Gái Xấu Công Sở

Có tiếng chuông báo thức. Khá là khó chịu. Cựa mình, tôi đưa tay mò mẫm tìm chiếc điện thoại, tắt mạnh. Thả nhẹ nó xuống sàn, tôi tiếp tục với giấc mộng đẹp dang dở. Rồi tự dưng cảm giác chiếc giường như đang nâng lên hạ xuống một cách nhịp nhàng, tôi nhủ thầm, quái lạ bộ mặt đất rung chuyển hay sao nhỉ. Sự chuyển động này diễn ra liên tục và khá lâu, đến nỗi tôi phải mở mắt ra để xem thử. Đôi mắt lim dim mau chóng mở to kinh ngạc, tôi thấy mình đang nằm trên khuôn ngực cứng ngắc của một người đàn ông. Lập tức dựng đầu dậy thì tía má ơi, tôi há hốc mồm bởi thấy bên dưới khuôn ngực thở nhẹ nhàng đó là gương mặt Lâm Đạt còn say ngủ. Thế là tôi liền bật dậy như cái máy bị chập điện, quên luôn cả hành động lịch sự phải giữ im lặng khi người khác đang ngủ, mà hét lên.

Tất nhiên chả có thằng nào con nào ngủ được với âm thanh chát chúa ấy, vì vậy anh tỉnh giấc, rồi lồm cồm ngồi dậy và nheo mắt nhìn. Tôi đưa đôi mắt bối rối quan sát xung quanh. Đây là phòng Lâm Đạt, bấy giờ tôi nhìn lại bản thân đồng thời cả anh nữa. Ôi may quá, chúng tôi vẫn chưa xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Thở phào, tôi ngồi phịch xuống sàn nhà đầy lon bia rỗng.

- Em ngủ cả đêm ở đây hả? - Lâm Đạt sờ trán, hỏi tôi bằng giọng ngái ngủ.

Bất giác xấu hổ quá, tôi đứng lên, không ngừng nói xin lỗi. Tiếp, tôi chẳng rõ mình luống cuống cái quái gì mà lại lao nhanh ra cửa, chưa kịp chào anh một tiếng. Rời khỏi nhà bà Bảy, tôi cắm đầu chạy như bay. Về đến nhà là tôi phi thẳng lên phòng luôn. Nằm vật xuống giường, tôi chong mắt nhìn lên trần phòng. Nhớ lại cảnh ban nãy, tôi thấy "ê" mặt gì đâu, rồi còn về hành động không phải lúc sáng nay mình đã làm trong phòng Lâm Đạt. Tôi đã không nói gì, thậm chí một lời chào anh, mà cứ vậy chạy đi như bị ma rượt. Có lẽ nên gọi điện nói rõ với anh vài câu, tôi nghĩ vậy, liền thò tay vào túi quần lấy điện thoại. Nhưng hai túi quần đều trống không, rồi rất nhanh tôi mới phát hiện đã bỏ quên cái vật đó ở phòng trọ.

... Tôi ngạc nhiên khi thấy Lâm Đạt đứng trước cổng nhà mình. Lúc nãy Cà Rốt chạy vào phòng bếp nói với tôi rằng, có một chú mang gương mặt "lạnh lùng như con thạch sùng" - cái cụm từ chị Hương dùng để miêu tả về các nam chính - bảo muốn gặp dì Út. Thế là mau chóng đi ra và tôi đã biết vị khách đó là ai. Vừa thấy tôi, anh liền đưa tay về phía trước, trên đó có chiếc điện thoại di động mà tôi bỏ quên ở phòng trọ sáng nay.

- Em định lát nữa qua chỗ sếp lấy, không ngờ anh lại mang đồ đến tận đây, xin lỗi vì phiền anh như thế.

- Có gì phải khách sáo. Tôi định ra ngoài mua bữa tối, tiện thể ghé nhà em.

- Sếp chưa nấu bữa tối ạ?

- Hôm qua uống nhiều quá, tôi nằm suốt trên giường cả ngày, lúc nãy mới ngồi dậy được, thấy đã trễ nên đành ra ngoài ăn.

Đảo mắt vài giây, tôi toan bảo Lâm Đạt vào tiệm hoành thánh ăn tối cho tiện thì bất chợt, giọng chị Hương từ phía sau vang lên:

- Ai vậy Nguyễn?

Lần trước nghe tôi kể về cuộc hội ngộ bất ngờ với trưởng phòng cũ thì hai bà chị của tôi đã tỏ ý tò mò muốn xem mặt người ta thử, nay thấy chị Hương xuất hiện đúng lúc, thể nào cũng có chuyện phiền phức cho xem. Tôi chỉ sợ cái tính hay đùa của chị sẽ khiến Lâm Đạt không được thoải mái, chả ai thích bị mang ra trêu đùa đâu. Tuy chẳng muốn chút nào nhưng tôi cũng phải giới thiệu anh cho chị ấy biết:

- À, đây là Lâm Đạt, trưởng phòng cũ mà lần trước em đã kể đấy ạ. Sếp, đây là chị ba của em, Phạm Hương.

Theo phép lịch sự, Lâm Đạt cúi chào. Đối diện, chị Hương quan sát anh từ trên xuống dưới, tất nhiên là theo một cách kín đáo và nhanh chóng, rồi mỉm cười:

- Chào anh, em nghe Nguyễn kể về anh nhiều lắm, hôm nay mới được gặp. Cảm ơn anh đã quan tâm giúp đỡ Nguyễn.

Thú thực là tôi có hơi kinh ngạc về cách hành xử nhẹ nhàng nhã nhặn từ chị. Bình thường, nếu không phải trưng bộ mặt thản nhiên thờ ơ thì chị cũng sẽ nói đùa vài câu để chọc ghẹo người ta. Ấy vậy mà với Lâm Đạt thì hoàn toàn khác, hay do chị ấy nhận ra rằng, đây là một anh chàng không nên trêu chọc?

- Mà anh đến tìm Nguyễn có chuyện gì sao?


Chị Hương vừa dứt câu hỏi thì tôi trả lời thay:

- Anh ấy đến đưa điện thoại em bỏ quên ở phòng trọ, và cũng đi ăn tối luôn.

- Thế hả? Vậy em mời anh Đạt vào tiệm hoành thánh nhà mình ăn tối cũng được mà. Nhân buổi gặp mặt này đãi anh ấy một tô miễn phí.

Tôi và Lâm Đạt còn chưa kịp phản ứng thì chị Hương đã mau chóng đẩy anh đi vào trong tiệm. Dõi theo bóng dáng họ, tôi thở mạnh một phát, bước nhanh theo.

Đúng như tôi đoán, chỉ một loáng sau là cha, mẹ, chị Mỹ và cả Cà Rốt đều tập trung tại chiếc bàn Lâm Đạt ngồi chờ. Cả ba nói rằng cần phải đến chào hỏi sếp cũ của tôi nhưng sự thật tôi biết tỏng là họ muốn xem mặt mũi anh thế nào. Cứ hễ tôi dẫn chàng trai nào bước vô quán là y như rằng, người đó sẽ phải "hứng chịu" cùng lúc tám con mắt tò mò, thêm hai con mắt nhỏ xíu của Cà Rốt nữa. Dù vậy, tôi khá khâm phục Lâm Đạt khi trả lời hết sức điềm tĩnh trước mấy câu hỏi của mọi người trong gia đình tôi. Sau khi đã hỏi hết mấy điều cần hỏi, thấy không thể "khai thác" thêm, bấy giờ mẹ tôi mới chịu làm cái việc của một chủ tiệm, đó là đi làm tô hoành thánh. Tiếp, cha và hai chị cũng mỉm cười, rời đi.

- Xin lỗi sếp, cả nhà em hay hiếu khách như vậy đó. - Tôi phải dùng từ "hiếu khách" để vớt vát cho hành động của mọi người.

- Không sao, tôi thấy không khí nhà em rất vui. Mọi người dường như hòa thuận lắm. Tôi nhớ gia đình mình cũng giống thế...

Dẫu nét mặt anh không đổi nhưng chất giọng lại chùng xuống một cách nhanh chóng. Tôi nghĩ, hẳn anh đang nhớ về bố mẹ mình. Còn đang suy nghĩ nên lựa lời gì để an ủi anh thì Cà Rốt mau miệng hơn tôi, nghiêng đầu bảo:

- Nếu chú thấy ở đây vui thì mỗi ngày đều đến nhà cháu chơi đi.

Tôi thấy Lâm Đạt nhìn Cà Rốt rồi tự dưng sự lãnh đạm lập tức biến mất trên gương mặt, thay vào đó là một chút dịu dàng xuất hiện. Tôi tròn xoe mắt bởi nét biểu cảm này là lần đầu tiên mình thấy ở anh. Chưa hết, hình như tôi còn phát hiện ra đôi môi ấy đã mỉm cười, dù nó không rõ ràng. Nhẹ nhàng bế Cà Rốt đặt lên đùi, anh hỏi con bé tên gì, bao nhiêu tuổi. Nó nói tên xong liền đáp rành rọt là mình năm tuổi rưỡi. Tôi phì cười trước câu trả lời ngây ngô ấy. Quan sát Lâm Đạt nói chuyện với Cà Rốt, tôi hơi bất ngờ khi biết anh có vẻ thích trẻ con.

... Tôi và Lâm Đạt cùng rảo bước về nhà bà Bảy. Tôi muốn chỉ anh xem thử ở khu phố này khi về đêm cũng nhộn nhịp chẳng kém gì ngoài đường lớn. Vừa đi, tôi vừa chỉ hết nhà này đến nhà kia, và cả hai nói chuyện khá vui vẻ.

- Em đã nói sếp khỏi cần trả tiền tô hoành thánh nhưng anh chẳng chịu nghe.

- Ăn thì phải trả tiền, sao em lại biến điều hiển nhiên đó thành bất thường vậy.

Biết không nói lại anh, tôi kín đáo chu môi. Đá viên sỏi dưới chân lăn lông lốc xuống con dốc đang đi, tức thì tôi nhớ ra một chuyện lúc nãy, liền quay qua:

- Vừa rồi, lần đầu tiên em thấy sếp cười đấy.

Lâm Đạt như thể không tin vào chuyện đó, chậm rãi nhìn sang tôi, ngạc nhiên:


- Có sao, tôi chẳng nhớ gì cả.

- Chắc chắn mà, nhất là khi anh nói chuyện với Cà Rốt ấy. Hai khóe môi của anh đã kéo lên một chút.

Dừng bước, anh thoáng nghĩ ngợi rồi lắc đầu, hệt kiểu khẳng định bản thân không có cười kiểu như vậy. Bắt đầu bực mình, tôi mau chóng tiến đến trước mặt Lâm Đạt đồng thời giơ hai ngón trỏ lên cao trở lại, lần này thì tôi áp chúng vào vành môi anh, nhẹ nhàng kéo lên. Đôi môi anh cứng đơ mà bị tôi làm như vậy nên nó biến thành nụ cười xếch, trông gian ghê.

- Đấy đấy, sếp chỉ cười khẽ vậy thôi, nhất định là có cười mà. Anh cười thì nhìn mặt sẽ thân thiện hơn đó.

Dứt lời, tự dưng tôi thấy đôi mắt Lâm Đạt hướng chằm chằm vào mình. Không hiểu sao, tôi cũng nhìn anh chăm chú, hàng mi chớp nhẹ. Chẳng biết lý do gì khiến tôi làm hành động kỳ quặc này. Hình như vào lúc đó, tôi nghĩ, hẳn là do mình nhìn vào đôi mắt sáng của anh và nhận ra bên trong chứa những đốm sáng mờ nhạt. Tóm lại thì nhiều lúc, con người không tài nào lý giải nổi cái việc bản thân đang làm ngay tại một thời điểm cũng lạ lùng nốt.

Có chiếc xe máy chạy vèo qua làm tôi bừng tỉnh. Giờ mới biết mình vừa hành động kỳ quặc, tôi mau chóng hạ tay xuống, cười cười cốt che giấu sự lúng túng trên mặt. Không biết Lâm Đạt nghĩ gì, lát sau giọng nói nghe vẫn bình thường:

- Phải có chuyện vui thì mới cười được chứ.

Anh đang quay lại chủ đề nãy giờ giữa cả hai. Tôi chẳng nói gì, chỉ gật đầu cho qua. Cả hai tiếp tục đi xuống con dốc, qua hai khúc cua nữa là đến nhà bà Bảy.

Lúc đi ngang qua nhà ông Điền, bất chợt trong đầu tôi hình thành một trò đùa. Đưa tay qua kéo Lâm Đạt dừng lại, tôi lên tiếng thật khẽ:

- Em nói sếp nghe, nhà này có nuôi ba con chó Nhật và ông Điền rất là thương chúng. Nhưng tháng trước, bọn trộm chó leo tường vô, cưỡm mất cùng lúc hai con luôn. Ông ấy làm ầm ĩ quá trời. Giờ chỉ còn một con nên ổng canh me dữ lắm. Em và anh trêu ổng một tí nhé.

Anh nhíu mày, hẳn đang thắc mắc lý do vì sao tôi lại "nổi hứng" làm trò cà rỡn ấy. Chẳng cần đợi xem anh phản ứng thế nào là tôi, hít sâu một hơi rồi hét to:

- Chà, con chó Nhật đẹp ghê! Hay mình bắt nó đem bán, chắc được vài triệu!

Câu hô hào trắng trợn từ tôi khiến những người đi đường ngừng lại nhìn, cùng lúc cổng nhà ông Điền bật mở một cách mạnh bạo, kèm theo tiếng quát lớn của ông:

- Bọn trộm chó khốn nạn! Bắt chó tao à? Tao đánh cho bọn mày què giò!

Nhác thấy bóng ông cầm gậy hầm hầm đi ra, tôi lập tức kéo tay Lâm Đạt, cùng bỏ chạy. Cả hai chạy hối hả về phía nhà bà Bảy, phía sau ông Điền vẫn còn đuổi theo. Gớm, ông này già mà chạy hăng dữ, hên là tôi chưa bắt được chó mà ổng đã rượt khí thế. Nhưng hai thanh niên vẫn hơn một ông già, vì vậy đến khúc cua cuối cùng thì chúng tôi "cắt đuôi" được ông. Thở hổn hển, tôi dựa vào tường quệt mồ hôi rồi hỏi Lâm Đạt đang đứng chống hông, đầu cúi và thở mạnh liên tục.


- Mệt quá đi! Sếp có thấy mệt không?

Nhanh chóng, anh ngẩng mặt lên nhìn. Cứ ngỡ, anh sẽ mắng tôi một trận vì tội điên khùng, khi không để bị rượt, chạy đứt hơi. Thế nhưng anh khẽ khàng bảo:

- Là người chứ có phải trâu bò đâu mà không biết mệt.

Dù mệt muốn chết ấy vậy tôi đã bỏ mặc điều đó mà nhìn Lâm Đạt với đôi mắt bất ngờ. Vài giây sau, tôi liền vừa lớn. Ôi, tôi không ngờ anh cũng biết nói đùa, ai bảo rằng anh không hài hước nào? Đối diện, thấy tôi cười rũ rượi quá, tự dưng anh cười cười theo. Lần thứ hai trông thấy biểu hiện đó, thì một suy nghĩ kỳ lạ đã xuất hiện trong đầu tôi. Đó là tôi rất muốn biết thêm nhiều hơn, nhiều hơn nữa về anh.

***

Sáng thứ hai, vừa bước vào phòng, tôi tình cờ thấy Thương. Em nhìn tôi, mỉm cười nói câu chào buổi sáng. Do bất ngờ hay sao mà tôi không làm gì khác hơn ngoài việc giả vờ như không thấy, bước nhanh về phía bàn làm việc. Ngồi xuống ghế khoảng vài phút, tôi từ từ hướng mắt sang Thương. Em ấy đã bắt đầu công việc, và tôi thấy bàn tay phải của em dán miếng băng cá nhân. Thực sự tôi muốn hỏi thăm vết thương của Thương thế nào nhưng miệng lại chẳng tài nào mở được. Giả sử hỏi han xong rồi thì tôi làm gì tiếp đây, chưng bộ mặt lạnh nhạt ra nữa à? Nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng tôi vẫn im lặng và giờ làm việc bắt đầu như mọi khi.

Đến giờ trưa, trong khi mọi người đứng dậy đi ăn thì tôi phải cố làm nốt mấy báo cáo cho anh Quốc. Rất nhanh, Thương đi lại gần, vẫn nụ cười thân thiện:

- Chị không ăn trưa ạ?

Nếu lại làm ngơ thì quá đáng lắm nên tôi chậm rãi ngước lên, nhìn bâng quơ:

- Vì chỉ còn một chút thôi nên tranh thủ làm cho xong.

- Vậy em đợi chị làm xong rồi mình cùng đi ăn, được không?

- Tôi không thích người khác chờ đợi mình...

Đáp xong, tôi khẽ cắn môi vì bản thân lại tiếp tục nói điều không phải. Có lẽ đã quen với điều này, Thương không tỏ ý là hụt hẫng nữa, khẽ gật đầu rồi quay đi. Khi em ấy rời khỏi phòng, còn lại một mình, tôi nhắm mắt, ngả người ra phía sau. Tôi thấy mình tồi tệ thế nào ấy. Ban nãy, bản thân rất muốn nói một lời dịu dàng với em nhưng tôi lại không kiểm soát được cảm xúc đang lộn xộn của mình. Rõ ràng, trong lòng vẫn nỗi sợ hãi vô hình mà tôi chưa thể vượt qua. Giá như có ai đó giúp tôi thoát khỏi sự nặng nề khó chịu này...

Có ai đập nhẹ lên vai khiến tôi choàng tỉnh, gương mặt Lâm Đạt xuất hiện ngay trước mắt. Mau chóng ngồi thẳng dậy, tôi nghe anh hỏi:

- Sao em không ăn trưa?

- Em định làm xong báo cáo rồi mới xuống ăn.

- Gần 1 giờ rồi, bây giờ mà không xuống ăn là không kịp đâu.

- Sao? Gần 1 giờ ư? Vậy là em ngủ quên mất!


Dựa người vào cạnh bàn, anh khoanh tay, quan sát tôi một lúc sau đó tự dưng hỏi:

- Có chuyện gì bận tâm sao?

- Sếp biết em đang nghĩ gì ư?

- Tôi có thể nhìn ra điều ấy qua vẻ mặt của em. Nói tôi biết được chứ?

Trông đôi mắt kiên quyết cùng sự chờ đợi đó, tôi thoáng lưỡng lự nhưng sau cùng cũng bộc bạch hết những tâm tư chất chứa trong lòng với anh, có lẽ vì bản thân mong chờ ai đó sẽ cho mình lời khuyên:

- Em... thực sự không biết mình phải đối diện với Thương thế nào. Ba năm trước, sau chuyện xảy ra với Huỳnh Trân, em luôn mang cảm giác lo sợ. Em không muốn mình bị lừa gạt, để rồi tổn thương một lần nữa.

- Thương vì giúp đỡ em mà bị đứt tay, đúng không? Vậy em có suy nghĩ gì về chuyện đó? Đấy có giống như một sự giả bộ?

Im lặng vài giây, tôi khẽ khàng nhìn Lâm Đạt, khá lâu mới cất lên thành tiếng:

- Liệu, em có thể tin tưởng em ấy?

Đôi mắt chớp nhẹ, sự lãnh đạm trên gương mặt không đổi, duy giọng anh trở nên đều và trầm hơn, nhắc lại một điều trong quá khứ:

- Lòng tin, thực ra không phải là "có" hay không mà là "muốn" hay không mà thôi. Tôi đã từng nói như vậy với em... Về lòng tin dành cho Thương, tôi nghĩ, bản thân em đã có câu trả lời rồi.

Đôi mắt tôi tròn xoe, nhìn anh không chớp. Để rồi cái nhìn dịu lại, hàng mi chùng xuống, bất giác tôi nhận ra sâu thẳm trong lòng mình, một lời thì thầm mà bản thân đã luôn trốn tránh, không muốn phải lắng nghe. Nỗi ám ảnh của quá khứ khiến tôi hèn nhát đến mức, chẳng dám đối diện với suy nghĩ thật đó. Ngay từ lúc thấy vết đứt trên tay Thương, có lẽ lòng tôi đã chấp nhận một sự đón nhận dành cho em...

Buổi chiều tan việc, cất hết đồ vào túi xong, tôi hướng mắt về phía Thương. Đứng yên với ánh mắt bất động như thế khá lâu rồi tôi chậm rãi bước đến gần. Tôi đứng ngay trước bàn làm việc, và rất nhanh em ấy ngước lên nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Siết chặt chiếc túi trong tay và hít thật sâu, tôi cất giọng nhẹ nhàng, hỏi:

- Vết thương của em thế nào rồi?

Hiển nhiên, Thương ngạc nhiên đến dường nào. Qua đôi mắt chớp chớp liên tục ấy, tôi đọc được sự bất ngờ xen lẫn niềm vui đang nhen nhúm.

- Em đã đến bác sĩ thoa thuốc nên không sao đâu ạ, chị đừng lo.

Khẽ gật đầu, tôi lại tiếp, vẻ như vẫn cảm thấy khó khăn với cuộc đối thoại này:

- Lần trước em nói, ở gần nhà em có chỗ bán chuối chiên rất ngon đúng không, vậy... mai em mua cho chị một cái nhé. Và, còn điều này nữa... nếu em muốn thì trưa mai, chúng ta sẽ cùng đi ăn trưa.

Gương mặt Thương từ kinh ngạc chuyển qua mừng rỡ, chẳng khác nào đứa trẻ vừa được nhận một món quà tuyệt vời. Dù không nói ra nhưng tôi biết, có lẽ em đang thắc mắc không rõ lý do cho sự thay đổi lạ lùng này. Cười thật tươi, em gật đầu liên tục. Tự dưng thấy ngại ngại, vì vậy tôi mau chóng nói lời tạm biệt rồi quay lưng cắm đầu đi thẳng ra khỏi phòng. Chỉ mỗi việc nói vài câu như thế thôi mà tim tôi cứ đập mạnh. Nhưng dù sao đi nữa, lòng tôi đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận