Chương 71.
Chết đuối
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Không phải Bành Dân Tắc chưa từng phải lòng người khác.
Khi yêu thích một ai đó, thật ra hạnh phúc nhất chính là bản thân.
Anh sẽ chú ý đến hết thảy hành động của người kia, vì những chuyện nhỏ nhặt mà suy đoán lung tung, lặng lẽ giúp đỡ người đó thật nhiều, đến mức tự mình còn thấy cảm động nữa là, sẽ muốn trở nên ưu tú hơn, để xứng đáng với thứ tình cảm cao quý nảy sinh trong trái tim hèn mọn.
Yêu thích một ai đó, tự bản thân cũng sẽ trở nên vừa phong phú lại vừa đơn giản.
Nhưng Ngụy Tử Hư thì không giống vậy.
Mỗi lần nghĩ đến Ngụy Tử Hư, anh luôn càm thấy bất an đến ngạt thở.
Nếu chỉ đơn thuần là tình cảm "yêu thích" tốt đẹp, sao có thể đau đớn đến thế?
–
Trong sân khấu, tứ chi Mạc Vãn Hướng vẫn bị cố định trên ghế, thân thể không ngừng vặn vẹo, biểu tình tuyệt vọng, tựa như một con cá bị túm khỏi mặt nước.
Tương phản với hình ảnh đó, trong đại sảnh tràn ngập ánh sáng, nguồn sáng cố định, cường độ được điều chỉnh phù hợp với mắt người xem, khắp nơi tràn ngập khí tức nghiêm trang quy củ như trong một lớp học.
Ánh đèn phối cùng một khúc nhạc hành quân chậm rãi, âm vang thanh thoát, phấn chấn mạnh mẽ, khiến người ta liên tưởng đến quãng thời gian còn là học sinh, tràn ngập những mơ ước viển vông về một tương lai không xác định.
【 Dưới cây ngô đồng, chôn một thi thể.
】
【 Đó là loài cây tôi vô cùng yêu thích, thế nhưng khi thực sự nhìn thấy rồi, vẫn là không kiềm được mà tay chân phát lạnh.
】
Director phối cùng nhịp điệu hành khúc, từ từ triển khai màn tự thuật.
Mí mắt Ngụy Tử Hư hơi giật một cái, hắn nhìn thấy dưới đáy sân khấu bắt đầu có nước tràn vào, qua mấy phút đã tích được một lượng cao bằng bàn tay.
Nước đọng bên trong lộ ra màu xanh thẳm.
Màu xanh của biển vốn là do hiện tượng ánh sáng tán xạ trên diện rộng tạo thành.
Nước trong đó tích chưa sâu, màu sắc có lẽ do được hòa thêm muối đồng, cố gắng tạo hiệu quả thị giác như một vùng biển.
Mạc Vãn Hướng cũng chú ý thấy nước đang dâng lên, ngay cả việc Director làm sao biết được bí mật của hai người họ cũng không kịp suy nghĩ, thân thể cô trượt xuống, xụi lơ ngồi trên ghế.
【 Hẳn cô phải cảm thấy xui xẻo lắm, không đâu gặp phải chuyện như vậy.
】
【 Thế nhưng, thật sự chỉ là xui xẻo sao? Một cuộc đời suôn sẻ, là kết quả từ vô số sự kiện thuận lợi chồng chất.
Chưa bao giờ gặp xui xẻo, mới là chuyện có xác suất nhỏ nhất không phải sao? 】
–
"Học muội, đây là chuyện ngoài ý muốn, chỉ là chúng ta quá xui xẻo."
"Chúng ta chưa từng gây ra sai lầm gì, chỉ vì chuyện này mà mất đi tất cả, chẳng phải quá bất công sao?"
Đằng sau tòa nhà chính có một sườn dốc, thường được mệnh danh là "Đồi tình nhân", địa thế khá bằng phẳng, nơi cao nhất vừa được trồng mới một hàng ngô đồng, đất hãy còn tơi xốp.
Hai người chờ đến khi các lớp học đều đã tắt đèn, học sinh và giáo viên rời khỏi, đưa thi thể đến dưới cây ngô đồng.
Hai người hợp sức đào một cái hố sâu ba mét, đẩy thi thể xuống dưới.
Mạc Vãn Hướng đang chuẩn bị lấp đất, lại bị Thường Hoài Cẩn ngăn lại.
"Khoan đã, em đứng đây chờ chị một chút."
Thường Hoài Cẩn vội vã rời đi, trong đêm tối chỉ còn mình Mạc Vãn Hướng canh giữ bên cạnh thi thể.
Cô thần hồn nát thần tính, không ngừng hoảng loạn xoay đầu nhìn xung quanh.
Chỗ này cách ký túc xá khá xa, chỉ có một chút ánh sao, thi thể nằm dưới đáy hố, mơ hồ thấy được đường viền cơ thể.
Bỗng nhiên, khóe mắt Mạc Vãn Hướng dường như bắt được một chút cử động nhỏ của cái xác.
Cô thiếu chút nữa kêu thành tiếng, lập tức bịt chặt miệng lại, vừa lui về sau đã va phải một thân thể khác.
"Học muội?" Thường Hoài Cẩn ngạc nhiên hỏi.
"Học tỷ, anh ta...!anh ta hình như chưa chết! Em vừa thấy anh ta cử động!"
Thường Hoài Cẩn run lên.
"Em đừng dọa chị!" Sau đó chị cẩn thận đưa cho Mạc Vãn Hướng một cái thùng nhựa.
"Đeo vào." Thường Hoài Cẩn đưa cho cô một cái khẩu trang và một đôi găng tay, cưỡng ép Mạc Vãn Hướng mang vào.
"Cẩn thận một chút, đây là Axit Flohydric (HFI) chị lấy ở phòng thí nghiệm, mau rải xuống cái xác."
"Axit?" Mạc Vãn Hướng kinh hãi.
"Chuyện này...!có cần thiết không?"
"Đương nhiên!" Thường Hoài Cẩn cao giọng, phía trên khẩu trang lộ ra một đôi mắt sắc bén.
"Trong trường có người mất tích, cảnh sát nhất định sẽ dẫn chó nghiệp vụ đến tra xét, dù chôn sâu bao nhiêu cũng có thể bị phát hiện.
Vậy nên phải hủy thi diệt tích, axit sẽ ăn mòn cái xác, mùi axit cũng sẽ che đi mùi máu tanh, dù có bị đoán được, bọn họ cũng sẽ không tìm ra bất cứ phần thi thể nào."
Nghe Thường Hoài Cẩn sắp đặt cẩn thận gọn gàng, trong đầu Mạc Vãn Hướng trống rỗng, chỉ cảm thấy Thường Hoài Cẩn lý trí một cách dị thường, so với thường ngày khác biệt quá xa.
Thường Hoài Cẩn nói xong, nâng một cái thùng nhựa lên, đổ axit xuống.
Âm thanh axit ăn mòn da thịt "xèo xèo" vang vọng, thứ mùi cháy khét ghê tởm khiến người ta buồn nôn.
Mùi vị đó cả đời này Mạc Vãn Hướng cũng không bao giờ quên được.
–
Mực nước đã dâng đến ngang cổ Mạc Vãn Hướng, cô cật lực ngửa đầu lên, gào khóc như sắp tắt thở.
Nhưng Director tựa hồ không định để Death Theater kết thúc nhanh như vậy.
Khi mực nước chưa vượt quá đỉnh đầu Mạc Vãn Hướng, trói buộc của cô đột nhiên mở ra.
Cô cảm thấy có một nguồn sức mạnh đẩy mình nổi lên, mặt mày tát mét cố gắng bơi về phía trước.
Giữa sân khấu bằng thủy tinh, Mạc Vãn Hướng chìm nổi trong dòng nước xanh thẳm.
【 Thật ra cô đã có thể ngăn cản tất cả những chuyện đó, nhưng cô lựa chọn trốn tránh.
】
【 Ví dụ như ngay từ đầu, khi học tỷ của cô nói người kia đã tắt thở, cô cũng chưa từng kiểm tra, phải không? 】
Mạc Vãn Hướng dường như bị đâm trúng tim đen, Ngụy Tử Hư nhìn thấy toàn thân cô bỗng chốc cứng đờ.
–
Axit dội lên cơ thể, đầu tiên là vải vóc bị thiêu đốt, bốc lên từng mảng khói trắng.
Kế tiếp là tóc và da, biểu bì khô quắt lộ ra huyết nhục đỏ tươi.
Trong bóng đêm Mạc Vãn Hướng không nhìn thấy quá rõ ràng, chỉ cảm thấy trong vũng máu kia bong ra rất nhiều tảng thịt vụn, nhớp nháp sền sệt, hệt như đống cháo thừa dưới đáy nồi mà canteen hay bán.
Theo axit dần dần ăn mòn da thịt, Mạc Vãn Hướng dường như nhìn thấy thi thể há to cái miệng đen ngòm, tuyệt vọng rên rỉ:
"A...!Khặc...!A..."
"Gì thế...!Tiếng gì vậy?" Mạc Vãn Hướng run rẩy nhìn Thường Hoài Cẩn, vị học tỷ hiền lành của cô đang giơ cao thùng nhựa, khẩu trang che lấp nửa khuôn mặt chị, chỉ lộ ra một đôi mắt hoảng loạn, nước mắt không khống chế được trào ra không dứt.
"Học tỷ?" Mạc Vãn Hướng thấy chân mình mềm nhũn, các giác quan như bị chặt đứt, trong sự yên tĩnh cực độ, cô xụi lơ trên mặt đất, ôm lấy chân Thường Hoài Cẩn khóc gọi: "Học tỷ! Anh ta đang kêu cứu! Em nghe thấy anh ta kêu cứu mạng...!Huhu...!Làm sao bây giờ? Làm thế nào bây giờ..."
Thường Hoài Cẩn không đáp lại cô, máy móc đổ từng thùng từng thùng.
"Vẫn còn xương cốt...!Xương cốt cũng phải hòa tan..."
–
【 Trần Dịch Hiền vốn dĩ không hề theo đuổi học tỷ cô, nhưng cô ta quả thật là vì người đó mới mất đi vị trí trong danh sách học bổng.
】
【 Tính ra thì, với gia thế của anh ta, muốn vào trường nào nhờ người trong nhà nói một câu là được, coi như đền bù cho sáu năm nỗ lực của học tỷ cô.
】
【 Thế giới này vốn dĩ không bình đẳng, nhưng học tỷ của cô không nghĩ thông suốt, chưa quen được với quy tắc đó.
】
Nước đã sắp ngập kín toàn bộ sân khấu thủy tinh, Mạc Vãn Hướng lơ lửng ở vị trí cao nhất, chỉ có thể lộ ra nửa khuôn mặt.
Giữa làn nước xanh thẳm bỗng nhiên xuất hiện một lớp màng nửa trong suốt, Ngụy Tử Hư định thần nhìn lại, ra là một bầy sứa.
"Khụ khụ...!A..." Mạc Vãn Hướng cũng đã phát hiện ra đàn sứa, hoảng hốt co rúm người lại.
Nhưng mực nước chỉ còn cách đỉnh sân khấu cỡ 2cm, nếu cô muốn hô hấp nhất định phải ngửa đầu để lỗ mũi hướng lên trên, nhưng như vậy sẽ không thể xác định vị trí của bầy sứa.
Khi hụp người xuống né đi lại phải cẩn thận hít vào thật sâu.
【 Học tỷ của cô tranh được một suất học bổng, vậy mà sau một đêm lại biến thành tên anh ta.
Giờ tự học buổi tối cô ta gọi người đó tới nói chuyện, lại bị cười nhạo đến mất lý trí, trong một phút nóng giận đánh người ngất xỉu.
Mà sự xuất hiện của cô đã khiến tình thế không còn cách nào cứu vãn nữa, kết quả là một người trẻ tuổi vô tội bị axit ăn mòn đến chết.
】
"Khụ khụ khụ!" Mạc Vãn Hướng đang cẩn thận nín thở, nghe đến đoạn "Bị axit ăn mòn đến chết", trong lòng trào ra cảm giác ghê tởm, cổ họng xộc lên cặn thức ăn còn sót lại từ bữa sáng, vị tanh tưởi kích thích dạ dày khiến cô mở miệng sặc phải một ngụm nước lớn, kịch liệt ho khan.
Trong lúc ho ống hầu họng cũng mở ra, nước không ngừng tràn vào.
Hai lá phổi cô đã ngập nước, cô cảm thấy từ xoang mũi đến đỉnh đầu như bị đâm thấu, tứ chi co giật, còn bị sứa châm đến mất cảm giác.
Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, cô đâu cố ý thương tổn bất kỳ ai, cô chỉ muốn thuận lợi tốt nghiệp, tìm một công việc, lập gia đình.
Đa số mọi người cũng đều sẽ trải qua một cuộc đời lặng lẽ và bình thường như vậy, tại sao chỉ có mình cô phải chịu xui xẻo đến thế?
Nước ngập phong bế toàn bộ thính giác, trong khoảnh khắc yên tĩnh cực độ, Mạc Vãn Hướng dường như lại nghe thấy tiếng gào thét của thi thể kia, cùng với những tạp âm bủa vây.
「 Các người điên hết rồi sao! Tôi là Dân Thường! 」Lâm Sơn Chi phẫn nỗ chửi mắng.
「 Ngụy Tử Hư, tôi chờ cậu dưới Địa Ngục.
」Lạc Hợp khi nói chuyện vẫn luôn kiêu ngạo và lạnh lùng như vậy.
「 Mày là Sói Độc! Là mày giết Lưu Tỉnh! 」Hàn Hiểu Na điên cuồng gào thét.
Những âm thanh đó đều đến từ những người tốt bị cô bỏ phiếu xử tử.
Nếu như gặp lại dưới Địa Ngục, Mạc Vãn Hướng không biết phải đối diện với những người đó ra sao.
Bóng tối phủ xuống, khắp người cô đều đau nhức, đau đến muốn bật khóc.
Cô luôn chỉ biết khóc, vì gào khóc dễ dàng hơn nhiều so với mỉm cười, thoải mái quên đi mọi hối hận, quên đi cả cảm giác tử vong đang ập đến ngay lúc này.
【 Tôi phải nói là, tình cảnh của cô vốn chưa đến mức khốn cùng.
Cô còn chưa bước ra ngoài xã hội, vậy mà đã bị nỗi sợ hãi phóng đại làm gục ngã.
】
【 Không phải cô xui xẻo, mà là quá nhu nhược.
】
【 Có một thứ tội ác, gọi là "Không làm gì cả".
】
Có lẽ mật độ nước đã được điều chỉnh, sau khi Mạc Vãn Hướng bất động, cơ thể cô trôi lơ lửng đến vị trí thẳng đứng chính giữa sân khấu, vây quanh là những con sứa trong suốt dập dờn.
Dưới tác dụng khúc xạ của ánh sáng, làn da cô thoạt nhìn phù thũng trắng bệch.
Cô cuối cùng cũng không còn bật khóc nức nở nữa, từ giờ phút này sẽ mãi mãi chìm trong yên lặng.
Ngụy Tử Hư nhìn thi thể cô, trong lòng ngũ vị tạp trần, đầu lưỡi dường như cũng bị sứa đốt cháy, chầm chậm mất đi vị giác.
Tay hắn còn đang bị nắm chặt, lòng bàn tay đối phương trước sau vẫn luôn ấm áp khô ráo.
Ngụy Tử Hư quay đầu lại, Bành Dân Tắc bình tĩnh nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
"Chúng ta thắng."
–
Dưới ánh mặt trời, Bành Dân Tắc đứng bên bờ hồ, khom người cởi giày thể thao, tất ngắn màu trắng từng chiếc một ném sang bên cạnh.
Sau đó anh bắt chéo hai tay, vén áo thun trắng bó sát lên, dưới lớp vải hiện ra từng thớ cơ bắp với đường cong mượt mà, làn da màu mật ong căng bóng, hình thể tam giác ngược vừa cường tráng vừa hoàn hảo.
Các múi cơ chuyển động theo từng động tác của anh, tựa như gò cát vàng bị gió khẽ thổi qua.
Cởi áo xong, anh bắt đầu cởi quần, chỉ là lần này không có bất cứ sự kinh hỉ nào cả, quần thể thao vừa rơi xuống đất, lộ ra bên trong một chiếc quần bơi màu đen, dài đến ngang đùi, chính là kiểu đặc biệt bảo thủ.
"Lúc trước còn ngại có con gái, luôn phải nhẫn nhịn, giờ cuối cùng cũng thể thoải mái bơi một vòng rồi."
Anh đi về phía lòng hồ, chân trần đạp lên thảm đá cuội, vừa nhột vừa cấn, nước hồ mát lạnh tràn qua mu bàn chân, cọ rửa da dẻ.
Cảm nhận được ánh mắt của người sau lưng, Bành Dân Tắc quay đầu hỏi: "Muốn bơi chung không?"
"Không được." Ngụy Tử Hư đứng xa xa nhìn anh, mỉm cười.
"Tôi không biết bơi."
"Vậy cậu có thể ngồi chơi ở xích đu." Bắp chân Bành Dân Tắc vẫn chưa ngập nước, anh chỉ chiếc xích đu cách đó không xa.
"Ngày mai là phải về rồi, giờ không chơi sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Ngụy Tử Hư vốn muốn từ chối, nhưng khi liếc đến chiếc xích đu đang đung đưa một mình, bỗng nhiên cảm thấy Bành Dân Tắc nói cũng đúng.
Nếu hôm nay không thử một chút, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Xích đu treo giữa không trung, cho người ta một loại ảo giác như có thể bay lượn.
Ngụy Tử Hư phát hiện, ngày còn bé hắn hầu như chưa bao giờ được chơi những trò kiểu này.
Để đạt được thành tích ba mẹ có thể khoe khoang, hắn luôn phải nỗ lực hết mình.
Sau khi Ớt Chuông Nhỏ xảy ra chuyện, dù là đến trường hay tan học đều có ba lái xe đưa đón.
Từ cửa sổ xe nhìn ra có thể thấy đám con trai tụ tập đá bóng, lũ con gái ríu rít rủ nhau đi ăn quà vặt.
Ngụy Tử Hư luôn cho rằng hắn có thể dễ dàng kết bạn, chỉ cần hắn muốn.
Nhưng chơi đùa không thể mang đến thành tích, lại chỉ tổ phí thời gian, nếu nói một trò chơi có giá trị nào đó, thì chính là dùng thắng thua ức hiếp lẫn nhau mà thôi.
Đúng như Bành Dân Tắc từng nói, kỹ năng bơi lội của anh quả thực rất tốt.
Hồ nước trong suốt mà bình lặng, Ngụy Tử Hư nhìn anh thoải mái bơi xa mấy trăm mét, mặt hồ không gợn sóng, cơ thể anh chìm trong nước lấp lánh như một con cá lặn.
Cách một mặt hồ, bóng dáng Ngụy Tử Hư mơ hồ hiện lên, lọt thỏm giữa một khoảng không xanh biếc.
Hắn cúi đầu, mặc cho xích đu lay động.
Những kẻ khác đã chết hết, chỉ còn hai người bọn họ, và một đêm cuối cùng.
Bành Dân Tắc dưới nước từ từ tiếp cận Ngụy Tử Hư, người kia vẫn chưa phát hiện ra, tầm mắt lơ đãng.
Bành Dân Tắc rất khó giải thích được cảm giác này, lúc hắn không cười cũng không lên tiếng, giữa hai đầu lông mày sẽ mơ hồ hiện lên vẻ yếu đuối, chỉ là ngay trước khi bị người khác phát hiện, hắn sẽ lại một lần nữa trưng ra vẻ mặt hoàn hảo thường có.
Hắn quá am hiểu lấy lòng người khác, đến mức tất cả đều cho rằng đó mới chính là tính cách nguyên bản của hắn.
Bành Dân Tắc còn muốn ngắm dáng vẻ này của hắn lâu hơn một chút.
Nín thở trong thời gian dài, khoang ngực bị chèn ép, đỉnh đầu hơi đau nhói, thân thể đã có xu hướng chìm dần, nhưng tầm mắt anh vẫn ngoan cố không chịu rời khỏi.
Hắn đang lẳng lặng thẫn thờ ở một khoảng cách xa không cách nào với tới.
Toàn bộ đường lui của Bành Dân Tắc đã bị màn nước chặn đứng, trong lòng anh trào lên một nỗi sợ hãi đầy ngọt ngào.
Khao khát lý giải dục vọng đáng sợ của Ngụy Tử Hư, đến mức gần như nghẹt thở.
Rõ ràng thâm tâm đau đớn khó nhịn, các giác quan lại như được rót vào từng dòng nước suối ngọt lành, nhất thời vui sướng không thôi.
Sự tương phản này khiến người ta chao đảo, hoảng hốt không yên, phí công giãy dụa, kiệt sức chạy trốn khỏi hắn.
Vậy mà anh lại dần dần sa vào, không cách nào cưỡng lại.
Trong nháy mắt, Bành Dân Tắc bỗng nhiên hiểu ra, cảm giác của anh đối với Ngụy Tử Hư.
Đau đớn đến ngạt thở, tựa như một người đang chết đuối.