Chương 2
Phó Vân Hành không có ý muốn chế giễu Bác Mộ Trì, anh cũng chỉ thuận miệng nói tiếp.
Nói xong, anh xách theo mấy thứ mua ở siêu thị đi vào nhà bếp.
Chuyên ngành y mà anh học ở đại học thuộc chương trình đào tạo kết hợp thạc sĩ và tiến sĩ, trước khi thực tập sẽ được xuất ngoại làm sinh viên trao đổi trong hai năm, cũng là lúc học ở nước ngoài anh đã học được nấu ăn.
Sau khi sắp xếp mọi thứ cất vào tủ lạnh, anh giương mắt nhìn về phía người đang ngồi yên trên sô pha, cúi đầu hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"
"...Sương sớm?"
Bác Mộ Trì trả lời theo bản năng.
Phó Vân Hành: "..."
Anh rũ mắt xuống, nhìn cô từ khoảng cách không xa không gần, "Chắc chưa?"
"Không chắc." Bác Mộ Trì lấy lại tinh thần, ngượng ngùng nói: "Sao cũng được, anh xem rồi làm đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đứng dậy đi xuống bếp, có tính tự giác của người làm khách, "Cần em giúp gì không?"
"Không cần." Phó Vân Hành lạnh lùng từ chối cô, "Chỉ là phiền em cố gắng chờ thêm nửa tiếng."
Bác Mộ Trì nghe ra sự chế giễu trong lời nói của anh, không biết phải nói gì.
Đã lâu rồi cô không ở riêng với Phó Vân Hành, cũng không biết anh học được cách nói móc này từ đâu.
Bác Mộ Trì không phải kiểu người sẽ khách sáo với anh, nếu Phó Vân Hành đã nói không cần thì cô cũng yên tâm thoải mái quay về phòng khách ngồi.
Cô lại cầm điện thoại lên lần nữa, Wechat đã nhận được vài tin nhắn của Đàm Thư.
Vừa rồi khi Phó Vân Hành nói chuyện thì cô ấy nghe không sót chữ nào, đang cười vui vẻ.
Đàm Thư: [ Xin hỏi tình hình hiện giờ của cô gái xinh đẹp xuất chúng ra sao rồi? Tối nay Phó Vân Hành cho cậu uống sương sớm hay là uống nước sôi để nguội thế.]
Đàm Thư: [ Khi nào thì Bác xuất chúng mới trả lời tin nhắn của tớ thế? Xin hỏi cậu có khỏe không. ]
......
Bác Mộ Trì trộm liếc nhìn người đang đứng nghiêng về hướng cô trong phòng bếp, tức giận trả lời tin nhắn của cô ấy: [ Còn sống. ]
Đàm Thư: [ Vậy là tốt rồi. ]
Bác Mộ Trì: [...Sao tớ cảm thấy cậu đang cười trên nỗi đau của người khác là sao nhỉ. ]
Đàm Thư: [ Tớ đâu có. ]
Bác Mộ Trì cũng không quan tâm chuyện cô ấy có hay không, cô đang tính hỏi gì đó thì bên tai vang lên tiếng bước chân.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thấy Phó Vân Hành bưng một đĩa trái cây đã rửa đặt lên bàn trà trước mặt cô.
"Lót bụng trước đi." Phó Vân Hành đảo mắt nhìn sang cái điện thoại cô đang cầm.
Phản ứng đầu tiên của Bác Mộ Trì là giấu điện thoại đi, thoáng có chút cảm giác như bị nhìn thấu.
Cũng may Phó Vân Hành chỉ đặt đĩa trái cây xuống bàn rồi lại đi vào bếp.
Sau khi nhìn bóng dáng cao gầy của anh một lúc lâu thì Bác Mộ Trì mới giơ tay sờ vành tai, dưới đáy lòng thở dài nghĩ….chắc chắn hôm nay không muốn thảo luận Phó Vân Hành với Đàm Thư nữa, cô không muốn bị bắt tại trận lần nữa đâu.
Vào nhà vệ sinh rửa tay xong, Bác Mộ Trì ngồi dưới thảm ăn trái cây.
Thảm không dày cũng không mềm mại, ngồi lâu cũng đau mông.
Nghĩ tới việc lát nữa phải ăn cổ vũ cho bữa tối mà Phó Vân Hành đã tự tay làm, Bác Mộ Trì chỉ nhét vào bụng một ít trái cây rồi kiềm chế tay và miệng lại.
-
Không bao lâu, Phó Vân Hành đã bưng đồ ăn lên bàn.
Mùi thức ăn lan tỏa trong phòng khách, khiến cho bụng của người đói phải kêu vang.
Bác Mộ Trì ăn trái cây lót dạ rồi nhưng khi nhìn thấy thịt bò xào, cá hấp, tôm bóc vỏ hấp với trứng và canh cải thảo màu sắc bắt mắt được bày đầy trên bàn thì vẫn thấy thèm.
Nhận lấy đôi đũa được Phó Vân Hành đưa cho, cô không muốn để bầu không khí yên tĩnh như thế này nên thuận miệng hỏi: "Anh học nấu cơm từ bao giờ thế?"
Trong ấn tượng, chắc là Phó Vân Hành giống cô mới đúng, thuộc kiểu vụng về trong sinh hoạt.
Phó Vân Hành liếc cô, "Lúc đi học ở nước ngoài."
Bác Mộ Trì "à" một tiếng, đột nhiên không biết nên nói gì tiếp.
Nếu đổi lại là ăn cơm với những người khác, chắc chắn cô có thể lải nhải nói rất nhiều chuyện, đề tài gì cũng có thể nói. Nhưng đến khi đối mặt với Phó Vân Hành thì Bác Mộ Trì rất dễ trở thành người kết thúc cuộc hội thoại.
Trong thoáng chốc, trong phòng khách chỉ có tiếng va chạm bát đũa rất nhỏ của hai người.
Bác Mộ Trì im lặng ăn cơm, không để ý đã ăn rất nhiều.
Lúc buông chén xuống, cô mới chợt nhớ ra mình đã ăn hai bát cơm.
Mà hình như Phó Vân Hành chỉ ăn một bát thôi.
Phát hiện ra điều này, vẻ mặt Bác Mộ Trì cứng đờ hỏi: "Anh không đói bụng hả?"
"..."
Nhận ra lý do tại sao cô hỏi vấn đề này, Phó Vân Hành thấy hơi buồn cười.
Anh biết Bác Mộ Trì huấn luyện hằng ngày nên lượng vận động rất lớn, ăn hai bát cơm cũng là chuyện bình thường. Nhưng khi thấy vẻ mặt hối hận của cô thì anh kìm nén khóe môi đang cong lên, cúi đầu nói: "Chắc là không đói bằng em."
Bác Mộ Trì: "..."
Càng không muốn nói chuyện với anh.
Phó Vân Hành mỉm cười, đứng dậy dọn bàn ăn.
"Để em đi." Bác Mộ Trì rất có tính tự giác, "Anh nấu cơn rồi nên để em rửa bát cho."
"Không cần." Phó Vân Hành nói thẳng với cô, "Ở đây có máy rửa bát."
Bác Mộ Trì: "."
-
Lại một lần chịu thất bại thảm thương ở chỗ Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì trở nên im lặng.
Cô đi hai vòng trong phòng khách không lớn để tiêu hóa, sau đó khom lưng cầm điều khiển từ xa lên mở TV. Cô cảm thấy vào giờ phút này chỉ có âm thanh từ TV mới có thể giảm bớt hiện trạng im lặng là vàng giữa hai người.
Mở TV lên, Bác Mộ Trì thuần thục tìm được kênh thể thao.
Nhưng cô không ngờ rằng, kênh thể thao đang phát trận thi đấu mình tham gia vài năm trước ở Mỹ, là trận thi đấu trượt tuyết đơn công khai trên sân thi đấu hình chữ U đã đoạt giải quán quân.
Vì không muốn để lại ấn tượng mình là kẻ tự kỷ ở trước mặt Phó Vân Hành nên Bác Mộ Trì chuẩn bị đổi kênh, nhưng bên cạnh lại có tiếng động.
"Xem cái này đi."
Cô sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Phó Vân Hành: "Sao ạ?"
Phó Vân Hành không nhìn cô nữa mà chuyển mắt sang nhìn TV.
Trên TV, bình luận viên đang giới thiệu Bác Mộ Trì.
Cô mặc trang phục trượt tuyết màu có màu trắng đỏ đan xen xuất hiện ở khu trượt băng tốc độ, đang chuẩn bị cho trận đấu.
Sau khi người bình luận ở hiện trường giới thiệu xong tên và cô tới từ quốc gia nào thì trên bầu trời đã xuất hiện một bóng người mặc trang phục trượt tuyết màu đỏ trắng đan xen, trên ngực trái áo có in hình cờ đỏ với năm ngôi sao vàng.
Cô nhảy lên, khom người vịn ván trượt, nghiêng chân xoay người 702 độ rồi loại xoay 900 độ mới rơi xuống đất.
Trong màn ảnh có những vụn tuyết văng ra nhưng lại không có ai để ý đến. Sự chú ý của mọi người đều dán chặt lên người cô, trong con người toàn là sự phấn khích.
Sau khi rơi xuống mặt đất, cô làm hành động tháo mũ bảo hiểm và kính che vô cùng đẹp mắt trước mặt phóng viên phỏng vấn, lộ ra những đường nét xinh đẹp tỏa sáng trên gương mặt của cô.
Sau khi thấy gương mặt của cô, tiếng cổ vũ ở hiện trường càng vang dội hơn.
Nghe thấy tiếng kêu vang dội, Bác Mộ Trì vẫy tay chào hỏi với những người xem ở hiện trường.
Đôi mắt hồ ly lấp lánh sáng ngời của cô cong lên, khóe môi hơi nhếch, nụ cười vừa rực rỡ vừa tự tin làm thu hút ánh nhìn của biết bao nhiêu người.
Trận đấu này khiến nhiều người quan tâm đến thể dục thể thao, người quan tâm trận thi đấu trượt tuyết biết đến sự hiện diện của cô, nhớ kỹ tên cô.
Năm ấy, Bác Mộ Trì mười sáu tuổi.
Sau đó, lại có người đào ra quá khứ của cô.
Cô là vận động viên trượt tuyết thiên tài, nhưng cô cũng không kiên trì ở riêng loại vận động trượt tuyết đơn này. Cô trượt đôi cũng rất tốt, các môn vận động khác cô cũng biết nhiều hoặc ít.
Quan trọng hơn là ngoài chuyện cô có khả năng vận động trời sinh thì những mặt khác cũng vô cùng xuất sắc. Vì mẹ là người mẫu nên khi còn nhỏ Bác Mộ Trì cũng từng tham gia các show diễn, còn đi ra dáng ra hình nữa.
...
Phó Vân Hành nhìn người trong màn hình, đôi mắt hơi liếc sang nhìn Bác Mộ Trì đang say mê xem trận thi đấu của mình.
Bác Mộ Trì rất thích xem thi đấu trượt tuyết, cho dù là của mình hay là của tuyển thủ khác thì cô đều xem cả. Biết người biết ta mới có thể đánh đâu thắng đó, đây là châm ngôn của cô.
Cô đã tắm rồi nên trên người mặc quần áo ở nhà. Trên mặt không điểm tô son phấn gì nhưng cô có làn da đẹp trời sinh, trắng nõn nà, ngũ quan xinh đẹp khiến phòng khách nhỏ hẹp cũng trở nên rực rỡ sáng sủa hơn.
Bỗng dưng Phó Vân Hành sinh ra cảm giác như cô đã thật sự trưởng thành rồi.
Nhưng nghĩ lại thì anh lại thấy suy nghĩ này của mình có hơi buồn cười. Năm nay Bác Mộ Trì đã 21 tuổi, đúng là trưởng thành thật rồi.
Bác Mộ Trì đang xem, lúc lơ đãng nghiêng đầu thì đối diện với ánh mắt của Phó Vân Hành.
Anh di truyền đôi mắt đào hoa từ ba, vừa long lanh vừa quyến rũ. Thế mà người lại là kiểu lạnh lùng ít nói, trong đôi mắt ấy hiếm khi lộ ra cảm xúc dư thừa nào.
Ánh mắt hai người va vào nhau.
Phó Vân Hành hơi sửng sốt, nhưng vẻ mặt vẫn như thường dời tầm mắt đi.
Bác Mộ Trì cũng trố mắt một lúc rồi lặng lẽ thu hồi tầm mắt lại.
-
Xem hết trận đấu thì thời gian cũng không còn sớm nữa.
Lúc huấn luyện ở nước ngoài Bác Mộ Trì không có nhiều thời gian để ngủ, thế nên chưa tới chín giờ đã thấy mệt rồi.
Cô ngáp một cái, duỗi cổ nhìn tình hình trong phòng làm việc.
Phó Vân Hành vừa nhận một cuộc điện thoại, sau khi nhận thì vào phòng làm việc, sau đó không còn bất cứ động tĩnh nào.
Bác Mộ Trì ngồi trên sô pha tự hỏi ba phút, không chịu được cơn buồn ngủ nên đứng dậy bước tới trước cửa phòng làm việc gõ cốc cốc cốc, sau đó mở ra.
Phó Vân Hành đang xem bệnh án, nghe thấy tiếng vang thì nâng mắt nhìn về phía cô, "Sao thế?"
Bác Mộ Trì không khách sáo với anh, nói thẳng: "Em chuẩn bị ngủ, anh lấy cho em một bộ chăn gối đi."
Lúc này Phó Vân Hành mới nhớ tới chuyện này, đứng dậy bước tới gần cô, "Em đợi một chút."
Trước khi vào phòng, anh nói một câu như thế với Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì gật đầu, lại quay về ngồi xuống sô pha.
Đợi khoảng mười phút, Phó Vân Hành mới ôm chăn và gối nằm ra khỏi phòng.
Anh vừa bỏ chăn xuống là Bác Mộ Trì đã cầm lấy nó.
"Em muốn ngủ sô pha?" Phó Vân Hành nhìn cô đầy kinh ngạc.
Bác Mộ Trì nói mà không thèm suy nghĩ: "Không phải chỗ anh có một phòng thôi sao?"
Chẳng lẽ còn có phòng tàng hình, cô không phát hiện ra nhưng có thể ngủ ư?
"..."
Phó Vân Hành bất đắc dĩ, "Vào phòng mà ngủ."
Sợ Bác Mộ Trì để ý, anh còn bổ sung: "Chăn đệm thay mới hết rồi, đều sạch hết."
Bác Mộ Trì sửng sốt, "Vậy còn anh?"
Phó Vân Hành nâng cằm.
"Anh ngủ ở sô pha?" Bác Mộ Trì kinh ngạc, "Không phải ngày mai anh còn phải đến bệnh viện đi làm sao?"
Cô cứ tưởng rằng bác sĩ cần phải nghỉ ngơi thật tốt, còn người đang trong kỳ nghỉ như cô thì ngủ thế nào cũng không quan trọng.
Phó Vân Hành "Ừ" một tiếng, "Sô pha lớn."
Bác Mộ Trì sững người, còn tính nói gì đó nhưng Phó Vân Hành nhướng mi , "Chưa buồn ngủ à?"
Bác Mộ Trì nghẹn lời, "Buồn ngủ, nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết." Phó Vân Hành kiên trì, "Anh không có thói quen để con gái ngủ sô pha."
Đừng nói là Bác Mộ Trì, dù là đồng nghiệp khác phái bình thường nào khác, Phó Vân Hành cũng sẽ không để con gái ngủ sô pha còn mình thì yên tâm thoải mái vào phòng ngủ. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Tất nhiên, bạn bè đồng nghiệp khác phái bình thường sẽ không tới nhà anh ngủ lại, mà anh cũng sẽ không đồng ý.
Bác Mộ Trì biết Phó Vân Hành là một người hơi cố chấp ở rất nhiều vấn đề, mặc dù tính cách anh có hơi lạnh lùng, nhưng sự ga-lăng phong độ vẫn luôn tồn tại trong xương cốt anh.
Cho dù là khi còn nhỏ hay hiện giờ cũng như thế.
Nghĩ tới đây, Bác Mộ Trì cũng không thấy xoắn xuýt nữa.
"Thế cũng được." Cô đứng dậy, "Em vào phòng ngủ nhé."
Cô nghĩ ngợi rồi nhìn về phía Phó Vân Hành, "Nhưng nếu anh ngủ sô pha thấy không thoải mái thì có thể gọi em, em cũng có thể ngủ sô pha."
Nghe thế, Phó Vân Hành bất đắc dĩ cười, "Biết rồi, đi ngủ đi."
"Vâng... Ngủ ngon." Bác Mộ Trì nói.
Phó Vân Hành: "Ngủ ngon."
-
Vào phòng, ánh mắt Bác Mộ Trì không nhịn được quan sát cách trang trí trong phòng.
Đồ vật trong phòng Phó Vân Hành không nhiều lắm nhưng đều được sắp xếp vô cùng gọn gàng sạch sẽ. Ngoài giường và tủ quần áo ra thì còn một bàn làm việc lớn đặt dưới cửa sổ cùng với một giá sách đơn giản.
Lúc cô vô tình nhìn thoáng qua thì thấy trên cái tủ bên cạnh bàn làm việc có bày vài khung ảnh.
Bác Mộ Trì chắp tay ra sau lưng rồi bước tới gần, thấy tấm ảnh chụp chung của cô với Phó Vân Hành vào mấy năm trước.
Cô nhìn chằm chằm tấm ảnh một hồi lâu mới nhớ ra, tấm ảnh này được chụp lúc cô tốt nghiệp cấp hai.
Lúc đó cô đã vào đội tuyển quốc gia, còn Phó Vân Hành thì bận rộn chuyện học hành nên có một khoảng thời gian dài không gặp cô.
Thế nên lúc chụp hình trông hai người có cảm giác xa lạ.
Bác Mộ Trì không còn nắm tay anh chụp hình như hồi còn nhỏ. Tấm ảnh này của hai người bọn họ, mặc dù khoảng cách ở giữa không thể nhét thêm được ai, nhưng vẫn để lại khoảng cách không nhỏ.
Trước khi ngủ, Bác Mộ Trì nhận được tin nhắn của chị Tinh Tinh, nói rằng ngày mai cô ấy đi công tác về nên tối muốn ăn chung với nhau một bữa.
Bác Mộ Trì rất thích chị Tinh Tinh của cô, vui vẻ đồng ý.
Nhưng sau khi đồng ý, cô mới nhớ tới người đã nhường phòng cho mình, vội vàng hỏi: [ Chị gọi Phó Vân Hành chưa? ]
Chị Tinh Tinh bé nhỏ: [ Em muốn gọi thì gọi đi. ]
Bác Mộ Trì: "..."
-
Có thể là vì ở nơi lạ và không quen giường nên đêm nay Bác Mộ Trì ngủ không được ngon.
Còn chưa tới sáu giờ, cô đã mở mắt.
Bác Mộ Trì lăn qua lăn lại một lúc, cuối cùng cũng dậy.
Mở cửa phòng ra, cô nhìn một cái là thấy người đang ngủ trên sô pha.
Sáu giờ sáng mùa đông, ánh sáng vẫn còn hơi tối tăm.
Bác Mộ Trì không thấy rõ gương mặt của Phó Vân Hành, chỉ có thể nhìn nhìn ra dáng vẻ mơ hồ thôi. Cô nhìn chằm chằm vài giây rồi rón ra rón rén đi vào phòng vệ sinh. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha. Xin cảm ơn.
Cô muốn đi vệ sinh.
Sau khi đi vệ sinh xong, Bác Mộ Trì bước ra đã đối diện với đôi mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh táo của người nào đó.
Không hiểu sao, cô lại cảm thấy Phó Vân Hành vừa tỉnh ngủ có chút đáng yêu, giống như anh Vân Hành mà ngày trước cô vẫn hay gọi.
Nhớ tới đó, Bác Mộ Trì lặng lẽ cong môi cười, "Em đánh thức anh à?"
"Không có." Phó Vân Hành vừa tỉnh ngủ nên giọng nói có hơi trầm thấp, "Không ngủ tiếp ư?"
Bác Mộ Trì gật đầu, "Em muốn ra ngoài chạy bộ."
Mặc dù bây giờ là kỳ nghỉ của cô nhưng không thể thiếu được các loại huấn luyện thể năng bình thường.
Phó Vân Hành cũng không thấy bất ngờ, vò mái tóc trông đầy trẻ trung, "Đánh răng trước rồi anh đi với em."
Bác Mộ Trì sửng sốt, "Sao?"
"Sao cái gì?" Phó Vân Hành liếc nhìn cô.
"À." Bác Mộ Trì ngượng ngùng, "Vậy em đi thay quần áo trước đây."
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, hai người thay đồ thể dục rồi ra cửa.
Khu nhà Phó Vân Hành ở cũng khá lớn, bên trong còn có đường chạy điền kinh.
Bác Mộ Trì là người có thể lực rất tốt, nhưng cô không ngờ rằng Phó Vân Hành cũng rất giỏi.
Chạy khoảng 5 - 6km, cô không thở hổn hển mà vẻ mặt Phó Vân Hành trông vẫn như thường.
Bác Mộ Trì nhướng mày nhìn anh, "Phó Vân Hành."
Nghe thấy cô gọi thẳng tên mình, Phó Vân Hành cũng không để ý lắm mà đáp lại một tiếng "Ừ".
"Bình thường anh cũng thường..." Hai từ tập luyện còn chưa ra khỏi miệng thì có một cơn gió thổi tới trước mặt.
Bác Mộ Trì cúi đầu theo bản năng, nhưng sau khi cúi đầu thì cô lại thấy được phần bụng dưới lớp quần áo bị gió lướt qua.
Quần áo thể thao không dày, đúng lúc phác họa ra hình dáng cơ bụng của anh.
Phó Vân Hành không nhận thấy được hành động của cô nên tiếp lời: "Thường xuyên làm gì?"
Bác Mộ Trì chớp mắt đầy kinh ngạc, từ từ dời tầm mắt đi, "Thường xuyên tập luyện."
"Ừ." Phó Vân Hành lên tiếng trả lời.
Bác Mộ Trì gật đầu máy móc, lặng lẽ rũ hàng mi, ánh mắt không được lễ phép lắm mà lưu luyến nhìn vị trí cơ bụng của anh thêm hai lần.