Gái Già Xì Tin

khắp nơi khắp chốn nhưng không thấy. Cả ông Vũ, Hoàng Diễm cũng huy động lực lượng để tìm Quân nhưng cậu ta như bốc hơi hỏi Hà Nội vậy. Có lúc Dương ngẩn ngơ tự hỏi, có khi nào Quân trở về Mỹ rồi không? Nhưng rồi, sự xuất hiện của người đàn ông - chủ ngôi nhà vườn mà có lần Định đưa Dương tới xem trận bi - a của Quân xuất hiện, đã đập tan nghi ngờ đó.

Hóa ra, ông ta chính là người đài thọ vé máy bay cho Quân trở về để tham dự giải đấu chuyên nghiệp hàng đầu quốc gia. Dẫu thất vọng về thất bại của Quân hồi đó, nhưng ông ta vẫn tin Quân và muốn hướng cậu ta theo con đường chuyên nghiệp. Sau vài lần thuyết phục, ông cũng đã dụ được Quân về Việt Nam, ký vào bản hợp đồng đầu quan cho ông ta. Vừa ra mắt giải chính thức đầu tiên, Quân đã giành huy chương vàng khiến ông này nở mày nở mặt. Nhưng ông rất hoang mang khi Quân vừa giật giải xong, không để bảo chí phỏng vấn mà đã lặn mất tăm mất tích, không thể nào liên lạc được. Quá sốt ruột nên ông mới tìm tới gia đình Quân để hỏi han.

Sự xuất hiện của ông bầu này càng làm cho sự lo lắng của mọi người lên đến đỉnh điểm. Tất cả họ đã lục tung Hà Nội lên rồi. Cả đến người hét ra lửa như ông Vũ cũng bạc mặt ra vì lo lắng. Còn Hoàng Diễm, như một người điên, khóc lóc ồn ào cho đến khi kiệt sức ngất đi. Vừa mở mắt tỉnh lại, bà đã hỏi Quân. Rồi lại một màn khóc lóc, nguyền rủa, hết ông Vũ rồi đến Định.

Dương nghĩ dù sao sự lo sợ phát tiết được ra ngoài như Hoàng Diễm còn đỡ hơn là Định. Anh câm nín một cách khốn khổ. Dù cố trấn tĩnh thế nào anh cũng không giấu được sự bất an dữ dội trong lòng.

Định vẫn nhớ đến cái chết kinh hoàng của Luân. Nhớ khoảnh khắc Luân nát ra dưới gầm xe tải. Bao nhiêu giấc mơ thơ ấu của anh đã bị ám ảnh bởi màu đỏ đáng sợ ấy. Bây giờ, giấc mơ đó trở lại, hãi hùng và đáng sợ hơn bao giờ hết.

Vừa tự trách chính bản thân đã làm lộ ra bí mật, vừa lo lắng cho tình hình của Quân, Định bơ phờ hốc hác khiến Dương xót ruột. Nhưng cô không biết an ủi Định thế nào khi Quân vẫn bặt vô âm tín, không sủi một bọt tăm.

Định thêm một lần tuyệt vọng khi cả công ty thám tử mà ông Vũ thuê cũng không đem lại tin tức gì khả dĩ hơn. Bà Hoàng Diễm ngồi nghe tay thám tử nói báo cáo đã lùng sục khắp các câu lạc bộ bi - a ở Hà Nội, nhưng vẫn không có dấu tích nào cả bằng vẻ mặt thất thần. Giờ đây, không còn sức lực để hò hét, ngay cả nước mắt cũng không còn, Hoàng Diễm phẩy tay ra hiệu mấy tay thám tử lui ra. Bà ngước lên nhìn Định, cái nhìn khiến bao nhiêu căm ghét của Định với bà ta trước nay, chợt trôi đi mất.

"Có khi nào, nó..."

Câu nói bị bỏ lửng, nhưng Định hiểu bà ta muốn nói đến điều gì. Anh im lặng, không bình luận, cũng chẳng trấn an. Anh đứng dậy, chẳng buồn nhìn đến cảnh Hoàng Diễm thẫn thờ, nhìn từng tấm ảnh mà những tay vệ sĩ đã chụp trong những lần theo dõi Quân. Trên những bức hình khổ lớn, Quân khi thì với nụ cười toe toét, khi thì đang bĩu môi, khi đang khua khoắng gì đó. Những hình ảnh trẻ trung, đầy sức sống. Ngón tay Hoàng Diễm sờ lên từng nét mặt của Quân, khổ sở. Nếu như Quân có làm sao... Hoàng Diễm vội lắc đầu, như xua đi những suy nghĩ khủng hoảng. Việc cử động mạnh khiến loạt ảnh rơi soạt xuống, đúng lúc bước chân Định đi ngang qua. Anh khựng lại, rồi nhặt vài tấm ảnh lên.

Một hình ảnh đập vào mắt anh. Quân và Dương đang tranh cãi nhau quyết liệt. Ban đầu Định lật lật vài tấm, nhìn lướt qua, nhưng như có gì đó đặc biệt đang lưu ý khiến anh sững người, lật lại tấm ảnh đó. Định nhíu mày nhìn. Nơi Dương và Quân có tấm biển đề to tướng Phòng khám sản phụ khoa.

Một ảnh khác, cũng xê ri đó, Dương đang điên cuồng đấm vào ngực Quân. Còn có tấm, Quân đuổi theo Dương, kéo tay cô lại...

Định xem hết tấm này đến tấm khác. Lúc sau thì đờ ra, như một bức tượng vô hồn. Trong đầu anh, vỉ thuốc tránh thai ngày nào tìm thấy ở phòng của Dương, lại hiện về.


Tay Định buông rời. Những tấm hình một lần nữa rơi lả tả xuống đất. Anh thất thần đi ra ngoài. Anh từng nghĩ, nếu như Dương dùng thuốc tránh thai, thì có hai khả năng. Với anh, hoặc với người khác. Định cay đắng nghĩ "người khác" ở đây, có khi nào là người đã tranh cãi với cô ngay trước Phòng khám sản phụ khoa không? Mà đến đó thì để làm gì ngoài việc...

Mỗi suy nghĩ ập đến là một lần cơn ớn lạnh chạy khắp người anh.

Anh từng nghĩ mình đã cất giấu với Quân một bí mật lớn. Anh từng nghĩ mình cất giấu với Dương một quãng đời đã qua.

Nhưng anh chưa từng nghĩ, Quân và Dương có cùng chung bí mật.

Sắc mặt thiếu tự nhiên của Dương khi anh nhìn vỉ thuốc lại chợt hiện về. Cả hành động vội vàng cất giấu của cô, trở lại trong đầu anh. Giày vò. Nhức nhối.

Định lao ra khỏi cửa. Đang là một ngày nắng, , mà sao anh thấy quanh anh tăm tối lạ lùng.

Cần tôi đi, một chút thôi cũng được...

Cắm mặt biên tập chỉnh sửa một bài về phượt Hà Giang của cộng tác viên, Dương thở dài, biên tập thế này thà cô viết lại luôn cho rồi. Chán nản, Dương đi pha cốc cà phê cho tỉnh táo. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại reo. Là số lạ. Người gọi sau khi nghe Dương a lô vẫn cứ im lìm, trực giác đột nhiên mách bảo khiến Dương thở dồn.

"Quân! Là cậu? Phải không??? Cậu đang ở đâu thế?"

Đầu dây không nói gì thêm. Dương càng hoảng sợ.

"Quân, đừng cúp máy. Nói xem cậu đang ở đâu... Quân..."


Đầu dây vẫn cứ im lặng, rồi cúp máy. Lẫn trong tiếng máy dập, Dương nghe một tiếng "choác" mạnh.

Âm thanh đó rất quen thuộc. Dương nhét điện thoại vào túi, hối hả chạy một mạch ra khỏi tòa soạn.

Cô đã biết Quân ở đâu rồi.

Vừa phóng xe tít mù trên đường Âu Cơ, Dương vừa móc điện thoại bấm số của Định. Rất lâu mới có tiếng nghe máy của anh. Hình như vì gió, vì xe cộ ồn ào, mà Dương nghe giọng Định khô khốc.

"Chuyện gì?"

Dương hối hả. "Anh! Quân đang ở hẻm Mái, đường Âu Cơ. Ở dãy nhà sang trọng phía sau cùng. Anh tới luôn nhé."

"Ừ."

Dương nói xong liền cúp máy. Cô mím môi, rồ ga phóng nhanh hơn.

***

Dễ hiều vì sao mấy tay thám tử và vệ sĩ của bà Hoàng Diễm không tìm được quán bi - a này, vì ít ai nghĩ rằng nằm cuối một con hẻm dài loằng ngoằng khó kiếm, lại là một khu chơi bi - a đẹp mắt và chuyên nghiệp đến thế. Định nhìn thấy xe của Dương đỗ ngoài sân thì thở nhẹ một tiếng.

Anh bước vào, quyết tâm gạt mọi thứ rối rắm trong lòng sang một bên. Trước mắt, thấy Quân an toàn đã, anh mới yên lòng.


Định rảo bước đi vào, thì thấy một nhân viên tiến lại. "Anh có đặt bàn trước không ạ?"

Định lắc đầu.

"Không, tôi đến tìm Quân."

Vẻ mặt người nhân viên như đã hiểu ra, cậu chỉ về phía căn phòng cuối cùng. "Phòng 103 đó anh. Có anh tới rồi, may quá! Bọn em đang không biết làm thế nào với anh ấy đây!"

Định bước thẳng tới phòng 103, bước chân hối hả, cập rập. Gần đến cửa, anh nghe tiếng khóc, tiếng nức nở nhừa nhựa của người đã say mèm.

"Nói tôi nghe, Nhái Bén. Còn có cái gì để tin ở cuộc đời này... Nói! Có nói không???"

Tiếng Dương có vẻ như vô cùng khổ sở.

"Cậu bỏ tay tôi ra."

Tiếng lè nhè ấy nghẹn đi một thoáng.

"Đừng bỏ tôi! Đến Nhái Bén mà cũng bỏ tôi thì tôi còn gì nữa..."

"Đồ điên! Không còn gì mà cả nhà cậu cả tuần nay sống dở chết dở à! Bỏ ra..."

Định chậm chạp bước tới. Đó là căn phòng rộng với hai bàn bi - a xếp ngay ngắn. Dưới chân bàn bi - a phía ngoài, Quân, đầu tóc râu ria rũ rượi, mắt đỏ quạch, xung quanh là những vỏ bia, rượu đủ loại vứt lăn lóc. Bàn tay cậu đang túm chặt lấy ống quân Dương, mặc cô rút ra. Giọng cô vừa cáu kỉnh vừa bất lực.

"Có bỏ ra không?! Quân!!!"

Quân ngước lên, đôi mắt lờ đờ vì rượu và vì nước mắt.


"Giữ lấy tôi được không, Nhái Bén? Tôi sinh ra để gây tai họa, tôi chẳng cần cho ai. Cần tôi đi, một chút thôi cũng được."

Dương khựng lại, nhìn đôi mắt khẩn cầu kia. Giọng nói phả đầy hơi rượu, bàn tay nắm chặt quần cô không buông, khuôn mặt trẻ trung bị mớ râu tóc làm cho già đi vài tuổi khiến Dương xót thương nghẹn cả lời. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Quân.

"Yên nào! Yên nào!"

Quân đột nhiên ngả đầu vào chân cô, dựa dẫm. Lúc sau, cậu ta thì thào: "Nhái Bén, nếu có ngày, cô phát hiện ông cô thật ra là bố cô, chú cô thật ra là anh cô, cô là đứa trẻ lạc loài, thì nhớ đến tìm tôi. Tôi sẽ ở bên cô, yêu cô suốt đời."

Ở ngoài cửa, Định đứng chết trân. Nhìn cảnh Dương cúi xuống vỗ vỗ lên đầu Quân, đầy trìu mến và thương cảm, Định cảm nhận nỗi chua xót dội lên một lần nữa. Anh lẳng lặng quay ra, lẳng lặng dắt xe đi.

Trong lòng anh, có rất nhiều thứ đã lụi tàn.

***

Đầu gối Dương nặng đi vì Quân cứ gục vào đó. Cũng không còn tiếng lè nhè, chỉ còn tiếng thở mạnh nhưng đều, rồi vòng tay ôm lấy chân cô cũng lỏng dần. Dương thở phào nhẹ nhõm, có vẻ cậu ta đã ngủ rồi. Dương cố đứng im một lúc, đợi cho Quân ngủ sâu hơn, rồi đỡ cậu ta dựa vào tường trong tư thế dễ chịu nhất. Xong xuôi, Dương nhìn đồng hồ. Lạ thật, sao giờ này mà Định còn chưa đến nhỉ? Cô đã nhắn tin địa chỉ cụ thể cho anh rồi mà.

Đúng lúc đó, Dương nghe tiếng bước chân. Cô mừng rỡ quay ra, nhưng người bước vào lại là bà Hoàng Diễm và ông Vũ.

Hoàng Diễm vừa thấy Quân thì đã chuẩn bị khóc, nhưng Dương đã suỵt khẽ.

"Cậu ấy vừa ngủ."

Bà đành im lặng trong nghẹn ngào. Ông Vũ cũng nhẹ nhõm thấy rõ. Đến lúc này, ông ta mới quay ra nhìn Dương. Trước ánh nhìn lạnh nhạt mà uy quyền của ông, Dương lúng túng nói khẽ: "Phiền ông bà đưa Quân về! Tôi có việc về trước."

Rồi cô hấp tấp chạy ra ngoài. Vừa đi, Dương vừa móc điện thoại gọi cho Định, nhưng chuông reo từng hồi dài, vẫn không có người bắt máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận