Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Lần này Chung Mẫn Liên có chút ngu ngơ, không biết nên tin vào ai? Nhưng trực giác nói cho bà biết hai người kia mới đúng là thật. Bởi vì mọi người có mặt ở đây đều có thể nhìn ra ai là thật ai là giả.

Cũng bởi vì biết được ai thiệt ai giả, mới khiến bà càng thêm tức giận. Nghiêm túc hỏi Hoắc Thanh Cúc,"Thanh Cúc, bà còn gì để giải thích không?"

"Mẫn Liên, bà đừng tin lời bọn họ. Hai người này là do Đinh Tiểu Nhiên tìm đến để đóng kích đó. Là giả, hai người này đều là giả." Hoắc Thanh Cúc điên lên y như bà điên không ngừng gào thét, còn muốn xông lên đuổi bà chủ Hà và cô tiểu thư nhà họ Hà thật.

Nhưng khi bà vừa tới gần, mấy vệ sĩ phía sau lập tứcxuất hiện chặn bà lại.

Bà chủ Hà đi tới cười khinh thường, nói: "Dù tôi rãnh rỗi cũng không rãnh đến đây chỉ để diễn trò. Mặc dù tôi không biết bà là ai nhưng tôi biết bà là kẻ giả ra thân phận tôi để lừa người khác là đủ rồi."

Hà Tuyết Phi thật cũng tiến lên nhìn Hà Tuyết Phi ngồi xụi lơ dưới đất, giễu cợt, "Loại người tâm thường như cô mà dám đòi giả mạo tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình."

Hà Tuyết Phi nâng đôi mắt giàn giụa nước mắt nhìn người giễu cợt mình, dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói: "Đúng. Thật xin lỗi."

Giọng điệu nhỏ thế, ngoại trừ cô ra căn bản không ai có thể nghe. Bất quá người khác nhìn vào ánh mắt ngầm ngập nước kia điều nghĩ cô đang chột dạ và sợ hãi.

Hoắc Thanh Cúc nhìn bộ dạng nhu nhược của Hà Tuyết Phi, tức giận đi tới kéo cô dậy, lớn tiếng ra lệnh: "Con đứng lên cho mẹ, phải mạnh mẽ gan dạ lên một chút chứ?"

Hà Tuyết Phi bị Hoắc Thanh Cúc kéo mạnh dậy, nhưng cô vẫn không có một chút gan dạ mạnh mẽ nào cả, vả lại cứ khóc lóc khuyên: "Mẹ, chuyện đã đến nước, mẹ đừng gạt người ta nữa?"

"Con nói ngốc nghếch gì đó hả?" trong cơn tức giận, Hoắc Thanh Cúc tát Hà Tuyết Phi một bạt tay, lực đạo rất mạnh làm cho khóe miệng Hà Tuyết Phi cũng chảy máu.


"Mẹ, nhân chứng và vật chứng đều có. Mẹ cảm thấy chúng ta còn có thể lừa người ta sao?" Hà Tuyết Phi che bên mặt bị đánh, cảm thấy không còn chỗ để cô dung thân, đành muốn buông xui tất cả, mạnh dạn nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình:"Nói dối cuối cùng vẫn là nói dối. Mẹ có thể bịt miệng một người không để họ nói ra sự thật, nhưng mẹ có thể bịt miệng tất cả mọi người trên đời này không?"

"Con đang ăn nói bậy bạ gì đó?"

"Con không nói bậy, trong lòng mẹ biết rõ mà. Mẹ, Chuyện chúng ta nói dối đã bị vạch trần rồi, mẹ hãy đối mặt với sự thực đi."

"Quả nhiên không phải con gái ruột nên chẳng biết gì cả. Tao khổ sở nuôi mày khôn lớn, mày báo đáp cho tao như thế sao?" Hoắc Thanh Cúc lại tát Hà Tuyết Phi một bạt tay, làm hai bên mặt cô đều sưng đỏ.

Vậy mà Hà Tuyết Phi lại không cảm thấy đau một chút nào, còn cảm thấy có chút mắc cười. Đúng lúc này đột nhiên trên mặt nở nụ cười vui sướng. "Thì ra tôi không phải con ruột của bà, chả trách bà không hề thương tôi."

"Dù mày không phải con ruột tao, nhưng mày do chính tay tao nuôi khôn lớn, mày phải biết cảm kích chứ."

"Nuôi lớn? Dựa theo lời bọn họ vừa nói thì bà chính là kẻ chuyên bắt cóc buôn lậu người, chỉ cần chiếu theo đó mà suy đoán, tôi chắc mình cũng là do bị bà lừa bắt đi. Nếu không phải tôi bị các người lừa bắt, chắc giờ đã có một gia đình rất hạnh phúc. Có cha có mẹ thương yêu tôi, chứ không phải sống cùng hai vợ chồng ham thói bài bạc nhà bà. Chính bà đã làm hại tôi mất đi tình cảm gia đình, mất đi hạnh phúc mà mình vốn có, còn kêu tôi cảm ơn bà sao? Bà không thấy chuyện này rất buồn cười sao?" Hà Tuyết Phi cũng bắt đầu kích động oán hận đối với Hoắc Thanh Cúc, còn phảng phất bộc lộ ra ngoài những đau khổ và bất mãn chất chứa tận sâu trong đáy lòng.

"Vậy thì sao?"

"Hoắc Thanh Cúc, bà đã hại tôi mất đi hạnh phúc gia đình, giờ còn muốn hại tôi thêm nữa sao? Tôi cho bà biết, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ không để bà hại tôi thêm nữa đâu? Những việc làm tán tận lương tâm kia tự bà gánh đi còn, số nợ bài bạc của bà cũng tự mình tìm cách trả đi, bắt đầu từ bây giờ tôi và hai vợ chồng bà không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."

"Mày cho rằng chỉ cần mở miệng nói cắt đứt thì thật sự sẽ không còn quan hệ gì nữa sao?"

"Tôi không phải con gái bà. Đã thế còn bị chính các người cướp mất đi hạnh phúc gia đình, cho nên bà không chỉ nợ tiền, trái lại còn thiếu tôi một món nợ rất lớn, vì vậy quan hệ giữa tôi và bà hiện tại chỉ còn nợ nần thôi."


"Hừ? Nói sao dễ nghe thế, bước ra khỏi cánh cửa này mày vẫn là con gái ctao. Đám người tao thiếu nợ khi nhìn thấy mày nhất định sẽ tìm mày đòi. Nếu mày không trả bọn họ sẽ đem bán mày đi. Mày nghĩ giữa tao và mày chỉ có quan hệ nợ nần thôi sao?" Hoắc Thanh Cúc hiểu rõ tình trạng bây giờ đã không thể nào thay đổi. Nhưng cơn giận trong lòng lại không ngừng dâng cao, đành trực tiếp lấy Hà Tuyết Phi ra trút giận.

Hà Tuyết Phi làm sao không giận, bởi vì biết rõ chân tướng sự thật nên càng thêm hận Hoắc Thanh Cúc thấu xương. Hơn nữa từ nhỏ Hoắc Thanh Cúc cũng chưa từng thật lòng yêu thương cô càng khiến hận thù trong lòng cô thêm khắc sâu, vì muốn trả thù liền vạch trần hết tất cả mọi chuyện ra, "Dì à, việc lần trước Tử Cường bị người ta đánh phải vào bệnh viện đều chính do Hoắc Thanh Cúc phái người làm ra. Từ lúc bắt đầu mục đích của cả hai chính là tiếp cận dì để lừa tiền của dì. Nhưng trải qua mấy ngày ở bên dì, cháu có thể cảm nhận được dì rất thật lòng đối xử tốt với cháu. Rất nhiều lần cháu muốn nói ra sự thật cho dì biết nhưng cháu lại không dám. Xin lỗi dì, hi vọng dì có thể tha thứ cho cháu."

"Cô cút đi, tôi không muốn nghe cô nói nữa." Chung Mẫn Liên không thèm nhìn Hà Tuyết Phi, từ thái độ cùng giọng nói có thể nhận ra bà vẫn không tha thứ.

"Dì à, cám ơn dì đã chăm sóc cháu trong suốt mấy ngày qua, để cháu hiểu cảm giác được người khác quan tâm là thế nào. Cháu đi đây, dì nhớ giữ gìn sức khỏe." Hà Tuyết Phi cũng không vì không được Chung Mẫn Liên tha thứ mà tức giận. Chỉ trừng mắt oán hận nhìn Hoắc Thanh Cúc, ánh mắt rưng rưng nước rời đi ở trước mặt mọi người, nhưng cảm giác rời đi như thế này lại không hề thấy mất mặt hay đau khổ gì cả? Ngược lại lại có một loại cảm giác rất nhẹ nhõm.

Từ nay về sau cô không cần phải vì Hoắc Thanh Cúc mà sống cuộc đời lẫn trốn chủ nợ nữa. Từ nay về sau cô đã có thể sống cuộc đời thuộc riêng về chính mình, một cuộc sống mới bắt đầu.

"Hà Tuyết Phi, mày trở lại cho tao có nghe thấy không?." Hoắc Thanh Cúc thấy Hà Tuyết Phi bỏ đi, tức giận lớn tiếng ra lệnh cô quay lại.

Thế nhưng mệnh lệnh này lại không có một chút tác dụng nào? Hà Tuyết Phi vẫn như cũ không quay đầu lại tiếp tục bước ra khỏi lễ đường, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Lúc này chỉ còn lại một mình Hoắc Thanh Cúc đối mặt với tất cả.

"Hoắc Thanh Cúc, tôi tin tưởng bà như thế, vậy mà bà cư nhiên đối xử với tôi như vậy?" Chung Mẫn Liên tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Cúc. Rốt cuộc tới bây giờ bà đã biết rõ chân tướng mọi chuyện.

"Mẫn Liên, ngoại trừ nói dối việc gia đình làm nghề kinh doanh châu báu ra. Những chuyện khác đều là thật, tôi không có lừa bà." Hoắc Thanh Cúc còn muốn giải thích, nhưng tất cả đều đã vô dụng.


"Đủ rồi. Bà còn muốn gạt tôi nữa sao? Tôi vì mẹ con hai người thiếu chút nữa trở mặt thành thù với con trai mình? Còn đem cả mạng mình đặt cược vào, không ngờ tất cả lại là âm mưu, bà thật quá đáng."

"Mẫn Liên——"

"Tôi sẽ không tha thứ cho bà. Tuyệt đối không."

Hoắc Thanh Cúc đã biết không còn cách nào giúp Chung Mẫn Liên tha thứ cho bà, nên không giải thích nữa, tức giận nói: "Không sai, tôi lừa bà đó. Nhưng bà cũng không thể đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên trên người tôi."

"Chuyện này chẳng lẽ không phải do lỗi của một mình bà sao? Tôi đã thật lòng tin tưởng bà thế, vậy mà bà dám lừa dối tôi. Bà còn có lương tâm không hả?"

Hoắc Thanh Cúc bình thản nói. "Bà nói tôi không có lương tâm? Vậy không lẽ bà có sao? Nếu không phải bà quá ham quyền quý khinh miệt người nghèo, thì sao tôi có thể dễ dàng lừa bà như vậy chứ? Nói đi nói lại cũng do bà quá ỷ mình thanh cao, khinh thường người khác thôi."

"Bà ——" Chung Mẫn Liên bị Hoắc Thanh Cúc mắng, giận đến tim nhói đau, dùng một tay che ngực, bước chân có chút lảo đảo phải lui ra sau.

Đinh Tiểu Nhiên đứng bên cạnh nhìn thấy Chung Mẫn Liên muốn ngã xuống, vội lại đở bà,"Bà chủ, bà không sao chứ?."

Dư Tử Cường cũng vội vàng tiến lên đỡ Chung Mẫn Liên, "Mẹ. Mẹ có sao không?"

Chung Mẫn Liên thở dốc, mắt nhìn sang thấy Đinh Tiểu Nhiên liền vội rút tay mình về, không cho cô chạm vào, không vui nói: "Hiện tại cô đã hài lòng rồi chứ? Có phải rất vui khi thấy tôi ngu ngốc bị người ta lừa phải không?" vinhanh-annkasi.

"Cho tới bây giờ cháu chưa từng nghĩ đến chuyện này." Đinh Tiểu Nhiên chân thành trả lời, buồn bã nhìn Dư Tử Cường, không dám đụng vào Chung Mẫn Liên nữa.

"Mẹ, Tiểu Nhiên không phải loại người như thế? Mẹ đừng có thành kiến với cô ấy nữa có được không?" vì cảm thấy trong lòng rất khó chịu, Dư Tử Cường vội đỡ lời giúp Đinh Tiểu Nhiên,.

Cứ tưởng rằng sau khi vạch trần sự thật về Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi, mẹ sẽ tiếp nhận Tiểu Nhiên, xem ra mọi chuyện vẫn còn rất khó.


"Chẳng lẽ mẹ nói sai sao? Lúc trước mẹ đối xử cô ta không tốt, cho nên cô ta nhất định rất hận mẹ, vả lại chắc chắn hiện giờ đang còn cười nhạo mẹ."

"Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy?"

"Mẹ chỉ nói ra sự thật."

"Chuyện này cứ để sau này hãy nói, trước mắt giải quyết chuyện Hoắc Thanh Cúc trước đi." Dư Tử Cường vội vàng nói sang chuyện khác, không muốn Chung Mẫn Liên lại nhắc đến chuyện này, tuy nhiên vẫn ra hiệu cho Đinh Tiểu Nhiên một ánh mắt an tâm.

Đinh Tiểu Nhiên hiểu ý mỉm cười đáp lại, không nói thêm lời nào. Cô cần phải cố gắng thêm nhiều hơn nữa, để làm cho Chung Mẫn Liên tiếp nhận cô.

Vừa nói đến Hoắc Thanh Cúc, Chung Mẫn Liên lại càng giận dữ hơn. Ánh mắt sắc lạnh tức giận nhìn chằm chằm vào bà ta, tiếp tục mắng, "Hoắc Thanh Cúc, tôi luôn coi bà là bạn tốt của tôi, không ngời tới bà lại báo đáp tôi như thế, bà thật quá độc ác."

Mặc dù đã bại lộ chân tướng, thế nhưng Hoắc Thanh Cúc vẫn còn rất kiêu căng phách lối, "Bạn bè, bà thật lòng xem tôi là bạn sao? Nếu lúc trước tôi nói rõ tình cảnh thật sự của mình ra, liệu bà có còn đối xử tôi như bạn bè không?"

"Bà——"

"Sẽ không chứ gì? Bà chắc chắn sẽ không xem tôi là bạn của bà. thậm chí còn khinh thường không muốn nhìn tôi lấy một cái nữa kìa. Từ thái độ của bà đối xử với Đinh Tiểu Nhiên, tôi liền biết bà sẽ đối xử với tôi như thế nào rồi."

"Hoắc Thanh Cúc."

"Thế nào? Bị tôi nói trúng liền giận sao? Chung Mẫn Liên à, bà không những là người rất hám lợi, lại còn thường khinh miệt người khác nên khó trách được vì sao mà Văn Hạ lại không yêu bà? Bởi vì bà không xứng được bất kỳ người đàn ông nào yêu cả? Bà vốn dĩ không thể so với Lâm Thư Nhu, chỉ cần người có mắt nhìn ai cũng sẽ chọn Lâm Thư Nhu chứ không phải chọn bà."

"Bà ——" Chung Mẫn Liên bị lời Hoắc Thanh Cúc đả kích, khiến máu ở buồng tim không thể lưu chuyển, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận