Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Phong Khải Trạch đưa Tạ Thiên Ngưng đến bệnh viện, bác sĩ tiến hành khám và chữa bệnh, khẳng định cô không có việc gì, anh mới thấy yên tâm.

Ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn người đang hôn mê nằm trên giường, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, ngọn lửa trong lòng anh cứ liên tục bùng cháy, mang theo phẫn nộ và ghen tuông.

Vì sao cô phải tự tử?

Không lẽ vì cái tên Ôn Thiếu Hoa kia sao?

Anh đã điều tra rõ người có tên Ôn Thiếu Hoa này, từ ba năm trước đây Ôn Thiếu Hoa đã bí mật gặp gỡ Tạ Minh San, hai người gặp nhau không đến ba tháng thì xảy ra quan hệ, còn thường thường hẹn hò bí mật, rất ít quan tâm tới vị hôn thê của mình.

Vì một tên đàn ông phản bội mà đi tự tử, đáng giá không?

Nghĩ đến vị trí của Ôn Thiếu Hoa ở trong lòng Tạ Thiên Ngưng rất quan trọng, Phong Khải Trạch càng giận hơn, hận không thể đem loại bỏ tên đàn ông này ra khỏi tâm trí cô ngay bây giờ, làm cho hắn ta vĩnh viễn biến mất.

Nhưng mà anh biết, dù có giết chết Ôn Thiếu Hoa, cũng chưa chắc có thể biến mất hoàn toàn trong lòng của Tạ Thiên Ngưng, cho nên phải triệt để thay đổi tất cả, bắt đầu từ trong lòng của cô, chỉ cần anh có thể xâm nhập đến trái tim của cô, mới có thể loại bỏ hết mọi thứ về tên đàn ông đó.

Nhưng anh cũng phải cảm ơn Ôn Thiếu Hoa, nếu không phải hắn ta phản bội cô, chắc có lẽ mười sáu năm sau, anh với Tạ Thiên Ngưng sẽ không có cơ hội gặp nhau thế này.


Có lẽ bọn họ rất có duyên phận, từ mười sáu năm về trước chắc cả hai đã định sẵn cho nhau rồi.

Phong Khải Trạch nghĩ như vậy, trên mặt thoáng hiện ra nụ cười, nắm tay Tạ Thiên Ngưng, cảm nhận độ ấm tay cô truyền đến, bất giác nhớ tới bọn họ trước đây rất thân nhau.

Ngày đó, cho dù cô một câu cũng không nói với hắn, nghiêm chỉnh để hắn cũng không cảm thấy được cô độc, ngược lại có một loại cảm giác ngọt ngào, rất ấm áp.

Cảm giác như thế, mười sáu năm qua chưa bao giờ có.

So với quyển nhật ký kia thì người sống lại Đúng là người thật so với vật chết tới chân thật (câu này e ko hiểu ss), nhật ký của cô, làm cho hắn ấm áp qua mười sáu năm, không nghĩ tới bản thân cô, lại làm cho hắn trong phút chốc biết cảm giác "Yêu" là gì.

"Quả táo hung dữ, sau mười sáu năm gặp lại, anh tuyệt đối sẽ không buông tay, em chỉ có thể thuộc về chính anh mà thôi."

Phong Khải Trạch nói một câu với người nằm ở trên giường, sau đó lưu lại một nụ hôn nồng nàn ở trên mu bàn tay của cô, trong lòng âm thầm nói:

Nắm chặt tay em, không bao giờ bỏ ra.

Sáng hôm sau, Tạ Thiên Ngưng mơ màng tỉnh lại, đầu óc có chút mê man, bởi vì bị sặc nước, cổ họng và mũi có chút khó chịu.


Dù vậy, cô có thể nhớ rành mạch chuyện gì đã xảy ra, càng biết bản thân mình lúc này ở chỗ nào, cũng biết chính mình bị một người đưa tới chỗ này.

Cô đang ở trong bệnh viện.

Là ai đưa cô đến bệnh viện chứ?

Từ từ nhớ lại tình cảnh xảy ra ở trong nước vào tối hôm qua, một người đàn ông hôn vào môi cô để cho cô không khí.

Nghĩ chuyện xảy làm cho Tạ Thiên Ngưng không kìm chế nổi lấy tay chạm vào môi của mình, mơ hồ còn có cảm nhận được một chút quen thuộc đôi môi của người đàn ông kia rất rõ ràng.

Rốt cuộc người đàn ông đã cứu cô là ai?

Trong lúc cô đã rơi vào hôn mê, lại còn nước sông có hơi đục, mơ hồ không thấy rõ được mặt của người đàn ông kia.

Cô nhất định phải tìm người đàn ông này đền đáp.

Tạ Thiên Ngưng nở nụ cười biết ơn, đang muốn ngồi dậy xuống giường, không ngờ có người đẩy cửa vào.

Vừa nở nụ cười vừa ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đi tới, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

Anh ta tới đây làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận