được số tiền thưởng.

Hiện giờ tất cả kênh trên ti vi đều phát thông báo tìm một người tên Tạ Thiên Ngưng, chỉ cần cung cấp tin chính xác là có thể nhận được mấy chục vạn tiền thưởng, đây chính là lộc trời cho!

Tạ Thiên Ngưng không hay biết gì, trong đầu chỉ nghĩ đến nổi khổ của mình, cầm theo túi đựng rượu đi lang thang không có mục đích, một hồi đi đến cây cầu Takahashi, dưới chính là dòng nước.

Thấy phong cảnh không tệ, cô dừng lại trèo qua lan can, ngồi xuống lấy ra một chai rượu, mở nút uống từng hớp to rồi hét lên.

"Á ——"


Nơi đây rất ít người ở, địa thế lại cao, ngồi trên lan can có thể nhìn thấy nhiều nơi khác.

Ánh đèn đô thị sáng trưng, đông dân số nên khắp nơi đều là người, theo lí thuyết thì nơi nào có nhiều người thì nơi đó sẽ không cô độc và tịch mịch, thế nhưng cô lại rất cô độc, rất tẻ nhạt.

"Tạ Thiên Ngưng, cuộc đời của mày đúng là rất thất bại, thất bại".

Mỗi lần lẩm bẩm lại uống thêm một hớp rượu, tửu lượng của cô không tốt nên chỉ uống một ít đã thấy ngà ngà say.

Gió sông lạnh lẽo thổi qua gương mặt đầy nước mắt của cô, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.

Nước mắt cho mười năm của cô.

"Ôn Thiếu Hoa, Tạ Minh San, hai tên khốn kiếp kia, tôi hận hai người, rất hận hai người". Tạ Thiên Ngưng hướng về phía dòng nước chảy hét to, tức giận ném chai rượu trong tay xuống sông.

Do dùng sức quá đà, thêm cả người đều hơi say nên cả người mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước, rơi xuống nước.

"Á ——"

"Bùm ——"

Bọt nước văng khắp nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận