Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chung Mẫn Liên bị người chọc tức dẫn đến hôn mê, Dư Tử Cường vội vã đỡ lấy bà, "Mẹ, mẹ ——"

Hoắc Thanh Cúc thấy Chung Mẫn Liên bị tức đến ngất đi, đột nhiên sợ chuyện sẽ càng thêm náo loạn tồi tệ hơn, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không còn.

Không ổn, bà nhất định phải tìm cách không tiếng động lặng lẽ rời khỏi chỗ này, bằng không dù Dư Tử Cường không tìm bà tính sổ, thì những tên đòi nợ kia cũng sẽ không bỏ qua cho bà.

Bởi vì Chung Mẫn Liên ngất xỉu khiến tầm mắt mọi người đều đặt trên người bà ấy, căn bản không ai chú ý đến Hoắc Thanh Cúc.

Đinh Tiểu Nhiên không kịp nghĩ nhiều tiến lên đở lấy Chung Mẫn Liên, nhắc nhở: "Nhanh đưa đi bệnh viện."

"Được." Dư Tử Cường cũng không để ý nhiều, trực tiếp bồng Chung Mẫn Liên, vội vã chạy ra ngoài, trước khi đi còn quay đầu lại nghiêm nghị cảnh cáo Hoắc Thanh Cúc, "Hoắc Thanh Cúc, nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết bà, hừ."

Hoắc Thanh Cúc lại không sợ lời hăm dọa này, y như cũ tức giận nhìn chằm chằm mọi người, trừng mắt nhìn Dư Tử Cường và Chung Mẫn Liên, sau đó lại trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Nhiên.

Đinh Tiểu Nhiên biết Hoắc Thanh Cúc đang trừng cô, nhưng cô lại không quan tâm đến, chỉ muốn theo Dư Tử Cường tới bệnh viện, nhưng vừa nghĩ tới Chung Mẫn Liên còn bài xích cô, trong lòng có chút do dự, đứng im tại chỗ không dám đi cùng.

Tạ Thiên Ngưng biết Đinh Tiểu Nhiên suy nghĩ điều gì, vì vậy khích lệ cô, "Tiểu Nhiên, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi đi chứ?"

"Nhưng mà ——"

"Không có nhưng nhị gì hết, nhanh lên đi."

"Nhưng bà chủ không thích mình, nếu mình theo lời cậu đi cùng, chỉ sợ càng khiến tình trạng của bà thêm tồi tệ hơn, thôi bỏ đi." Đinh Tiểu Nhiên phiền muộn, nghiêm túc nói.

Tạ Thiên Ngưng không vui nổi giận khi thấy cô cứ thoái thác, "Nhanh lên đi, nhớ kỹ tâm thành tắc linh, đó là những gì lúc trước mình đã làm cho cha mình chấp nhận mình đó?"

"Mình có thể sao?"

"Phải có lòng tin vào mình chứ, đi đi."

"Ừm." Được Tạ Thiên Ngưng khích lệ, Đinh Tiểu Nhiên không còn do dự nữa, chạy nhanh ra ngoài đuổi theo Dư Tử Cường.

Nhân vật chính lần lượt rời đi, các khách mời trong hôn lễ cũng rối rít tản đi, Hoắc Thanh Cúc biết chuyện đã hỏng liền lẫn trong đám khách mời chuồn đi.

Buổi hôn lễ hôm nay kết thúc như thế.

Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu, biểu đạt vài câu, "Haizz, hi vọng trải qua chuyện này Chung Mẫn Liên có thể tiếp nhận Tiểu Nhiên."

"Được rồi, chuyện sau nay chúng ta cũng không giúp được gì nhiều tất cả đều phải dựa vào sự cố gắng của Đinh Tiểu Nhiên, chúng ta quay về thôi." Phong Khải Trạch có hơi thiếu nhẫn nại, tựa hồ không muốn xen tiếp vào chuyện này nữa.

"Chuyện đã xong rồi, chúng ta ——" Tạ Thiên Ngưng muốn nói đi về, đột nhiên nhớ tới Hoắc Thanh Cúc, liền tìm kiếm bóng dáng bà ở chung quanh, nhưng tìm thế nào cũng không thấy nghi hoặc hỏi: "Này, Hoắc Thanh Cúc đâu?"

"Bà ta đi rồi." Phong Khải Trạch trả lời, tựa hồ không để tâm lắm đến chuyện này.

"Bà ta đi rồi, thế bỏ đi khi nào?"

"Cũng chưa lâu lắm, em tìm bà ta có chuyện gì sao?"

"Bà ta vừa lừa gạt người khác vừa chuyên buôn lậu người, chẳng lẽ chúng tôi không nên giao bà cho cảnh sát sao?" Tạ Thiên Ngưng vẫn cho rằng nên đem giao Hoắc Thanh Cúc đến đồn cảnh sát.

Tuy nhiên lại có người không nghĩ thế.

Phong Khải Trạch duỗi tay dài ra, sau đó kéo cô ôm vào trong ngực mang cô đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa lạnh lùng nói: "Anh đã khiến cho Hoắc Thanh Cúc thân bại danh liệt, đây chính là cái giá phải trả cho tội mắng chửi người của bà ta, còn chuyện sau này của bà ta đều không liên quan đến chúng ta, chúng ta về thôi."

"Dù không liên quan đến chúng ta, nhưng anh cũng không thể thờ ơ bỏ mặc chứ, không lẽ là anh cố ý thả Hoắc Thanh Cúc đi?"

"Không sai, chính anh cố ý thả bà ta."

"Tại sao chứ? Đổi lại là người khác đối xử với em như vậy, anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho người ta đi như vậy?"

"Anh thả bà ta đi, đương nhiên là sẽ có người khác đến dàn xếp bà ấy, như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Để người khác đích thân ra tay dạy dỗ bà ta, anh cũng đỡ phí thêm sức."

"Có ý gì?"

"Được rồi, chuyện này đến đây chấm dứt, về nhà thôi, bảo bảo nhất định đang nhớ cha và mẹ lắm đó." Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thêm thời gian vì chuyện Hoắc Thanh Cúc, cương quyết dừng cuộc đối thoại này, sau đó đến mở cửa xe ý bảo Tạ Thiên Ngưng mau lên xe.

Tạ Thiên Ngưng bất đắc dĩ nhún nhún vai, ngoan ngoãn bước lên xe không suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, thế nhưng trong lòng lại tin chắc kết cuộc của Hoắc Thanh Cúc sẽ không đơn giản như vậy.

Khỉ con là ai chứ, anh đích thị là ma quỷ hóa thân thì làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ dám đụng chạm tới người của anh? Cho nên Hoắc Thanh Cúc kia hãy nên tự cầu nhiều phúc cho mình đi.

Sau khi Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng rời khỏi lễ đường, những người còn lại cũng đều rời khỏi, nhưng trước khi rời đi đều thả tự do cho mấy tên lưu manh.

Mặc dù m ấy tên lưu manh bị hoảng sợ đến kinh hồn bạt vía, bất quá hiện tại không còn thấy những người kia thì lá gan lại lớn trở lại, lớn tiếng chửi Hoắc Thanh Cúc bằng những lời lẽ thô tục, đổ hết mọi tội lỗi lên trên người bà. zlsc.

"Chết tiệt, đều do mụ quỷ Hoắc Thanh Cúc kia làm hại, nếu không phải do bà ta thì chúng ta đâu phải đụng tới Phong Khải Trạch chứ? Cũng may Phong Khải Trạch chỉ bắt chúng ta nói mấy câu, bằng không hắn ta thật sự tìm chúng ta tính sổ thì nếm phải mùi vị đau khổ rồi."

"Không chỉ thế, hiện tại Hà Tuyết Phi không thể gả cho Dư Tử Cường, giờ món nợ này chúng ta phải đòi bằng cách nào?"

"Đương nhiên đi tìm hai mẹ con Hoắc Thanh Cúc đòi, nếu không lấy được tiền thì bắt người."

"Này này này, chúng mày đừng quên, Hà Tuyết Phi không phải con gái Hoắc Thanh Cúc, bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhau, chẳng lẽ chúng ta vẫn phải đến đòi nợ Hà Tuyết Phi sao?"

"Cho dù không phải cũng phải đòi, Hoắc Thanh Cúc đã là hoa tàn nhụy héo, có bán cũng không đáng bao nhiêu tiền, Hà Tuyết Phi lại khác vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp. Hơn nữa chúng mày nghĩ lại đi, trải qua chuyện ngày hôm nay chúng mày cảm thấy Hoắc Thanh Cúc còn có tiền để trả lại cho chúng ta sao?"

"Không thể."

"Vậy thì đúng rồi, nếu biết bà ta đã không thể nào trả lại tiền, vậy chúng ta cần gì lãng phí thêm thời gian ở trên người bà ta chứ?"

"Nhưng mà tao không nuốt trôi nổi cơn giận này, chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua cho bà già chết tiệc Hoắc Thanh Cúc kia sao?"

"Trực tiếp đánh bà ta một trận, rồi lục xem trên người bà ta còn thứ gì đáng giá cứ lấy đi, sau đó đến tìm Hà Tuyết Phi đòi nợ, chẳng phải là có lời hơn sao."

Sau khi đám lưu manh kia bàn bạc xong, còn quyết định trút món nợ này lên đầu Hà Tuyết Phi, tuy nhiên trước khi hành động phải tìm bắt Hoắc Thanh Cúc để giải quyết cơn giận.

Chuyện ầm ĩ trong hôn lễ đã khiến dư luận không ngừng xôn xao, tất cả các mạng lưới truyền thông đều đăng tin về chuyện này, trong nháy mắt Đinh Tiểu Nhiên trở thành nhân vật tiêu điểm, thế nhưng vì bệnh viện không chịu cho nhiều ký giả vào nhằm tránh ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân, nên một đám ký giả muốn phỏng vấn chỉ có thể đứng chờ giữ cửa ở ngoài bệnh viện.

Đinh Tiểu Nhiên luôn luôn ở trong phòng bệnh, chờ người trên giường tỉnh lại, bất quá hiện ở trong phòng bệnh vẫn còn có một người khác.

Dư Tử Cường cũng ở trong phòng bệnh, nhìn thần thái có vẻ không tệ, hơn nữa dường như trông có vẻ vui mừng, luôn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Nhiên, một khắc không dời đi tầm mắt.

"Này, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em thế, anh nên canh chừng bà chủ mới đúng, đừng nhìn em nữa." Đinh Tiểu Nhiên bị nhìn có hơi không thoải mái làm khuôn mặt đỏ rần, bất đắc dĩ đành phải gọi anh.

Nhưng dù có nói cũng vô dụng, anh vẫn tiếp tục nhìn, càng nhìn càng thêm thích thú, "Dĩ nhiên phải nhìn rồi, dù cho nhìn cả đời anh vẫn thấy không đủ, anh tưởng rằng qua buổi hôn lễ hôm nay cuộc đời anh sẽ chỉ còn bóng tối, không ngờ lại có cuộc chuyển biến lớn như thế, anh thật sự rất mừng. Tiểu Nhiên, làm sao em lại phát hiện ra đoạn video kia?"

"Đó là camera bảo vệ nhà, sao lại có thể không thấy chứ?" Cô tức giận trả lời, thật ra trong lòng cũng rất kích động, bắt đầu ôm ấp một chút hi vọng. Nếu như Chung Mẫn Liên có thể tiếp nhận cô, có lẽ cô và Tử Cường có thể ở được bên nhau, Thiên Ngưng nói rất đúng, chỉ cần tâm thành tắc linh, cho nên cô cần phải thật thành tâm.

"Anh dĩ nhiên biết đó là camera bảo vệ nhà, cái chính anh muốn hỏi là làm sao em tìm được đoạn video này? Chẳng lẽ vì em quá nhớ anh, nên lén lút chạy đến nhà riêng kia của anh? Trong lúc em lén lụt lọi đồ đạc của chủ nhân trong nhà, mới phát hiện ra đoạn video này." Dư Tử Cường cố ý giả bộ lưu manh, nhằm trêu chọc cô.

Bị Dư Tử Cường nói trúng, Đinh Tiểu Nhiên có chút thẹn thùng lúng túng đỏ mặt, cố điều chỉnh tâm trạng một chút dứt khoát trực tiếp đối mặt, "Đúng đó, em rất nhớ anh cho nên mới len lút chạy đến đó, câu trả lời này anh đã hài lòng chưa?"

"Hài lòng, cực kỳ hài lòng, hài lòng đến nổi muốn bay thẳng lên trời luôn, nhưng nếu như em có thể nói ra một câu ‘em yêu anh’, vậy anh sẽ càng hài lòng hơn."

"Miệng lưỡi ngọt ngào của anh quả nhiên vẫn không thay đổi."

"Miệng lưỡi ngọt ngào của anh ngoài nói với em ra, sẽ không nói với bất kỳ người nào nữa. Tiểu Nhiên, anh biết trong khoảng thời gian này em đã chịu rất nhiều ủy khuất, cũng biết mẹ đối xử với em có hơi quá đáng, nhưng anh hi vọng em ——" Dư Tử Cường đứng dậy nắm lấy tay cô, giọng điệu khẩn thiết nói.

Lời còn chưa nói hết đã bị cô cắt ngang, "Đừng nói thế, tới bây giờ em cũng chưa từng trách hờn gì bà chủ cả, nhất là sau khi biết Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi là hai tên lường gạt, em rất lo lắng bà chủ biết được chân tướng sự việc có chịu nổi không. Mặc dù bác sĩ nói bà chủ không có gì đáng ngại nhưng mà này là bị chọc giận đến ngất xỉu, nên nhất định sẽ ảnh hưởng tới thân thể, Tử Cường em muốn cầu xin anh một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Một hồi bà chủ có tỉnh lại, nếu bà vẫn còn có thành kiến với em, xin anh đừng có đối nghịch cãi lại bà, càng không nên gây ầm ĩ với bà, có được không?"

"Này—— nếu mẹ anh có thể nhận ra em là cô gái rất tốt, thì cả nhà chúng ta đã rất hạnh phúc rồi."

"Anh đừng trách bà chủ nữa, thật ra chuyện này cũng không có gì đâu, đôi khi trong lúc xung đột sẽ làm cho đôi bên càng hiểu nhau hơn, càng xung đột nhiều thì càng hiểu rõ nhiều. Thật ra bà chủ không phải người không biết lý lẽ, có lẽ do lúc đầu em đã để lại ấn tượng với bà quá tệ, nếu đổi lại là mẹ em nhất định cũng sẽ hiểu sai thôi. Anh ngẫm nghĩ lại đi, lần đầu tiên bà chủ nhìn thấy em cũng là lúc em bị Tiêu Vũ Huyên tạt thức ăn lên người, khiến cả người đều bị dính bẩn, còn bà chủ lại xuất thân từ gia đình danh môn rất chú trọng hình tượng nên nhìn thấy bộ dạng em như vậy, khó tránh khỏi có chút không thích. Lần thứ hai gặp mặt lại là trong hộp đêm, dù đó là vì em nghe lén anh muốn đi hộp đêm với Hà Tuyết Phi, trong lòng không vui mới theo vào, kết quả còn bị anh bắt gặp, sau đó ——"

"Sau đó bị ăn sạch sành sành." Anh cười gian tà nói thay cô.

Cô hậm hực nhìn chằm chằm anh, "Đúng, kết quả là bị bà chủ bắt gặp, bà chủ là người rất đoan trang nghiêm khắc, đương nhiên không chấp nhận loại con gái không đứng đắn này rồi. Không chỉ không thích em, còn có thành kiến với em cũng là chuyện rất bình thường, làm gì có ai lại thích con dâu mình ăn mặc lôi thôi còn đến chỗ không đàng hoàng kia chứ?"

"Tiểu Nhiên, cám ơn em." Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên vào trong ngực, chân thành cảm kích cô.

Đinh Tiểu Nhiên đứng bất động để anh ôm, nhưng có điều cô lại không hiểu vì sao anh lại cảm kích cô, "Sao đột nhiên cám ơn em?"

"Nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ rất căm hận mẹ anh, thậm chí còn ép anh chọn giữa mẹ và vợ, không ngờ chẳng những em không hận mẹ anh, còn thấu hiểu nổi lòng của bà ấy, giúp anh không phải khốn đốn trong việc chọn lựa này, vì vậy anh rất cám ơn em."

"Anh không cần cám ơn em, thật ra thì trong lòng bà chủ cũng khổ sở lắm, một mình nuôi anh không lớn, bà chủ không chỉ đóng vai trò người mẹ trong cuộc đời anh, còn phải kiêm luôn cả vai trò người cha, bất kể bà chủ đã làm sai điều gì, trong lòng bà anh vẫn là người cực kỳ quan trọng, em hiểu anh cho nên em càng hiểu bà chủ hơn, bởi vì hiểu rõ cho nên sẽ không hận bà, em rất mong được nhìn thấy bà chủ có thể sống vui vẻ khỏe mạnh."

"Không ngờ chỉ có mấy ngày không gặp, miệng lưỡi của em càng ngày càng ngọt, mới vừa rồi em nói cái gì mẹ chồng, có phải em gọi mẹ anh là mẹ chồng không?"Anh dùng tay niết cằm cô, thật hy vọng mọi chuyện có thể êm dịu xuống luôn như vậy.

Cô đẩy tay anh ra, rời khỏi lòng ngực anh, nghiêm túc nói: "Nơi này là bệnh viện, vả lại còn có bà chủ bên cạnh anh nên nghiêm túc một chút đi, chớ có sờ tay sờ chân.".

Dư Tử Cường thu tay về, cố giả bộ nghiêm chỉnh, "Được được được, anh nghe lời em."

Đinh Tiểu Nhiên trợn mắt nhìn anh, sau đó trở về mép giường nhìn Chung Mẫn Liên đang nằm trên giường, lo lắng hỏi: "Tử Cường, sao bà chủ lại hôn mê lâu như vậy đến bây giờ còn chưa tỉnh, không biết có sao không?"

"Yên tâm không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là khỏe lại thôi. Trong lòng mẹ, cha anh chính là điểm yếu của bà, lúc trước anh cũng từng lấy chuyện cha ra đả kích mẹ, kết quả làm mẹ giận đến ngất xỉu, hiện tại lại bị Hoắc Thanh Cúc đả kích, nhất định là mẹ rất buồn."

"Bắt đầu từ bây giờ chúng ta đừng nhắc lại chuyện này nữa, có được không?"

"Anh tin mẹ nhất định có thể vượt qua cửa ải này, cứ để bà yên tĩnh nghỉ ngơi đi."

"Mới vừa rồi bác sĩ nói bà chủ sẽ rất nhanh tỉnh lại, nhưng giờ đã qua hết nửa ngày mà bà chủ vẫn còn chưa tỉnh, hay chúng ta gọi bác sĩ đến xem thử đi?" Đinh Tiểu Nhiên vẫn không thể nào yên tâm muốn gọi bác sĩ tới xem một chút.

Dư Tử Cường lại không nghĩ thế, "Có thể do mẹ quá mệt mỏi, cứ để mẹ ngủ thêm một hồi đi."

"Được."

"Tiểu Nhiên, em có mệt không, nếu mệt anh sẽ kêu người đưa em trở về nhà trước"

"Em không mệt, chờ sau khi bà chủ tỉnh lại em sẽ rời đi. Đúng rồi, em có chuyện này muốn nói cho anh biết." Đinh Tiểu Nhiên đắp kín mền giúp Chung Mẫn Liên, hưng phấn xoay người lại nhìn Dư Tử Cường, trên mặt tràn đầy nụ cười khiến người nhìn vào rất dễ xao xuyến.

"Chuyện gì?"

"Thiên Ngưng muốn em làm tổng giám đốc điều hành ở Phong Thị đế quốc, hai ngày nữa sẽ đến nhậm chức, cho nên ——"

Dư Tử Cường không đợi Đinh Tiểu Nhiên nói xong, lập tức cắt lời cô, "Anh không cho phép."

"Tại sao?"

"Không vì sao cả, dù sao anh không đồng ý."

"Anh đừng có không nói lý như vậy được không?"

"Không được, anh chính là người không nói đạo lý đó, anh không cho phép em đến Phong Thị đế quốc."

"Rất nhiều người tranh giành sứt đầu mẻ trán chỉ vì muốn được tiến thân vào Phong Thị đế quốc còn không được, hiện tại có cơ hội tốt ở trước mắt anh muốn em không biết quý trọng sao? Thiên Ngưng rất tin tưởng vào thực lực của em, vả lại em đã vượt qua được cửa ải của Phong Khải Trạch rồi, cho nên sau này vào làm trong Phong Thị đế quốc hẳn không có vấn đề lớn gì đâu."

"Anh không để tâm chuyện lớn nhỏ gì, tóm lại là anh không cho phép, chờ sau khi bệnh tình của mẹ khá hơn một chút, em cứ tiếp tục quay về ngân hàng Thiên Tường làm đi. Phong Thị đế quốc có thể cho em chức tổng giám đốc thì anh cũng có thể cho em, em thấy sao?" Dư Tử Cường nhất quyết không cho Đinh Tiểu Nhiên vào Phong Thị đế quốc, sau khi nói ra yêu cầu không đợi cô trả lời liền cương quyết nói: "Anh mặc kệ, dù sao cũng không cho phép em rời xa khỏi tầm mắt anh, chút nữa anh sẽ gọi điện thoại nói với Thiên Ngưng về chuyện này, nói chị ấy tìm người khác làm tổng giám đốc đi, không cho phép chị ấy đánh chủ ý về em."

Anh còn định mắng người phụ nữ này một trận mới được, định cướp bà xã của anh đi sao, không có cửa đâu.

"Anh đừng giở tính trẻ con ra có được không?" Đinh Tiểu Nhiên muốn thử khuyên nhủ Dư Tử Cường, nhưng một chút hữu dụng cũng không có.

"Không được, dù em có nói gì cũng không được."

"Nhưng em đã hứa với Thiên Ngưng rồi."

"Thế em đã ký hợp đồng lao động với chị ta chưa?"

"Chưa có."

"Nếu chưa có, thì chuyện càng dễ giải quyết. Tiểu Nhiên, em quay về giúp anh có được không, bên cạnh anh đang cần một trợ thủ trợ giúp.” Dù có ký lao động hợp đồng anh cũng không để cho cô đi.

Đinh Tiểu Nhiên không thể lập tức trả lời Dư Tử Cường, chỉ có thể cố gắng trì hoãn nói sang chuyện khác, "Chúng ta không nên nói chuyện này nữa, ở bên ngoài có rất nhiều ký giả, anh nói xem phải làm sao bây giờ?"

"Ký giả." tựa hồ Dư Tử Cường còn chưa biết chuyện này, vì vậy đi tới cạnh cửa sổ nhìn xuống, thật đúng là có rất nhiều ký giả, bất đắc dĩ thở dài quyết định đi ra ngoài giải quyết, "Em ở đây chăm sóc cho mẹ anh một chút, anh ra ngoài đuổi đám ký giả kia đi, bọn họ cứ đứng chờ như vậy cũng không phải cách."

"Được, anh đi cẩn thận một chút, ở dưới có rất nhiều người, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn lắm, huống chi vết thương trên người anh còn chưa lành hẳn."

"Yên tâm, anh không có yếu ớt đến vậy đâu. Nếu như có chuyện gì phải gọi điện thoại ngay cho anh, anh sẽ lập tức chạy về."

"Vâng." Đinh Tiểu Nhiên nhìn Dư Tử Cường đi ra khỏi cửa phòng bệnh, đến khi bóng lưng anh biến mất mới chuyển tầm mắt sang người nằm trên giường, sau đó ngồi bên cạnh chăm sóc bà, lẩm bẩm nói, "Bà chủ, nếu như giữa chúng ta có thể hiểu rõ nhau hơn một chút, cháu tin rằng nhất định chúng ta có thể hòa thuận chung sống cùng nhau."

"Trải qua những chuyện gần đây đã giúp cho cháu trưởng thành hơn rất nhiều, cũng giúp cháu hiểu chuyện nhiều hơn, Thiên Ngưng đã từng nói chỉ cần cháu chân thành thì sẽ được như ý nguyện, cháu tin chỉ cần cháu đối xử với dì chân thành thì thế nào cũng có một ngày dì sẽ chấp nhận cháu có đúng không? Hì hì..."

"Nếu như lúc gặp mặt đầu tiên cháu để lại ấn tượng cho dì tốt, có lẽ mọi chuyện sẽ không giống như vậy rồi?"

Đinh Tiểu Nhiên cho rằng Chung Mẫn Liên vẫn còn hôn mê nên không nghe thấy lời cô nói, mới nói toạt ra suy nghĩ trong lòng mình, còn cười hì hì, ai ngờ vừa nói xong người trên giường đột nhiên mở mắt, làm cô sợ hết hồn, "Bà chủ, bà, bà tỉnh rồi sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui