Hoắc Thanh Cúc cũng đến, đứng bên cạnh Hà Tuyết Phi ương ngạnh hỏi Dư Tử Cường, "Tử Cường, cậu đã hứa với mẹ cậu sẽ không đến tìm Đinh Tiểu Nhiên, thế hôm nay cậu đến đây là có ý gì?"
"Các người theo dõi tôi, " Dư Tử Cường tức giận trừng mắt nhìn hai mẹ con trước mặt, trong lòng tràn ngập oán hận, nếu như bọn họ là đàn ông anh đã sớm giơ tay ra đấm rồi.
"Nói theo dõi thì thật là khó nghe quá, tôi chỉ muốn chú ý động tĩnh ở nơi này thôi,"
"Các người theo dõi Tiểu Nhiên, "
"Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn biết cậu có còn đến tìm cô ta nữa không, nhưng thật sự không ngờ cậu lại tới đây, " Nói thế nào thì Hoắc Thanh Cúc cũng chỉ lo cho bản thân mình, căn bản không để tâm đến cơn giận của Dư Tử Cường, lại càng không điếm xỉa xem là loại cô gái nào đang đứng bên cạnh anh.
Tạ Thiên Ngưng chưa từng gặp qua Hoắc Thanh Cúc cho nên không biết mặt bà, liền hỏi thăm chút: "Tử Cường, bà ấy là ai sao còn ngang ngược hơn cả mẹ cậu vậy."
Hoắc Thanh Cúc nghe Tạ Thiên Ngưng nói năng vô lễ không chút nể nang, có hơi bực mình liền mắng cô tại chỗ, "Cô là ai mà dám ăn nói thiếu lễ độ với tôi như vậy hả."
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... tôi cảnh cáo bà, nếu bà còn dám to gan theo dõi Tiểu Nhiên nữa, tôi nhất định sẽ không để yên cho bà đâu"
"Bắt đầu từ bây giờ cho đến khi hôn lễ kết thúc, tôi sẽ phái người đến canh chừng nơi này 24 giờ, tuyệt đối không cho phép cô ta tới phá hoại lễ cưới." Hoắc Thanh Cúc xem thường lời cảnh cáo của Tạ Thiên Ngưng, một lòng chỉ muốn Hà Tuyết Phi mau gả cho Dư Tử Cường,
Chỉ cần hoàn thành xong hôn lễ này, bà không còn gì để sợ nữa.
"Tiểu Nhiên là bạn thân nhất của tôi, bà bắt nạt cô ấy đồng nghĩa là bắt nạt tôi."
"Đinh Tiểu Nhiên là bạn thân nhất của cô" Hoắc Thanh Cúc từ câu nói này liền đoán ra thân phận của Tạ Thiên Ngưng, cho rằng cô và Đinh Tiểu Nhiên đều là người tầm thường không phải nhân vật lớn gì, cho nên càng không để cô ta vào trong mắt khinh thường nói: "Bắt nạt cô đó thì sao hả,"
"Cái này thật sự rất khó nói, "
"Hừm, chỉ giỏi tài bịp bợm thôi"
Dư Tử Cường vốn muốn nói cho Hoắc Thanh Cúc biết thân phận của Tạ Thiên Ngưng, nhưng cuối cùng nghĩ kỹ lại thấy vẫn không nên nói, bất quá lại nói cho Tạ Thiên Ngưng biết thân phận của Hoắc Thanh Cúc, "Bà ấy là mẹ của Hà Tuyết Phi."
"Ồ, thế ra là mẹ vợ tương lai của cậu đó à?" Tạ Thiên Ngưng quan sát Hoắc Thanh Cúc, cảm thấy bà không giống kiểu quý bà nhà giàu, mặc dù ăn mặc rất chau chuốt, thế nhưng hai bàn tay lại qua thô kệch không giống như bàn tay của người nhà giàu.
Bất quá cô cũng không thể chỉ dựa vào đôi tay để đoán thân phận của đối phương.
"Nếu đã biết, còn không mau chào hỏi cho lễ phép chút đi." Hoắc Thanh Cúc càng ngày càng cao ngạo không xem Tạ Thiên Ngưng ra gì,
"Xem ra bà thật sự đã sống ở nước ngoài quá lâu, cho nên không hiểu biết về đời sống và con người ở nơi này, nhưng tôi cũng lấy làm lạ, các người đang sinh sống tốt ở nước ngoài, tại sao về nước chưa đầy hai tháng đã không ngừng bắt ép người ta cưới con gái mình, chẳng lẽ các người có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?"
Bị đoán trúng một chút, Hoắc Thanh Cúc có hơi lúng túng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, kịch liệt phản bác: "Cô ăn nói bậy bạ gì đó, chẳng lẽ người ta sống ở nước ngoài quá lâu thì không được về lại quê hương mình sao?"
"Dĩ nhiên có thể về, nhưng sản nghiệp của gia đình các người lớn thế vì sao lại gả con gái qua loa như vậy, giống y như muốn chạy nhanh đi đầu thai, chẳng lẽ con gái bà có bệnh gì đó không tiện nói cho người khác biết, hoặc giả các người có một bí mật nào đó không thể phơi bày cho người khác?"
"Chính cô mới là người có bệnh không thể nói cho người khác biết."
"Nếu không có tại sao lại vội vàng muốn gả con mình đi, hơn nữa còn ép buộc người ta cưới."
"Cô là ai mà dám xía vào chuyện nhà của người ta hả?" Hoắc Thanh Cúc nói chuyện càng ngày càng thiếu văn hóa, giống hệt các bà bán cá chanh chua,
Thái độ của bà như vậy khiến Dư Tử Cường bắt đầu có chút hoài nghi, nhưng lại không nói ra.
Hà Tuyết Phi cũng phát giác cách ăn nói của Hoắc Thanh Cúc rất thiếu văn hóa, vội vàng chạy lại cản bà, "Mẹ, đừng nói nữa chúng ta mau về thôi."
Hoắc Thanh Cúc cố gắng khắc chế lửa giận trong đáy lòng, hai mắt hung hăng liếc nhìn Tạ Thiên Ngưng,
Tạ Thiên Ngưng lại cố ý đả kích bà không cho bà khắc chế lửa giận, "Này, tôi mặc kệ gia đình bà giàu có thế nào, gia sản nhiều bao nhiêu, nếu các người cứ cưỡng ép người ta kết hôn thì thế nào cũng sẽ không có kết quả tốt đâu, ngẩng đầu ba thước có thần linh, làm quá nhiều chuyện xấu coi chừng bị thiên lôi đánh đó".
"Con quỷ này, tuổi còn nhỏ mà miệng mồm lại sắc bén thế."
"Cám ơn, lâu rồi tôi chưa nghe ai nói mình nhỏ tuổi cả, cám ơn nhá." vinhanh-,
“Ah đúng rồi, thiếu chút nữa tôi đã quên, Đinh Tiểu Nhiên sắp 28 tuổi, cô là bạn thân nhất của cô ta, so ra độ tuổi cũng không chênh lệch nhiều lắm, chắc là đã lớn tuổi rồi”. Hoắc Thanh Cúc bị chọc tức, thật sự không thể dằn xuống lửa giận trong lòng nhất quyết phải cãi lại với Tạ Thiên Ngưng,
Hà Tuyết Phi lo lắng sẽ xảy ra chuyện, đành ra sức khuyên, "Mẹ, chúng ta mau về, đừng gây với cô ta nữa."
"Bây giờ không phải mẹ gây sự với cô ta, mà là cô ta muốn gây sự với mẹ."
"Vậy mặc kệ cô ta đi, chúng ta về thôi, "
"Hừm," Hoắc Thanh Cúc cũng biết tiếp tục gây nữa sẽ không có lợi gì cho mình, liền hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng, hừ lạnh một tiếng liền kéo Hà Tuyết Phi đi,
Tạ Thiên Ngưng lại không muốn dừng tiếp tục đả kích bà, "Này, bà cứ đi như vậy sao, vậy tôi kêu Tử Cường lên lầu gặp Tiểu Nhiên nha."
Lời này vừa ra, không chỉ Hoắc Thanh Cúc tức giận, ngay cả Hà Tuyết Phi cũng hoảng sợ vội vàng dừng bước, xoay người lại buồn bả nhìn Tạ Thiên Ngưng, nhưng lại không dám nói câu nào.
Cô không dám nói nhưng Hoắc Thanh Cúc lại dám, sãi bước tới trước mặt Tạ Thiên Ngưng, tức giận quát lớn: "Cô đúng là đồ con gái không biết xấu hổ, cô dám chọc giận tôi tôi sẽ cho cô biết thế nào là mất mặt."
"Từ đầu tới cuối đều do các người hung hăng quát tháo không cho tôi chút thể diện nào, cậu nói xem có phải không Tử Cường?" Tạ Thiên Ngưng khôn khéo mỉm cười còn nháy mắt một cái với Dư Tử Cường.
Dư Tử Cường biết Tạ Thiên Ngưng đang nghịch, chìu theo ý cô nói, "Đúng vậy, từ đầu tới cuối đều do các người không cho cô ấy thể diện."
"Tử Cường, cậu nói như vậy là muốn giúp cô ta sao?" Hoắc Thanh Cúc chất vấn,
"Tôi chưa bao giờ nói sẽ giúp các người."
"Cậu và Tuyết Phi sắp sửa kết hôn, tôi chính là mẹ vợ cậu, cậu ăn nói như vậy chính là không tôn trọng bậc trưởng bối."
"Tôi chỉ kết hôn với Hà Tuyết Phi, nhưng chưa bao giờ nói sẽ xem cô ta là vợ mình, chẳng qua kết hôn chỉ là cho cô ta một cái danh nghĩa thôi, còn những thứ khác tôi không có hứa gì cả cho nên sau khi kết hôn cũng không đụng vào người cô ta, thế nên cô ta đừng mong lấy được thứ gì từ chỗ tôi cả, ",Dư Tử Cường càng nói càng vô tình.
Hà Tuyết Phi tổn thương lòng, không thể chịu đựng nổi cơn đau giằng xé ở tận đáy lòng, khóc lóc chạy đi,
"Tuyết Phi ——" Hoắc Thanh Cúc thấy Hà Tuyết Phi vì bị tổn thương bỏ mà chạy đi, dù rất giận nhưng lại không dám nổi giận với Dư Tử Cường, vì vậy liền đem hết tội trạng trút lên người Tạ Thiên Ngưng, chỉa tay về phía cô lớn tiếng chửi, "Con nhỏ kia, mày đừng có khinh người quá đáng, "
Tạ Thiên Ngưng không sợ nhún nhún vai, bình thản phản bác: "Tôi không biết mình khinh thường bà hồi nào, trái lại là do bà bắt nạt người ta, ỷ nhà mình có sản nghiệp lớn nên không xem ai ra gì, còn bức ép người ta cưới con gái mình, rốt cuộc ai ăn hiếp ai, chỉ cần người có mắt đều nhìn có thể nhận ra."
"Mày đừng có ăn nói xấc láo như thế."
"Lời tôi nói chẳng đáng là gì, so với giọng điệu không ngừng la mắng chửi người ta của bà."
"Tao sẽ dạy cho mày một bài học, " Hoắc Thanh Cúc thật sự nuốt không trôi cơn giận này, giơ tay lên tát vào mặt Tạ Thiên Ngưng,
Dư Tử Cường lập tức tiến lên, bắt lấy cổ tay bà, không cho bà đánh, nghiêm túc cảnh cáo nói: "Bà tốt nhất đừng động vào cô ấy, cô ấy không phải loại người có thể dễ chọc giận đâu."
"Buông tay, "
"Buông thì buông, "
Dư Tử Cường buông tay ra, thế nhưng Hoắc Thanh Cúc lại không nói chuyện với anh mà hung hăng nhìn chằm chằm Tạ Thiên Ngưng, tức giận nói: "Cô chờ đó, tôi sẽ cho cô biết chọc giận tôi sẽ có hậu quả thế nào."
"Thế nào, bà muốn tìm người đánh tôi sao," Tạ Thiên Ngưng liền đoán được ý đồ Hoắc Thanh Cúc muốn làm gì, có lẽ kinh nghiệm quá nhiều nên đã quá quen thuộc,
Hoắc Thanh Cúc nói, "Cô sợ sao?"
"Bà thấy bộ dạng bây giờ của tôi giống như đang sợ sao?"
"Hừm, ỷ có Tử Cường chống lưng cho nên cô mới không sợ, thế nhưng để rồi xem cậu ta có thể chống lưng cho cô được bao lâu,"
"Dựa vào cậu ta chống lưng, không biết tôi chết bao nhiêu lần rồi,"
"Này này này, chị đừng nói tôi vô dụng đến vậy chứ," Dường như tâm trạng của Dư Tử Cường rất tốt, đến bây giờ cũng không nói ra thân phận Tạ Thiên Ngưng cho Hoắc Thanh Cúc biết, để bà ta tiếp tục cho người mai phục Tạ Thiên Ngưng,
Chỉ cần Hoắc Thanh Cúc đắc tội với Tạ Thiên Ngưng thì sẽ bị Phong Khải Trạch ra tay đối phó, như vậy cả nhà họ Hà sẽ dễ dàng rơi vào thảm cảnh sụp đổ, đến lúc đó anh không cần phải cưới Hà Tuyết Phi nữa rồi,
Chỉ tiếc vài ngày nữa anh đã phải kết hôn, thời gian quá ngắn sợ rằng không thể chờ cả nhà Hà Tuyết Phi sụp đổ.
Phải chi lúc đầu dùng chiêu này sớm thì tốt quá, giờ mới nghĩ tới thì đã trễ,
"Cậu vốn dĩ rất vô dụng, cả người mình yêu còn không bảo vệ nổi, thì cần dùng nữa làm gì?" Tạ Thiên Ngưng khinh thường nhìn chằm chằm Dư Tử Cường, vì bất bình cho Đinh Tiểu Nhiên mà chế nhạo anh,
"Này, chị cũng nên hiểu cho nỗi khó xử của tôi một chút có được không, tôi không thể đứng nhìn mẹ tôi đi vào chỗ chết, "
"Đàn ông thông minh sẽ cố nghĩ ra cách để vẹn toàn đôi bên, còn đàn ông vô dụng thì chỉ có biết thỏa hiệp, "
"Dù đàn ông thông minh cỡ nào khi gặp phải chuyện như vậy cũng phải trở nên vô dụng, "
"Khỉ con nhất định sẽ có cách để vẹn toàn đôi bên, "
"Anh ta vì muốn vẹn toàn đôi bên nên mới có thể ra tay tuyệt tình với cha mình."
"Dư Tử Cường, cậu còn dám nói xấu khỉ con nữa tôi sẽ trừng trị cậu liền đó." Tạ Thiên Ngưng giơ ra nấm đấm, cảnh cáo Dư Tử Cường,
"Được được được, không nói thì không nói được rồi chứ," Dư Tử Cường bị cảnh cáo thế thật sự không dám nói nữa, không phải do anh sợ nấm đấm của Tạ Thiên Ngưng mà là sợ nấm đấm của Phong Khải Trạch
Hoắc Thanh Cúc thấy không ưa hành động đó của Tạ Thiên Ngưng, nhưng rõ ràng cứ gây nữa thì chẳng có lợi gì cho mình, vì vậy cảnh cáo Dư Tử Cường, "Tử Cường, cậu tốt nhất nên nhớ những gì mình đã hứa."
"Không cần bà nhắc, tôi biết mình đang làm gì,"
"Biết là tốt, hừm, " Hoắc Thanh Cúc nhận được đáp án hài lòng, trợn mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng một cái, rồi hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi,
Nhất định phải dạy cho cô ta một bài học mới được, bằng không bà không thể nuốt trôi cơn giận hôm nay.