Gấm Rách

Cô gọi taxi về nhà. Trong nhà sớm đã ăn xong bữa tối, yên ắng tĩnh mịch. Đúng với ý cô, cô lặng lẽ về phòng mình, đóng cửa lại giống như là tất
cả mọi sự gắng gượng kiên cường đều biến mất. Cô bổ nhào xuống giường,
trên giường trải chiếc chiếu hoa sen cô lấy về từ văn phòng làm việc của cha, chiếc chiếu hoa sen lạnh lẽo. Cô áp khuôn mặt nóng bỏng xuống,
giống như là áp vào lòng cha.

“Ồ! Cha……” Cô gọi nhỏ, kêu gào đau khổ.

Cô phải làm thế nào? Cô có thể làm thế nào? !

Ngày hôm sau cô xuống lầu ăn sáng, người trong nhà mới biết cô đã về.
Mọi người đang ôn ào, tranh nhau xem báo. Vừa thấy cô, lại yên lặng
không một tiếng động. Thánh Khi gọi một tiếng: “Chị cả.” Giấu tờ báo
đằng sau lưng, cô đưa tay ra: “Đưa chị!”

“Chị cả!”

“Đưa chị!”

Thánh Khi sợ sệt đưa tờ báo ra cho cô, cô vừa nhìn liền thấy bức ảnh
lớn ở trang nhất—-chính là cảnh bản thân mình và Dịch Chí Duy đang hôn
nhau nồng nhiệt. Đầu cô choáng váng từng đợt, mắt cũng hoa lên, cố gắng
đọc dòng chữ lớn màu đỏ trên tờ báo: “Dịch Chí Duy hồng nhan tân sủng.”
bên dưới là chữ nhỏ, nhìn rất vất vả: “Tối qua phóng viên tình cờ bắt
gặp nụ hôn nồng nhiệt tại sân bay. Dịch Chí Duy không nói một lời đưa mỹ nhân vội vã rời đi, có người nhận ra nhân vật nữ chính trong bức ảnh là Phó Thánh Hâm con gái cả của Phó Lương Đông ông lớn ngành bảo hiểm nổi
tiếng đã qua đời. Dịch Chí Duy xưa nay rất kín tiếng trong cuộc sống
riêng tư, lần này lại nồng nhiệt hôn bạn gái ở trước mặt tất cả mọi
người, đủ thấy người bạn gái này có quan hệ không bình thường. Có người
cùng chuyến bay nói với phóng viên, hai người ngồi gần nhau trên máy
bay, thường thường có cử chỉ thân mật, rõ ràng đang yêu nhau say đắm……

Phổi cô sắp tức giận đến vỡ ra. “Chị cả.” Thánh Khi lại sợ sệt gọi cô.
Cô biết người trong nhà nghĩ như thế nào, công ty đang trong lúc ngàn
cân treo sợi tóc, cô lại chạy đến Mỹ đi nghỉ cùng bạn trai, đặc biệt
người bạn trai này lại là Dịch Chí Duy.

Quả nhiên, bà Phó nói:
“Thánh Khi! Con đừng có ở đó mà làm phiền đại tiểu thư nhà chúng ta,
người ta bây giờ đã bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi! Chỉ sợ cha
mấy đứa muốn bò lên từ mộ để bóp chết tên nghịch tử này thôi——có chí
khí, câu được Dịch Chí Duy, được thôi! Đây mới gọi là bản lĩnh!”

Phó Thánh Hâm không muốn chấp bà ta, nhẫn nhịn sự tức giận này, quay người nói: “Tôi đi làm.”

Vừa đến phòng làm việc liền nhận được báo cáo của bà Lý: “Từ tổng của Ly Ngân gọi điện tìm cô.”

Ngân hàng tìm cô còn có việc gì chứ? Ép nợ! Cô khóc không ra nước mắt.
Vừa nhận điện cô liền nói: “Từ tổng, tôi thật sự là đang nghĩ cách.”

“Tôi biết.” Thái độ của Từ tổng không ngờ lại tốt khác hẳn với bình
thường, “Cháu gái, không cần vội, bác cũng biết sự khó khăn của cháu, cứ từ từ.”

Trong chốc lát cô thật sự cho rằng tai mình có bệnh,
lúc lâu không thể nghe được. Lại nghe Từ tổng nói: “Thế này đi, chúng ta hẹn lúc nào đó ăn bữa cơm nói chuyện. Ây, từ lúc cha cháu xảy ra
chuyện, trong lòng bác cũng rất rối loạn, không đến quan tâm cháu một
chút.”

Cô nhận được sự quan tâm mà kinh ngạc: “Bác Từ bác khách sáo quá, nói những lời như vậy thật sự làm cháu thấy ngại quá. Không
bằng tối nay cúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?” Từ tổng lập tức đồng ý. Cô
dập điện thoại, vẫn giống như là đang nằm mơ. Có phải là ông trời nghe
thấy sự khẩn cầu của cô không, cho nên xuất hiện kỳ tích? Hay là linh
hồn cha cô trên trời phù hộ, phù hộ cô có được có hội quanh co này trong lúc tuyệt vọng?

Dù sao, cuối cùng đã để cô thấy được kỳ tích.
Cô vui vẻ ra ngoài nói với Bà Lý. Bà Lý cũng vui mừng đến mức chỉ nói “A di đà phật”, cô lại hơi bị choáng, ông trời, ông cũng thật công bằng,
ông vẫn còn nghe thấy sự cầu khẩn ngày ngày đêm đêm của cô.


Lý vui tươi hớn hở: “Tôi thấy hôm nay là ngày may mắn của Hoa Vũ chúng
ta.” Một câu nói nhắc nhở cô, cô nói: “Tôi gọi điện cho mấy ngân hàng
khác thử xem sao, có lẽ hôm nay vận may đủ để khiến chúng ta có điều
kinh ngạc vui mừng rất lớn.”

Hôm nay cô thật quá may mắn, thái
độ của mấy ngân hàng đều có sự thay đổi rất lớn, trong đó ngân hàng Phú
Dụ còn giống như Ly Ngân, khách khí nói đến với cô về tình cũ, khéo lóe
thể hiện muốn ăn cơm nói chuyện với cô, cô liền đồng ý. Gọi 4,5 cuộc
điện thoại, quả thật là quã đỗi vui mừng, chút bực dọc sáng nay đó đã
tan theo mây khói, không còn chút bóng dáng nào nữa.

Buổi tối
đi ăn cơm với Ly Ngân, thái độ của Từ tổng thật sự là giống như một
người hoàn toàn khác so với trước đây, một lời một chữ cháu gái, khen cô đến mức dường như là một bông hoa, liên miệng khen cô có bản lĩnh, giải quyết cơ nghiệp của cha ngay ngắn đâu ra đấy. Cô than một tiếng: “Bác
Từ, tình hình của chúng cháu bác cũng biết, tiền nợ Ly Ngân, cháu đã cố
hết sức nghĩ cách rồi——Chỉ e rằng số tiền vay nóng đã đến hạn đó, cháu
không thể lập tức hạch toán được.”

Từ tổng cười vui vẻ: “Tình
bằng hữu mấy chục năm của chúng ta, cháu gái sao lại còn khách sáo như
vậy, đợi tình hình kinh tế của cháu dư dả chút rồi nói cũng chưa muộn.”

Cô vui mừng khôn xiết: “Bác Từ, bác là ân nhân của Hoa Vũ, đại ân đại
đức của bác, cháu sẽ khắc ghi trong lòng, cha cháu dưới cửu tuyền cũng
sẽ cảm kích ân đức của bác.”

Từ tổng nói: “Xem cháu nói kìa, bác Từ cũng thấy ngại.” Ngừng lại một lúc, nói: “Thật ra bác cũng có việc muốn nhờ cháu.”

Cô buột miệng nói: “Chỉ cần Thánh Hâm làm được, cho dù có tan xương nát thịt cháu cũng làm.”

Từ tổng cười đùa: “Đâu có nghiêm trọng như vậy! Chỉ cần một câu nói của cháu, bác tin Chí Duy sẽ chịu nghe theo thôi.”

Cô đầu óc choáng váng: “Chí Duy.”

Từ tổng vội vàng nói: “Đúng thế, chỉ cần Đông Cù chịu để lộ chút khe hở cho chúng ta, Ly Ngân sẽ hưởng thụ không hết!” Ông cười nói: “Dịch Chí
Duy tuổi trẻ tài cao, mấy người già chúng ta không theo kịp nữa rồi. Lúc chúng ta tụ tập cùng nhau, mọi người nói đến, đều nói sau này giới tài
chính là thiên hạ của Dịch Chí Duy đấy!”

Dịch Chí Duy? !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui