Vì Dư Tử Cường ngủ trễ nên dậy khá muộn, cả bữa sáng cũng không ăn, vội vã chạy tới công ty làm việc, nên chưa biết tin tức hôm nay.
Chung Mẫn Liên và Hà Tuyết Phi đến sớm hơn Dư Tử Cường, lại đúng lúc Hà Phương Quốc không có ở đây, cho nên công ty trở thành địa bàn của Chung Mẫn Liên, người bị khai đao đầu tiên chính là Đinh Tiểu Nhiên, "Quả nhiên da mặt cô rất dầy, tin tức đã đăng trên báo rồi, vậy mà vẫn vác mặt đến đây."
Đinh Tiểu Nhiên chờ Dư Tử Cường đến, ai ngờ người đến lại là Chung Mẫn Liên và Hà Tuyết Phi, nhìn thấy vết thương khắp người Hà Tuyết Phi, cô tin bài báo kia viết sự thật, mặc dù tâm trạng không vui nhưng vẫn bình tĩnh đối mặt với Chung Mẫn Liên, nói, "Bà chủ, tôi là nhân viên nơi này, đến đây làm việc là chuyện rất bình thường."
"Làm việc là cái cớ, cái chính là cô muốn dựa dẫm con trai tôi thôi. Cô Đinh Tiểu Nhiên, thừa dịp Tử Cường không có ở đây chúng ta hãy nói rõ ra đi, cô tiếp cận con tôi đơn giản cũng chỉ vì tiền, nói, cô muốn bao nhiêu tôi cho, chỉ cần cô mau chóng rời khỏi Tử Cường."
"Bà chủ à, tôi chưa bao giờ nghĩ như thế."
"Cô không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần cô gật đầu đồng ý, tôi nhất định sẽ cho cô một con số khiến cô hài lòng."
"Bà chủ, bà hiểu lầm rồi. Tôi ở cùng Tử Cường không phải vì tiền, thực tế không phải tôi bám theo anh ấy mà là anh ấy đòi theo đuổi tôi. Nếu bà muốn chúng tôi chia tay, vậy cứ để chính miệng Tử Cường nói với tôi, chỉ cần anh ấy nói chia tay, tôi lập tức đi không lấy một đồng nào của bà."
Đinh Tiểu Nhiên kiên trì làm Chung Mẫn Liên rất khó chịu, trực tiếp lấy ra hai tờ chi phiếu, mỗi một tờ một trăm triệu đưa tới trước mặt cô, không vui nói: "Hai trăm triệu, dù làm việc cả đời cô cũng không thể nào kiếm đủ số tiền này, cầm lấy và lập tức biến mất."
Đinh Tiểu Nhiên không để ý tờ chi phiếu trước mặt, vẫn kiên trì quyết định của mình, "Bà chủ, xin bà hãy thu lại chi phiếu, nếu muốn chia tay phải chính miệng Tử Cường nói với tôi, bằng không tôi sẽ không chia tay anh ấy."
"Nói sao cô cũng muốn làm trái lệnh của tôi?"
"Tôi không cố ý làm trái lại lệnh bà, nhưng tôi có nguyên tắc của riêng tôi, xin bà tha thứ."
"Dù nguyên tắc mấy, nhưng khi đứng trước tiền bạc cũng vô dụng. Cô chê hai trăm triệu ít phải không, vậy tôi cho cô thêm hai trăm triệu nữa, như vậy được chưa?" Chung Mẫn Liên lại giơ chi phiếu ra trước mặt Đinh Tiểu Nhiên, muốn cô nhận lấy tiền rời đi.
Hà Tuyết Phi kinh ngạc khi thấy Chung Mẫn Liên chi ra bốn trăm triệu không chút do dự, nếu cô được gả cho Dư Tử Cường, có khi nợ nần gia đình đều có thể trả sạch, vả lại cũng không cần ngày ngày lẫn trốn chủ nợ.
Với ý niệm như vậy, trong thâm tâm của Hà Tuyết Phi muốn Đinh Tiểu Nhiên giơ tay ra nhận lấy số tiền Chung Mẫn Liên đưa sau đó rời khỏi Dư Tử Cường.
Đáng tiếc ——
Đinh Tiểu Nhiên vẫn không động lòng với số tiền kia, lặp lại câu cũ, "Bà chủ, tôi đã nói rồi, nếu muốn chia tay thì phải do chính miệng Tử Cường nói với tôi, chỉ cần anh ấy nói chia tay, tôi lập tức sẽ đi ngay. Còn nữa, tôi không thiếu tiền."
Nếu cô thiếu tiền thì đã sớm chạy đến chỗ Tạ Thiên Ngưng lấy rồi, cần gì tự hạ thấp nhân phẩm của mình chứ?
Chung Mẫn Liên không tin lời Đinh Tiểu Nhiên, cho rằng cô muốn nhiều hơn, vì vậy giễu cợt, "Đinh Tiểu Nhiên, thật không ngờ dã tâm cô quá lớn, bốn trăm triệu vẫn còn chưa đủ, chẳng lẽ cô muốn lấy cả ngân hàng Thiên Tường này luôn sao?"
"Bà chủ à, tôi đã nói tôi không thiếu tiền."
"Không ai lại chê mình nhiều tiền."
"Đích xác không ai chê mình nhiều tiền, nhưng có người sẽ chê xuất xứ số tiền có từ đâu."
"Ý cô nói số tiền của tôi là rất bẩn?"
"Tôi không có ý này, tôi chỉ không muốn dựa vào tình cảm để kiếm tiền. Tôi vẫn nói câu kia, muốn tôi chia tay thì phải do chính miệng anh ấy nói, chỉ cần anh ấy nói tôi sẽ không bám lấy anh ấy nữa."
Bám lấy —— lời này khiến Hà Tuyết Phi nghe thấy có chút xấu hổ, đột nhiên cảm thấy mình ở phương diện này không sánh bằng Đinh Tiểu Nhiên, nhưng vì muốn được đổi đời, cho dù không sánh bằng cô cũng phải giành lấy.
Chung Mẫn Liên lấy lại chi phiếu, hừ lạnh nói: "Hừm, cô bỏ lỡ cơ hội này thì suốt cuộc đời của cô sẽ trắng tay, từ nay tôi sẽ không cho cô một đồng nào nữa."
"Nếu không chiếm được người cần gì phải nhận lấy tiền, hoàn toàn phủi sạch quan hệ mới có thể bắt đầu lại." Đinh Tiểu Nhiên thẳng thắng trả lời một câu, không chút quan tâm câu nói kia của bà.
Đinh Tiểu Nhiên càng bình tĩnh càng khiến Hà Tuyết Phi khiếp sợ, không ngừng thấy mình không bằng người ta, vì vậy xấu hổ cúi đầu xuống không dám lên tiếng nửa câu, thân thể dần dần co rụt.
Chung Mẫn Liên không chú ý tới Hà Tuyết Phi, chỉ lo tranh cãi Đinh Tiểu Nhiên, "Hoàn toàn phủi sạch quan hệ, nói sao nghe đơn giản thế, kết cuộc khi cô không thể ở cạnh Tử Cường, không chừng sẽ biến thành mấy bà điên la hét ầm ĩ."
"Bà chủ à, nếu bà thật sự nghĩ như vậy tôi cũng không còn gì để nói. Một hồi Tử Cường đến, chúng ta chờ nghe anh ấy nói thế nào, được không?" Mặc Chung Mẫn Liên nói lời cay độc thế nào, Đinh Tiểu Nhiên vẫn đối đãi bà như bậc trưởng bối, nói chuyện vẫn luôn rất khách khí không lộ ra tức giận.
Nhưng Chung Mẫn Liên lại cảm thấy cô đang kiêu ngạo, càng thêm tức giận, "Thế nào, cô lấy Tử Cường ra dọa tôi sao?"
"Tôi——"
"Cô đừng ỷ có Tử Cường làm chỗ dựa thì phách lối không xem ai ra gì, tôi cho cô biết, ở nhà họ Dư này, người có quyền quyết định chính là tôi, tôi không cho phép hai người ở bên nhau thì hai người vĩnh viễn không thể ở cùng nhau."
"Vậy nếu chúng con vẫn muốn ở bên nhau thì sao?" Đúng lúc này Dư Tử Cường chạy tới, nghe Chung Mẫn Liên nói những lời này liền nổi trận lôi đình, vừa vào cửa liền tức giận lạnh lùng hỏi: "Mẹ, mẹ muốn ép con vào đường cùng mẹ mới cam tâm sao?"
Dư Tử Cường tới, Hà Tuyết Phi sợ đến mặt mày trắng bệch, Chung Mẫn Liên cũng hơi thu liễm lại nhưng vẫn muốn nói, "Tử Cường, trừ phi mẹ chết, bằng không mẹ tuyệt đối sẽ không cho cô gái này bước vào nhà họ Dư."
"Mẹ, mẹ muốn ép con rời khỏi nhà họ Dư sao?"
"Thế con muốn 'ép' mẹ chết sao?"
"Con——" Chung Mẫn Liên lấy tánh mạng ra uy hiếp, Dư Tử Cường có chút bất lực, dù không đồng ý vẫn rất kiên dè, dù sao người này là mẹ của anh.
Thấy Dư Tử Cường có chút sợ, Chung Mẫn Liên rất mừng, không để ý cảm thụ Đinh Tiểu Nhiên khuyên nhủ Dư Tử Cường, "Tử Cường, con là con trai mẹ, dù có làm gì mẹ cũng không hại con, nhưng với người khác thì khác, trên thế giới này có quá nhiều người dối trá, ngoài mặt nói cái này nhưng sau lưng nói cái khác, con không nên để bọn họ lừa. Nghe lời mẹ, chia tay cô gái này quen Tuyết Phi đi, nếu hai đứa thật sự không hợp tính, mẹ không ép con cưới con bé nữa, được không?"
"Mẹ, mẹ không cần nói thêm nữa, con đã quyết định sẽ kết hôn với Tiểu Nhiên." Dư Tử Cường thở dài một cái, kiên trì nói ra quyết định của mình, tức giận trừng mắt nhìn Hà Tuyết Phi đang khúm núm đứng bên cạnh, cảm giác chán ghét cô ta lên tới cực điểm.
Hà Tuyết Phi cảm nhận ánh mắt tức giận của Dư Tử Cường, trong lòng hơi sợ, hơn nữa chân đang bị thương làm cô thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng vì sĩ diện cô không muốn bản thân té ngã.
Chung Mẫn Liên biết Dư Tử Cường đang trừng Hà Tuyết Phi, khiển trách: "Con đừng trách Tuyết Phi, từ đầu đến cuối nó chưa nói câu nào, hơn nữa là mẹ kéo con bé tới."
Chung Mẫn Liên càng nói giúp Hà Tuyết Phi, Dư Tử Cường càng hận cô, lạnh lùng hỏi: "Cô Hà Tuyết Phi, cô quả nhiên rất tài giỏi, cả mẹ tôi cũng nghe theo răm rắp, thành người hầu mặc cô sai bảo."
"Em, em không có." Hà Tuyết Phi không chịu nổi bị miệt thị, dũng cảm ngẩng đầu lên phản bác, "Em thật sự không có, hơn nữa em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này."
"Có hay không trong lòng cô tự hiểu, đã nói với cô 800 lần đừng bám theo tôi, nhưng cô vẫn không chịu nghe, có phải muốn làm quan hệ mẹ con tôi tan vỡ, cô mới hài lòng không hả?"
"Không phải vậy."
"Nếu không phải, vậy giờ cô cút đi cho tôi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
"Em ——" Hà Tuyết Phi không biết nói sao, cũng không biết làm gì lại tiếp tục cúi đầu.
Chung Mẫn Liên đứng chắn ở trước mặt Hà Tuyết Phi, "Tử Cường, con đừng chỉ biết nhắm vào Tuyết Phi, chuyện này không liên quan con bé, hết thảy mọi chuyện đều do mẹ tự quyết định. Con nói Tuyết Phi phá hư quan hệ mẹ con ta, nhưng mẹ thấy chính Đinh Tiểu Nhiên mới phá hư tình cảm mẹ con ta, bất luận thế nào hôm nay con phải chia tay con nhỏ này."
"Nếu con không chia tay với cô ấy thì sao?"
"Vậy ngày mai con cứ làm tang sự cho mẹ." -vinhanh.
"Mẹ ——" Dư Tử Cường lại rơi vào bế tắc.
Lúc này Đinh Tiểu Nhiên có chút muốn khóc, nhưng vẫn nỗ lực kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, nhìn Dư Tử Cường rơi vào khó xử, trong lòng rất xót xa, đau buồn thay anh, suy nghĩ một chút buồn bã nói: "Tử Cường, chúng ta chia tay."
Lời này vừa nói ra, Dư Tử Cường vội nắm lấy tay cô, mãnh liệt phản đối, "Không được, em đã hứa với anh, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không chia tay anh, em quên rồi sao?"
"Em không quên, nhưng anh lại không nói sự thật cho em biết, không phải sao?" Đinh Tiểu Nhiên đưa tờ báo cho Dư Tử Cường, để tự anh xem.
"Nói thật gì?" Dư Tử Cường vẫn mờ mịt chưa rõ chuyện gì xảy ra, liền mở tờ báo ra xem, thấy phía trên là hình của anh và Hà Tuyết Phi, còn có cảnh trong bệnh viện, lập tức nhíu chặt chân mày, cuống quít giải thích: "Chuyện không phải như thế, hôm qua anh đi cùng cô ta đến bệnh viện chẳng qua là thuận đường mà thôi."
"Bất kể thế nào, anh nói dối em đó là sự thật. Trước lúc tờ báo này được đăng, em đã nhìn thấy tấm hình tương tự do Điền Vĩ gửi cho em, nhưng lúc đó em vẫn chưa tin còn gọi điện thoại hỏi anh có phải đang ở một mình không, vậy mà anh nói với em là phải. Nếu anh không có gì với Hà Tuyết Phi, vậy cần gì nói dối em chứ?"
"Anh lo em sẽ suy nghĩ bậy bạ, cho nên mới không dám nói ra sự thật, đây chỉ là một lời nói dối có thiện ý."
"Lời nói dối vẫn là lời nói dối, có lẽ anh nói dối là có thiện ý, nhưng nó cũng chứng tỏ anh vẫn không tin em. Thật ra những thứ này có nói ra cũng không sao, em sẽ không tức giận, chỉ là giữa chúng ta còn có quá nhiều chuyện chưa giải quyết, cho nên ——" Đinh Tiểu Nhiên nhìn Chung Mẫn Liên một chút, ý tứ đã rõ rồi.
Cô tin, chẳng qua Tử Cường chỉ thuận đường chở Hà Tuyết Phi đi bệnh viện, nhưng cô thật sự khó vượt qua được cửa ải của Chung Mẫn Liên.