Chương 68.
Tâm sự
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Ngụy Tử Hư cùng Bành Dân Tắc vác Triệu Luân về phòng hắn.
Gọi Director nhờ mở cửa, nghe giọng hắn vừa ủ rũ vừa buồn bực.
Đèn treo và bệ trưng bày ở đại sảnh tầng một cơ hồ đã bị phá hủy toàn bộ, tàn tích tung tóe khắp nơi, Director nhìn mà trong tim nhỏ máu.
Hắn chưa tống tất cả người chơi còn lại vào Death Theater là đã thể hiện thái độ chuyên nghiệp nhất rồi.
Sau khi Triệu Luân hôn mê, vũ khí của hắn là thứ đầu tiên bị xử lý.
Bành Dân Tắc ném thứ đó xuống sàn nhà mấy chục lần, rốt cũng triệt để phá hỏng nó.
Trong lúc cả hai đang di chuyển Triệu Luân, phía Đông tầng một có một căn phòng bỗng mở hé ra một khe cửa, Mạc Vãn Hướng vịn cửa phòng nhìn ra ngoài.
Cô bị dọa cho phát khóc, trên mặt còn loang lổ nước mắt.
"Không sao rồi, ra đi." Ngụy Tử Hư bắt chuyện với cô, cố gắng cười thật thoải mái.
Vào phòng Triệu Luân, Ngụy Tử Hư và Bành Dân Tắc thương lượng xem nên xử lý hắn thế nào.
Đương nhiên không thể cứ bỏ mặc như vậy, hắn muốn giết người đến phát điên rồi, nếu nửa đêm đột nhiên tỉnh lại không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bành Dân Tắc tìm được trong pad một ít băng keo kỹ thuật[1], là loại không quá dính cũng không quá chặt, không sợ siết chết người, miễn cưỡng coi như an toàn.
Bọn họ cố định Triệu Luân trên ghế, vòng hai tay hắn ra sau, dùng băng keo cột chắc hắn vào ghế.
Như vậy dù Triệu Luân có tỉnh lại cũng không thể rời khỏi phòng.
[1] Băng keo kỹ thuật (Gaffer tape) là băng dính bằng vải, có độ bền và khả năng chịu nhiệt cao, có thể dính vào mọi loại bề mặt và bóc ra dễ dàng mà không để lại chất keo bám trên bề mặt vật dán.
Ngụy Tử Hư vừa quấn băng keo vừa quay sang nhìn Mạc Vãn Hướng nói: "Em đi khóa cửa sổ vào được không, đảm bảo an toàn chút."
Mạc Vãn Hướng nghe lời chạy vào, cẩn thận đóng kỹ tất cả chốt cửa.
Ngụy Tử Hư và Bành Dân Tắc cùng nhau hoàn thành nốt công việc, Bành Dân Tắc rất khó không để đến những vết thương mới xuất hiện trên người Ngụy Tử Hư.
"Ngụy Tử Hư, lát nữa đến phòng tôi đi, đống thủy tinh vụn trên người cậu phải lấy ra hết."
Ngụy Tử Hư "Ừ" một tiếng: "Băng vải lần trước còn không?"
"Hết rồi." Bành Dân Tắc quấn nốt chỗ băng keo, phủi tay một cái.
"Tôi về chuẩn bị trước, lát nữa cậu cứ qua thẳng phòng tôi."
Ngụy Tử Hư nói "Được", ánh mắt dõi theo Bành Dân Tắc ra khỏi cửa, tay phải lẳng lặng vòng ra sau lưng, khẽ khàng nhấc lên một cái chốt cửa sổ.
Chuyện của Triệu Luân coi như kết thúc, Ngụy Tử Hư và Mạc Vãn Hướng ra khỏi phòng, lần thứ hai gọi Director khóa cửa lại.
Trước đây bọn họ cũng không biết thì ra Director tiện dụng như vậy.
Nếu hôm đó học tỷ cũng có thể nhờ Director khóa cửa phòng hộ...!Mạc Vãn Hướng ngơ ngác nghĩ, lại lập tức lắc đầu, vứt suy nghĩ này ra khỏi tâm trí.
–
"Shh —— "
Bành Dân Tắc cầm kẹp y tế, cẩn thận từng li từng tí gắp lấp mảnh thủy tinh cuối cùng ra khỏi cơ thể Ngụy Tử Hư.
Hôm nay thời tiết nóng nực, Ngụy Tử Hư mặc áo cộc tay và quần ngắn trên mắt cá chân, phần da lộ ra ngoài không có một chỗ nào lành lặn.
Trên mặt hắn cũng dính đầy máu, nhưng sau khi lau sạch thì lại không phát hiện miệng vết thương nào, coi như trong cái rủi có cái may.
Trong phòng tắm, Ngụy Tử Hư ngồi nghiêm chỉnh.
Bành Dân Tắc gắp hết vụn thủy tinh rồi thì dùng nước sạch rửa qua, lấy cồn khử trùng, từng đường tơ máu uốn lượn trên sàn phòng tắm chảy xuôi xuống cống thoát nước.
Bành Dân Tắc vừa lau khô người cho Ngụy Tử Hư, vừa hồi tưởng lại khoảnh khắc Ngụy Tử Hư khống chế Triệu Luân.
Cửa sổ gác mái nằm ngay phía trên cửa sổ hành lang tầng ba, Ngụy Tử Hư nhảy ra ngoài cũng không phải muốn tự sát, mà là để đột nhập hành lang, đánh úp sau lưng Triệu Luân, trước khi hắn kịp nã súng thì ấn ngã hắn trên đất.
Vấn đề là giữa hai tầng lầu không có bao nhiêu điểm tựa, Ngụy Tử Hư chỉ có thể bám lấy phần mái nhô ra trên bệ cửa sổ.
Cả hai tay hắn vốn bị thương, lại còn chóng mặt.
Một người đến cả cây cũng không leo lên được, lại có thể thành thạo vượt nóc băng tường đến thế sao?
Lúc Ngụy Tử Hư nhảy ra khỏi cửa sổ, có từng may mảy nghĩ rằng bản thân hắn có thể sẽ chết?
Hắn bám vào mái che, treo lơ lửng ngoài cửa sổ tầng ba, sau đó đu người về phía trước, dùng sức nặng toàn thân phá vỡ khung cửa.
Cũng may chấn song cửa được thiết kế nhỏ gọn, không mất quá nhiều thời gian, chỉ có điều cạnh gỗ gãy đôi sắc nhọn, rạch ra trên đùi Ngụy Tử Hư mấy đường máu.
Lúc Ngụy Tử Hư vồ lấy Triệu Luân, Bành Dân Tắc cũng vừa vặn chạy tới.
Anh thấy rất rõ ràng cảnh Ngụy Tử Hư bẻ ngoặt tay Triệu Luân, đá lên đầu gối hắn, khống chế hắn đến mức không nhúc nhích nổi.
Khóa tay sau lưng, là động tác tiêu chuẩn trong huấn luyện cảnh sát vũ trang khống chế địch.
Ngụy Tử Hư để trần toàn thân chờ anh bôi thuốc.
Sau khi xử lý gọn gàng từ đầu đến chân, anh vừa lơ đãng ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện nơi nào đó của Ngụy Tử Hư đang dựng thẳng.
Ngụy Tử Hư hừ nhẹ mấy tiếng, nghiêng người tựa sát vào, cúi đầu cọ lên ngực anh, trong cổ họng khàn khàn gọi: "Dân Tắc..."
Bị thương thành như vậy vẫn còn muốn lên giường, không hổ là hắn.
Bành Dân Tắc đẩy hắn ra, như đang đẩy một con thỏ động dục.
"Mau về phòng nghỉ ngơi.
Cậu thử nhìn lại cậu xem, còn quấn thêm băng vải nữa khéo thành cái xác ướp mất." Bành Dân Tắc dặn dò.
"Buổi tối không được nằm nghiêng đè lên tay, biết chưa?"
"Đừng lo, Dân Tắc, thương tổn da thịt thôi mà, sớm muộn cũng sẽ khỏi —— "
"Rốt cuộc cậu có biết tự quý trọng thân thể của chính mình không vậy!" Bành Dân Tắc đột nhiên cao giọng, nói xong chính anh cũng có chút kinh ngạc, anh lại nổi giận vì Ngụy Tử Hư nhiều lần thương tổn cơ thể mình.
Ngụy Tử Hư cũng hơi sửng sốt.
"Dân Tắc, đừng giận.
Anh nhìn đi, người bị thương là tôi kia mà." Hắn phô ra thân thể quấn đầy băng gạc của mình.
"Đừng làm ra vẻ như sắp khóc vậy nữa, được không?"
Ngụy Tử Hư quả nhiên không hiểu.
Bành Dân Tắc hít vào một hơi thật sâu, không muốn tiếp tục tranh luận với hắn.
Một tay anh nâng nhẹ sau gáy Ngụy Tử Hư, cúi đầu dịu dàng hôn lên mí mắt hắn.
"Ngủ ngon.
Mơ đẹp nhé."
Ngụy Tử Hư mỉm cười: "Dân Tắc, anh cũng vậy."
–
Ngụy Tử Hư trở về phòng mình, nghỉ ngơi qua loa một chút, lập tức mở cửa sổ, bám vào mép cửa dứt khoát nhảy xuống tầng một.
Từ cửa sổ phòng hắn nhìn ra, vẫn có thể thấy hàng chữ xếp bằng đá cuội trắng cạnh hồ.
Ngụy Tử Hư liếc mắt một cái, "FALL IN LOVE" chẳng biết từ lúc nào đã biến thành "FALLING", chỉ lệch đi vài chữ, ý nghĩa đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt, Ngụy Tử Hư không quá để ý, đẩy cửa sổ phòng Triệu Luân chui vào.
Nếu nói Bành Dân Tắc từng rất nỗ lực cho Ngụy Tử Hư thấu được nội tâm anh, thì đây chính là lần duy nhất, nhưng Ngụy Tử Hư đã quên.
–
"Làm phiền rồi."
Ngụy Tử Hư cởi giày ra đặt trên bệ cửa sổ, chỉ mang tất giẫm lên thảm trải sàn.
Triệu Luân ngoẹo cổ, vẫn đang hôn mê, hô hấp đều đều.
Ngụy Tử Hư quan sát trong chốc lát, móc ra một cái túi nylon, chụp lên đầu Triệu Luân, rút hết không khí, sau đó nhẹ nhàng dùng băng keo dán kín miệng túi lại.
Sau khi đã bịt kín tất cả kẽ hở, Ngụy Tử Hư lui về sau vài bước, ngồi xuống giường đối diện với Triệu Luân, co chân kiên nhẫn chờ đợi.
Khung cảnh này khiến hắn nhớ tới bảy ngày trước, Lâm Sơn Chi ngồi ở trước mặt hắn kể về người yêu và cửa hàng của cô.
"Anh thích tán gẫu không?"
Ngụy Tử Hư mở miệng, thờ ơ hỏi.
"Thật ra tôi không thích tán gẫu chút nào, toàn phải tìm đề tài người khác thích nghe.
Tôi cũng không thích cười, có gì buồn cười đâu cơ chứ."
Giữa không gian yên tĩnh, chỉ có Ngụy Tử Hư tự lẩm bẩm một mình.
"Hồi còn bé tôi cảm thấy, nếu tôi là thiên tài trời sinh thì tốt biết bao.
Không cần cố hết sức đạt được kỳ vọng của người khác, còn phải làm ra vẻ chẳng tốn chút sức lực nào.
Triệu Luân, lúc trước anh nói nhìn tôi như đàn bà, nhưng tôi cảm thấy đàn ông không nhất thiết phải ra vẻ lỗ mãng như vậy.
Anh muốn đối đầu trực diện với tôi, thực sự quá lỗ mãng.
Thế nhưng tôi ngay cả cái dũng khí để hành động lỗ mãng giống như anh cũng không có.
Anh nói rất đúng, tôi là kẻ hèn nhát, vẫn luôn là như vậy."
"Tôi không thông minh, không kiên cường, thậm chí không lương thiện.
Nếu không che giấu cho tốt, chẳng phải không khác gì một tên rác rưởi sao?"
Màng nylon mỏng dán chặt lên lỗ mũi Triệu Luân, tác dụng phụ của sóng âm cộng thêm quá trình ngạt thở từ từ, ban cho hắn một giấc mộng không thể tỉnh lại.
Ngụy Tử Hư không biết công cụ của Thợ Săn dùng cách nào phát động, bằng lời nói hay động tác, khiến hắn triệt để mất đi ý thức coi như tương đối đảm bảo.
Trong lúc chờ đợi, Ngụy Tử Hư mặt đối mặt với Triệu Luân, tựa như bạn cũ ngồi cạnh nhau nói chuyện thâu đêm[2].
Ngụy Tử Hư nói rất nhiều, từ trường học đến công việc, từ lúc mở màn Death Show cho đến hiện tại, logic hỗn loạn, không có quy luật gì.
Hắn có thể thả lỏng văng tục với vài người vài sự việc, hoặc vô tình lộ ra tính trẻ con oán giận mấy câu.
Nói được một lúc, tự nhiên không thể tránh khỏi mà nhắc đến màn chém giết đêm nay.
[2] Nguyên văn 促膝长谈 (xúc tất trường đàm), "Xúc tất" nghĩa là đầu gối sát nhau, ngồi gần nhau, chỉ sự thân mật.
"Trường đàm" là cuộc đàm thoại, trò chuyện thật lâu.
"Lúc trước tôi không hiểu Lục Dư nói với tôi những lời kia là có ý gì.
Anh ta lặp đi lặp lại rằng anh là kẻ đơn thuần vô hại, còn liên tiếp trêu chọc để tôi hoài nghi anh ta."
"Hóa ra là, anh ta đang cầu xin tôi buông tha cho anh."
Chiếc xích đu bị gió thổi lay động, Lục Dư đứng bên bờ hồ, như một bức họa với tông màu vẩn đục.
"Cậu nguyện ý vì anh ta, từ bỏ Death Show?"
Đến lúc này Ngụy Tử Hư mới hiểu được dụng ý của Lục Dư, nhưng đồng thời cũng chẳng thể hiểu nổi.
Rõ ràng không hiểu, nhưng vẫn điên cuồng đố kị.
"Tôi thật sự rất ghen tị với Lục Dư, có một người bạn như anh." Ngụy Tử Hư nói.
"Tôi thì không.
Một người cũng không có."
Lồng ngực Triệu Luân đã không còn phập phồng, Ngụy Tử Hư nhìn hắn, lẳng lặng đợi thêm hai mươi phút.
Sau đó hắn xuống giường, xé băng keo, lột túi nylon ra.
Ở góc độ Ngụy Tử Hư không chú ý, lông mày Triệu Luân khẽ nhíu lại.
–
"Tỉnh lại đi, còn ngủ tiếp sẽ không thắng được." Triệu Luân nghe thấy Lục Dư ghé vào bên tai mình nói.
"Thắng rồi cậu cũng đâu sống lại được, ai thích thắng thì thắng đi."
"Còn ai trên đời này đần hơn cậu không? Tôi hỏi gì đáp nấy, cậu không nghĩ tới chuyện tôi có thể là Sói sao?"
"Thừa lời, vì cậu hỏi mà."
Lục Dư dường như không hề đáp lại, bên tai đột nhiên yên tĩnh.
Triệu Luân chìm giữa một khoảng không tối tăm, vô tri vô giác.
Ngay trước khi ý thức trôi đi thật xa, Lục Dư đứng gần đó bỗng bật cười, bất đắc dĩ mà nói: "Thôi, vốn tôi cũng chẳng hy vọng tên ngu ngốc nhà cậu có thể thắng đến cuối cùng."
"Nói ai ngu hả, cậu thì thông minh lắm.
Thông minh đến mức đưa vũ khí của mình cho người khác, còn bản thân thì để mặc cho người ta đến giết." Tính nóng nảy của Triệu Luân lại nổi lên, hắn chạy nhanh về phía trước, xé toạc lớp màng đen ngăn cách.
Lục Dư đứng dưới bầu trời đầy sao, đôi mắt với lòng trắng trong đến mức phát sáng, trong khoảnh khắc, dường như hết thảy sao trời đều rơi vào đáy mắt anh.
Anh cười nói: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến một nơi tốt lắm."
"Chỗ nào? Tốt hơn cả làm bảo vệ trước cửa đơn vị cậu hả?"
"Tốt hơn nhiều."
–
Ngụy Tử Hư thu gọn túi nylon và băng keo.
"Tán gẫu với anh cũng không tệ, đã rất lâu rồi tôi chưa nói ra nhiều lời thật lòng như vậy."
Hắn lấy ra súng laser, quét một vòng ngang họng Triệu Luân, nhất thời máu tuôn như suối.
"Cảm ơn, vì đã tâm sự cùng tôi."
–
Bành Dân Tắc cúi đầu, chọn lựa trên quầy bán đồ lưu niệm.
Nơi này là phần cuối thủy cung, bốn phía đại sảnh hình tròn bao bọc bởi tường thủy tinh trong suốt, hoàn toàn ngập trong màu nước biển xanh thẳm.
Vì không phải cuối tuần nên khách tham quan không nhiều, cũng không có trẻ con ồn ào.
Động vật ở khu vực này vô cùng an tĩnh.
Màn biểu diễn của cá heo còn một tiếng nữa mới bắt đầu, nhân viên công tác ở đây đã bắt đầu nổ bỏng ngô mới, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.
"Dân Tắc, đợi lâu chưa."
Anh nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, Ngụy Tử Hư đi qua thủy cung, trong tay cầm hai ly Starbucks đứng trước tường thủy tinh, những loài cá muôn hình vạn trạng bơi lướt qua sau lưng hắn.
Ngụy Tử Hư nhìn thấy anh, nhoẻn miệng cười, vừa định bước qua đã bị hai nữ sinh trẻ tuổi ngăn lại.
Một người trong đó giơ máy ảnh Polaroid lên, rụt rè hỏi hắn: "Xin lỗi, có thể chụp chung với bọn em một tấm được không?"
"Đương nhiên là được." Ngụy Tử Hư nói, đứng giữa hai nữ sinh, cười đến rạng rỡ, thỏa mãn hết thảy ảo tưởng đẹp đẽ của các cô.
Bành Dân Tắc nhân khoảng thời gian đó, rốt cuộc chọn được một con cá voi xanh bằng vải nhung, mua về có thể đặt cạnh gối Ngụy Tử Hư, lần sau hắn còn gặp ác mộng thì nhét vào trong ngực hắn.
Chụp ảnh xong xuôi, Ngụy Tử Hư đi đến trước quầy bán đồ lưu niệm, đưa một ly Starbucks cho Bành Dân Tắc.
"Gì thế này, đáng yêu vậy, Dân Tắc thích những thứ như này hả?"
"Tặng cậu." Đã từng tặng rất nhiều thứ khác, nhưng lúc đưa con thú bông qua vẫn có chút ngại ngùng.
Bành Dân Tắc nói xong, cảm giác trong đầu cũng bị nhồi đầy bông, vừa mềm vừa nhẹ.
"Cảm ơn nha, tôi thích lắm." Ngụy Tử Hư mừng rỡ nói, sau đó chìa bức ảnh trong tay cho Bành Dân Tắc xem.
"Hai nữ sinh lúc nãy cho tôi một tấm này, hình như có cả chức năng thêm tai động vật gì đó, anh thấy sao?"
Trong hình, hai nữ sinh và Ngụy Tử Hư đều mọc lên một đôi tai màu xám đầy lông.
"Đây là con gì thế?"
"Chắc là sói." Ngụy Tử Hư nói.
Màn biểu diễn đã bắt đầu, cá heo và huấn luyện viên cùng nhau lộn nhào, trình diễn ăn ý, Ngụy Tử Hư xem đến hai mắt phát sáng.
Bành Dân Tắc lặng lẽ cầm tay hắn, Ngụy Tử Hư quay đầu lại, trên mặt hiếm mang thấy lộ ra vẻ nghi hoặc, khóe môi hơi cong lên, tươi đẹp động lòng người.
Phía sau hắn là cá heo nhảy lên thật cao, cùng đám đông đang reo hò, chỉ có bóng hình Ngụy Tử Hư trong nháy mắt ngưng đọng, tựa như một bức tranh xinh đẹp.
Bành Dân Tắc cảm thấy tầm nhìn cháy khét, không kìm lòng được hôn lên môi hắn.
Cùng lúc đó, họng súng lạnh buốt kề sát vào trái tim anh, Ngụy Tử Hư từ khóe miệng anh hôn đến vành tai, cười nói:
"Dân Tắc, đừng ra vẻ người bị hại nữa, chẳng phải anh cũng luôn gạt tôi sao?"
Tiếng súng vang lên, lồng ngực đau nhức, Bành Dân Tắc giữa đêm khuya giật mình tỉnh dậy.
Anh ngồi dậy, đấm mạnh lên ngực, nhịp tim bất thường ảnh hưởng đến tâm trạng rất lâu sau mới giảm bớt.
Trong bóng tối, chăn nệm đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Lừa dối chỉ có thể nhận lại dối lừa, anh hiểu rõ đạo lý này.
Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, đã có quá nhiều người bỏ mạng trong Death Show, nếu anh thua, tương lai sẽ có càng nhiều người phải chết thảm hơn.
Bành Dân Tắc cúi đầu thở dốc, cảm giác như trong mọi ngóc ngách đều có bóng dáng người kia đang mỉm cười quan sát anh.
"Tiên sinh, duy trì lạc quan, thực sự quá khó..."
Anh chỉ là, nhất định phải thắng.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau