Gấm Rách

Sau khi anh dẫn cô về phòng tiếp khách, mở một cánh cửa, xuyên qua một
đường đi ngắn ngắn, đằng sau tấm bình phong kính lớn chính là thang máy. Một bên của đường đi là một tấm bình phong gỗ tử đàn, bên trong lờ mờ
là một căn phòng rất rộng rãi, có người đi lại nói chuyện. Cô biết người khác lắm chuyện thế nào, một câu cũng không nói, âm thầm cười, anh lại
chẳng để ý chút nào, cho cô một goodbye kiss rất dài, cô sợ kinh động

người khác, không dám vùng ra cũng không dám lên tiếng, đành đợi sau khi anh hôn xong trừng mắt nhìn anh, anh chỉ là cười không nói, cô cũng
không kìm được mỉm cười, quay người đi vào thang máy.

Lúc thang máy đến lầu 34 một người thanh niên đi vào, ôm một tập văn kiện lớn,

che một nửa mặt, khó khăn đưa tay ra ấn số lầu, cô không muốn tiếp xúc
nhiều với nhân viên Đông Cù, đành trơ mắt nhìn cậu ta nỗ lực giữ cân
bằng hai vai, kết quả lúc sau lỡ tay, văn kiện rầm một tiếng rơi xuống
nền đất, lập tức trải đầy đất. Cô không lên tiếng nữa sẽ không tốt, mỉm
cười nói: “Tôi giúp cậu nhé.” Cúi xuống giúp cậu ta nhặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận