Trên một mảnh đất trống ở ngoại ô Lâm Đông Thành, chiếc Phi Không Đĩnh vừa dừng lại ở đó.
Phía trước là cánh cổng to lớn của Lâm Đông Thành, lúc này toàn bộ bên trong thành phố dưới lòng đất được bao phủ bởi ma lực màu xám.
Toàn bộ khung cảnh hoàn toàn khác biệt, nếu như những cư dân của ngục tối đi tới gần thậm chí có thể cảm thấy rùng mình vì những tiếng thì thầm đáng sợ.
Nhưng đối với các người chơi, cảm giác của bọn hắn chính là:
"Mô hình trò chơi này thật đồ sộ!"
"Ồ, Lâm Đông Thành này quá đẹp đi, khi nào ngục tối vương quốc Vĩnh Hằng chúng ta mới có quy mô như vậy?"
"Đoán chừng phải đợi cho phiên bản beta của nó mở ra."
"Vừa rồi có chụp màn hình lại không? Từ trên cao nhìn xuống Lâm Đông Thành thật là đẹp."
"Đã gửi hình rồi ngươi còn hỏi có chụp màn hình lại hay không."
Một đám các người chơi vừa điên cuồng nói chuyện phiếm, vừa xây dựng căn cứ tạm thời của bọn hắn.
Thật ra cũng chỉ là vận chuyển một số thứ như tảng đá lớn và các đồ vật, làm thành một vòng tròn lớn như phân thành các lãnh thổ, còn một số người sẽ dựng những cái nồi lớn và bắt đầu nhóm lửa.
Chỉ đơn giản là nấu nướng, các người chơi trước đó đã học qua Mộc Pháp Sa, nó hoàn toàn không phải là vấn đề.
Miễn là có thể đảm bảo rằng hơn hai nghìn người có cơm để ăn, không chết đói là được rồi.
Nhưng những người chơi nấu ăn thì bị vất vả ở một điểm là chỉ có đi lại trong doanh trại, không thể đi nơi nào khác.
Nhưng công việc này cũng có rất nhiều người đổ xô muốn làm, trong trò chơi trực tuyến, mỗi người đều muốn tìm kiếm cơ hội để thể hiện giá trị của mình, hay còn là cơ hội để có danh tiếng.
Thay vì gia nhập đội quân chiến đấu lâu dài, đôi khi làm một số công việc độc đáo, như là một đầu bếp cũng là một lựa chọn không tệ.
Vưu Đạt đứng ở nơi có thể gọi là bên trên doanh trại, nhìn hàng trăm người chơi đang tụ tập trước mắt, đây là các dũng sĩ tự nguyện giúp hắn ta đi tìm người nhà.
Vưu Đạt lúc đầu cũng nghĩ muốn đi theo cùng, nhưng Phi Không Đĩnh chỉ có một mình hắn mở được, và quan trọng nhất là các người chơi không đồng ý.
Nhiệm vụ của Vưu Đạt là phải bảo vệ đồ vật, nên hắn không thể tùy tiện mang đi ra ngoài.
Vạn người bị quái chém chết, nhiệm vụ thất bại, đó không phải là mất mát lớn sao?
Các người chơi kiên trì, Vưu Đạt cũng không có cách nào, trước mắt chỉ có thể nhờ những con địa tinh da xanh, yêu tinh và nhóm Cẩu Đầu Nhân.
Một trăm người, mỗi người trên đỉnh đầu đều có dòng chữ [ Người mở đường], rồi rời đi.
Những người chơi thử nghiệm đầu tiên đã lấy công hội làm đơn vị và đi theo bản đồ do Vưu Đạt đưa, hướng đến biệt thự lớn của vợ Vưu Đạt.
Những người chơi khác không nhận được nhiệm vụ, vì vậy phải ở trong trại để chờ lệnh. Không có nhiệm vụ, không có phần thưởng, đi cùng đánh nước tương sao? Tốt hơn là ở lại trong trại và chờ đợi được tham các trò chơi khác trong cảnh chiến đấu tiếp theo.
Sự thật chứng minh rằng sự lựa chọn của các người chơi là chính xác.
Khi Phi Không Đĩnh vừa mới đáp xuống không bao lâu, liền gặp được một nhóm người ở phía doanh trại đi đến.
Người chơi đầu tiên phát hiện ra lập tức vội vã chạy về doanh trại nói với các người chơi khác.
Ngoại trừ một vài người chơi có hứng thú đi ra ngoài, phần lớn những người chơi còn lại nghe nói rằng có đội NPC đã đến, đã náo nhiệt tập hợp lại để xem.
Hạ Lạc Khắc không có tại doanh trại, Học Bá thân là vong linh, đối với sự việc của Lâm Đông Thành cũng không quan tâm, Vưu Đạt vừa mới nhập chức không lâu, vẫn chưa thấy được vị trí của mình cao như thế nào trong ngục tối vương quốc Vĩnh Hằng, nhiều nhất vẫn là người làm công.
Vì các người chơi đã chờ đợi rất lâu và không thấy NPC chạy ra để chủ trì toàn cảnh cho nên các người chơi tràn đầy năng lượng đứng trước ở cửa trại đón chào một đôi nhân mã.
Một đội dã thú được trang bị tốt,có đội hình tán loạn một chút.
Nhưng Lâm Đông Thành đang trong tình trạng này, có người đến làm đội hình tán loạn cũng là điều dễ hiểu.
"Các ngươi đến từ đâu? Có phải là viện quân không? Không phải tất cả các đội quân ngục tối ở các vùng lân cận đều ở Thượng cổ di tích số 85 để chống lại quân đoàn Cổ Thần sao?"
Không chịu nổi tiếng con dã thú nói, sau khi nó nói xong, các người chơi mồm năm miệng mười nói:
"Quân đoàn Cổ Thần kia là con gà!"
"Kết thúc cuộc chiến ta sẽ trở về nhà để lấy vợ!"
"Chúng ta đến từ ngục tối vương quốc Vĩnh Hằng."
"Ngươi nghĩ rằng chúng ta là quân viện trợ, chúng ta ở dưới ngục tối!"
"Rồi sẽ có người trong đội đi kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt sao?"
"Các ngươi ở nơi nào đến?"
...
Con dã thú nhìn một đám đông trên đầu có kiểu chữ màu xanh, nhưng lại còn có cả địa tinh và Cẩu Đầu Nhân, v.v., tại sao lạ có chủng tộc hỗn loạn như vậy?
Con Cẩu Đầu Nhân đột nhiên trở nên căng thẳng nên sau lưng hơn một trăm con dã thú lập tức đứng dậy, tay chạm vào vũ khí của bọn hắn.
Các người chơi rất hưng phấn, ý muốn đánh nhau đã ngấm vào trong máu? Những người này trên thân đều được trang bị nhìn rất lợi hại!
Tuy nhiên, chưa vào cuộc chiến thì bọn hắn nhận được một nhiệm vụ:
[Tên nhiệm vụ: Hợp tác cùng dã thú ở Lâm Đông Thành.]
[Tuyên bố sứ mệnh: Lâm Đông Thành đang trong thời gian nguy hiểm nhất, nếu Lâm Đông Thành bị phá hủy, đối với ngục tối vương quốc Vĩnh Hằng và lãnh chúa Hạ Lạc Khắc không có lợi ích, hợp tác với những con dã thú chạy trốn cùng cộng đồng vương quốc Vĩnh Hằng để cứu Lâm Đông Thành.]
[Nhiệm vụ ban thưởng: Sau khi chiến dịch kết thúc, các liên minh thương nhân sẽ thống nhất ban thưởng.]
Các người chơi vừa mới nhận nhiệm vụ, mồm năm miệng mười đi theo nhóm dã thú, mỗi người một câu, khung cảnh có chút hỗn loạn.
"Chờ một chút! Chờ một chút!"
Khi các người chơi đang ầm ĩ không ngừng, rất nhanh có một đám người chơi đồng thời hét lên:
"Chúng ta là một đội! Không nên đánh nhau!"
"Tất cả mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta sắp xếp lại các đại biểu."
"Kiểu hét hò ầm ĩ như vậy ta cũng không nghe được."
"Ta tự đề xuất mình lên làm đại biểu."
"Tại sao không phải là ta?"
Một đám các người chơi lại ồn ào cãi nhau.
Ngay khi bọn hắn đang ồn ào, ba con hamster chạy tới và lấy hết sự chú ý của các người chơi, giọng nói ồn ào dần dần lắng xuống.
Đám dã thú thấy những người chơi im lặng, sau đó nhìn về phía ba con hamster, mặc dù chúng vẫn cảnh giác, nhưng thấy một nhóm người vây quanh chúng nhưng không muốn tấn công.
Huống chi còn có một chiếc Phi Không Đĩnh to lớn dừng ở trước mặt, đầu pháo đen ngòm còn đang hướng về phía bọn hắn.
"Có loại trang bị cường đạo như vậy sao?"
Ba con hamster chỉ đến để tham gia cho náo nhiệt nhưng không nghĩ rằng tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn chúng.
"Ba ngươi có phải là chỉ huy không? Các ngươi là quân tiếp viện sao?"
Con dã thú hỏi lại một lần nữa.
Ba con hamster vẫn còn ngơ ngác, bọn hắn vừa mới đến đây mà thôi, bọn hắn cũng chưa biết cái gì.
"Không phải ta."
Lão đại lập tức lắc đầu.
"Ta không có."
Lão nhị cũng đi theo lắc đầu.
"Muốn ăn đất sao?"
Con chuột béo cầm lên một nắm đất và hỏi dã thú.
Rõ ràng, ba con hamster này không phải là chỉ huy.
Con dã thú quay lại hét lớn:
"Bất kể các ngươi đang làm gì, hãy nhanh chóng đào đường đi, Lâm Đông Thành đã bị ô nhiễm bởi Cổ Thần, hạch tâm của thành phố ngầm đã trở thành nguồn sức mạnh cho các Cổ Thần hỗn loạn, chúng ta sẽ thông báo cho các liên minh thương nhân, nơi này sắp trở thành một thành phố chết."
Con dã thú hét lên xong, thần sắc khuôn mặt có vẻ cô đơn.
Hắn vừa mới nói xong, các người chơi lại thảo luận cuồng nhiệt:
"Kịch bản này thật lợi hại, làm một thành phố chính, sau đó kịch bản liền biến thành một thành phố chết?"
"Dù sao mỗi một NPC đều làm như thể bị trí năng, dung lượng hơi lớn một chút."
"Thành phố chết thì chết đi, chúng ta có thể vào trong cứu được gì nữa không?"
"Tổ chế tác thiếu tiền sao? Ta muốn nhìn mấy trăm ngàn người ở Lâm Đông Thành---!"
Con dã thú kia nhìn các người chơi không ý thức được tình hình nghiêm trọng trước mắt, lắc đầu sau đó mang theo sau lưng khoảng một trăm người rời đi.
Nhưng khi bọn hắn chuẩn bị rời đi thì có một bộ xương khô và một con địa tinh bước đến.
Một Học Bá của Vu Yêu và Vưu Đạt.
Bên cạnh hai người bọn họ còn có mấy người chơi vào tiếp nhận nhiệm vụ, bên cạnh nhiệm vụ chính là đi tìm Học Bá, còn có Vưu Đạt đến để truyền đạt chỉ thị của Hạ Lạc Khắc.
Khi Hạ Lạc Khắc không có ở đây, Học Bá sẽ làm chỉ huy trưởng và Vưu Đạt sẽ giữ chức phó chỉ huy.
Thành thật mà nói, Vưu Đạt là mộng so.
Làm thế nào ta có thể trở thành một phó chỉ huy khi ta chỉ là một kỹ sư giỏi công trình ma năng?