Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

"Vương phi!"

Khi Tiểu Thất vừa bước vào vương phủ, lại nghe được thanh âm quen thuộc lần nữa. Tiểu Thất hơi nhíu mày, làm như không hiểu nhìn Công Tôn Cảnh Thăng: "Công Tôn đại nhân, mấy ngày gần đây ngươi thường xuyên đến tìm ta, không biết đến tột cùng vì chuyện gì?"

Công Tôn Cảnh Thăng than thở một tiếng thật dài trong lòng, kể từ lần đó hắn nhìn thấy Tiêu Dật tức giận đằng đằng rời đi liền trực giác cảm thấy nhất định là xảy ra chuyện gì. Nhưng bất kể hắn nói khách sáo thế nào cũng hỏi không ra, hơn nữa gần đây tính khí Vương Gia rất nóng, tướng lãnh chịu tội đếm không xuể. Hắn chưa từng thấy Tiêu Dật như vậy. Trước kia, hắn còn dám khuyên vài câu lúc Tiêu Dật nổi giận, nhưng này lần hắn không khỏi cảm thấy mình đừng đụng vào mới tốt. Sự thật chứng minh sự lựa chọn của hắn đích xác là sáng suốt, hiện tại trừ hắn bo bo giữ mình không để ý ra, cơ hồ tất cả mọi người đều bị phạt không nhẹ thì nặng. Mặc dù Vương Gia luôn luôn trị quân nghiêm khắc, nhưng cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy, vì vậy tất cả mọi người biết tâm tình của Vương Gia thật không tốt. Tại sao không tốt? Có lẽ chỉ có một người thân thiết với vương gia là hắn biết, cho nên cơ hồ tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đến tìm hắn, hướng tới hắn thăm dò tin tức, ý đồ tránh khỏi lửa giận của Vương Gia, dù sao hắn là người duy nhất trước mắt còn chưa bị Vương Gia trừng phạt. Nhưng, trên thực tế hắn lại căn bản không biết gì cả, chỉ trừ việc hắn biết chuyện này có liên quan với vương phi. Cho nên, hắn không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày ngồi dò thăm tin tức sau khi vương phi từ trong cung trở về. Nhưng, hắn nghĩ tới đây lại nằng nặng thở dài một cái, Vương Gia cả ngày lạnh lẽo băng sương, vương phi cũng lãnh lạnh nhạt đạm, tựa hồ đã sớm quên mất chuyện hôm đó.

"Vương phi!" Công Tôn Cảnh Thăng bất đắc dĩ cười cười, nói, "Thuộc hạ, thật ra là muốn hỏi ——" Công Tôn Cảnh Thăng rốt cuộc quyết định nên gọn gàng dứt khoát lên tiếng hỏi chuyện xảy ra ngày đó.

"Công Tôn đại nhân!" Tiểu Thất lại cắt đứt lời nói của Công Tôn Cảnh Thăng, trong mắt tựa hồ đã hiện lên một nụ cười, lạnh nhạt nói, "Nghe nói hôm nay Vương Gia sẽ trở về phủ sớm, nên phiền toái Công Tôn đại nhân phân phó phòng bếp chuẩn bị thêm mấy món vương gia thích ăn, rồi chuẩn bị thêm chút rượu."

Công Tôn Cảnh Thăng lập tức phản ứng lại, lập tức tươi cười rạng rỡ nói: "Tốt! Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị." Cái gọi là cởi chuông cần người buộc chuông, sẵn có vương phi ra tay. Hắn tự nhiên cũng không cần quan tâm.

Tiểu Thất nhìn Công Tôn Cảnh Thăng vội vàng đi, hơi buồn cười. Nàng làm sao không biết Công Tôn Cảnh Thăng vì chuyện gì? Nhưng, nàng cũng không cảm thấy sai lầm, nên cũng không có lý do đi phụ trách hỉ nộ ái ố của Tiêu Dật. Huống chi, trong hoàng cung phụ hoàng của nàng mới hạ táng, tân hoàng sắp lên ngôi, những chuyện này đã đủ khiến nàng phiền toái, nàng thật sự là không có tâm tình bận tâm ai. Nhưng hôm nay thì khác, bởi vì ngày mai chính là ngày tân hoàng lên ngôi, có lẽ thật sự bọn họ nên nói chuyện rõ ràng.

Đêm dần dần chìm vào bóng tối, trăng sáng treo trên cao, ánh sáng lạnh lùng hắt vào, càng tăng thêm sự yên tĩnh.

Tiêu Dật xuyên qua phòng khách, đi qua hành lang, đang định quẹo về phía thư phòng của mình thì giống như cảm thấy cái gì, đột nhiên quay đầu lại.

Ánh trăng sáng chiếu vào lương đình, tất cả mông lung, màn sương bao phủ, trong ánh trăng mờ có một bóng dáng nhẹ nhàng điềm tĩnh như nước.

Tiểu Thất mặc áo trắng lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, ánh trăng như nước hòa làm một thể với nàng, như có đám mây vây quanh, càng tăng thêm khí chất dịu dàng. Hai mắt bình tĩnh nhìn qua khiến tim Tiêu Dật hơi đập mạnh và loạn nhịp, khẽ mỉm cười, bưng ly rượu, nói: "Vương Gia, đoàn tụ sum vầy, có nhã hứng cùng nhau thưởng thức một ly hay không?"

Tiêu Dật đi tới từng bước từng bước, mắt thẳng tắp nhìn nàng, tròng mắt khẽ lóe ánh sáng giống như sao sáng nơi chân trời, cho đến khi đi đến gần, mới phát hiện những món ăn bày trên mặt bàn trong lương đình. Hắn xem xét đồ ăn đầy bàn này, phất áo dài, tùy ý ngồi ở đối diện Tiểu Thất, "Nếu vương phi lao lực như thế, Bổn vương tất nhiên sẽ không làm mất nhã hứng của vương phi."

Tiểu Thất vô tình cười, nhấp nhẹ ly rượu, nói: "Đời khi đắc ý hãy nên vui, Chớ để chén vàng trơ trước nguyệt[1]. Vương Gia, sau ngày hôm nay, sợ là triều đình sẽ nổi gió bão, không còn ngày nhàn hạ rồi."

Tiêu Dật một tay chống đầu, một tay bưng ly rượu, hơi lắc lắc, lười biếng mở miệng "Xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng."

"Chuẩn bị?" Tiểu Thất hơi lắc đầu, "Cuộc sống như sương bụi, ngày tháng dài đằng đẵng[2]. Chuẩn bị xong thì như thế nào? Tranh đến thì như thế nào? Ta thật sự không muốn bị cuốn vào tro."

Tròng mắt Tiêu Dật hơi trầm xuống, giống như có thứ gì từ trong mắt hắn lướt qua, mở miệng rồi lại không chút để ý: "Vương phi nói thế ý gì đây?"

"Tiêu Dật!" Đây là lần đầu tiên Tiểu Thất kêu tên của hắn, cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ta biết rõ xu thế hôm nay, ta cũng không kéo được bao lâu, ngươi, Sở tướng, Mộ tướng, Trần lão tướng quân đều hơn thế lực ta có, mọi người chỉ là đều bàng quan thôi, nhưng nếu có một bên leo lên chỗ đó, liền lập tức trở thành đích cho mọi người chỉ trích, cho nên thế cục hôm nay, muốn lập tức khống chế không dễ dàng, nhưng muốn đánh rách cũng không sáng suốt, không phải sao?"

Trong mắt của Tiêu Dật có một tia tán thưởng, chậm rãi nói: "Không tệ! Nhưng thế cuộc như vậy lại có ai cam tâm. Chẳng lẽ ngươi lại có kế sách tốt gì."

Tiểu Thất nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Ta đã gả cho ngươi, ta nghĩ chúng ta chẳng lẽ không có thể hợp tác sao?"

"Hợp tác? Nhưng ta có thể được cái gì đây?" Hắn lại gần nàng, chợt cúi đầu hỏi, mùi rượu làm người ta say mê phả vào trên mặt của nàng, nong nóng.

"Ngươi sẽ được thứ ngươi muốn." Tiểu Thất thoáng lui ra, thản nhiên nhìn hắn.

Tiêu Dật nhìn chằm chằm nàng, không nói, tựa hồ đang nghiệm chứng độ tin cậy trong lời nói của nàng: "Tốt!" Rốt cuộc hắn chậm rãi nói ra, "Ngươi nói không sai, ta nhất định phải nhận được thứ ta muốn." Hắn ngửa đầu uống xong rượu trong tay, trong mắt đột nhiên bắn ra ánh sáng bén nhọn, nhìn nàng tỏ ý tình thế nhất định.

Kỳ quốc Nguyên Triệu năm thứ 21, tháng 5. Bát hoàng tử Ninh Huyền Phong đăng cơ làm đế, đổi quốc hiệu thành Thụy Hòa năm thứ nhất.

Trong nghi thức lên ngôi, hoàng hậu được tôn sùng thành Hoàng thái hậu, mặc dù nhi tử của nàng không được làm Hoàng đế, nhưng nhi tử của Dục phi cũng không được làm hoàng đế, mà phụ thân Lăng phi mẹ của Bát hoàng tử chỉ là một Binh Bộ Thị Lang Tứ Phẩm, đối với mọi người mà nói đều không đủ sợ hãi, đối với bọn họ mà nói, cơ hội còn tồn tại, ai chết vào tay ai vẫn chưa rõ. Vì vậy, nghi thức cũng tiến hành rất thuận lợi, kết quả như thế, đối với mọi người mà nói đều là không hài lòng , nhưng đồng thời có ai không âm thầm thở phào nhẹ nhõm đây?

Bát hoàng tử mới sáu tuổi cũng không khóc cũng không náo, còn nhỏ tuổi mặc dù lúc mới bắt đầu dùng sức kéo lại tay Tiểu Thất, không chịu buông, nhưng khi thụ phong là, những lời được dạy hắn cũng nói đâu ra đấy chưa từng mất khí thế của hoàng gia.

"Thất tỷ! Ta không có làm gì sai chứ!" Lên ngôi xong Ninh Huyền Phong lôi kéo Tiểu Thất khẩn trương hỏi.

"Huyền Phong làm rất tốt!" Tiểu Thất sờ sờ đầu của hắn, nhớ tới mấy ngày trước khi lên ngôi vì không để cho hắn phạm sai lầm, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã gọi hắn dậy dạy hắn, vì vậy cúi đầu cười hỏi hắn, "Huyền Phong muốn được thưởng gì?"

"Thất tỷ!" Rốt cuộc là đứa bé, nghe nói có phần thưởng liền lập tức hưng phấn lên, "Cái gì cũng được sao?"

"Dĩ nhiên!" Tiểu Thất cười nhìn hắn, "Chỉ cần là hoàng cung có thì đều có thể."

"Thật ra thì! Thất tỷ ——" hắn muốn nói lại thôi, hỏi một câu, "Về sau đệ đều phải rời giường sớm vậy sao?"

Tiểu Thất sửng sốt một chút, ngồi xổm xuống, hỏi: "Huyền Phong —— có phải mệt chết hay không?"

"Ừ! Thật ra thì hiện tại Phong nhi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon." Hắn lẩm bẩm, mang theo chút bất mãn, "Thì ra trước kia phụ hoàng đều phải dậy sớm vậy, một chút cũng không tốt!"

Tiểu Thất cười, chỗ ngồi đó nhiều người muốn vậy nhưng cũng không thể sánh bằng giấc ngủ của một đứa bé, nàng ôm lấy Huyền Phong mới sáu tuổi: "Huyền Phong mệt mỏi thì đi ngủ đi! Thất tỷ ôm đệ trở về Đế Uyển."

"Thất tỷ, tại sao không thể trở về chỗ mẫu phi?" Đứa bé nho nhỏ mơ hồ hỏi một câu ở trong lòng nàng.

"Bởi vì về sau Huyền Phong làm Hoàng đế rồi, không thể ngủ ở chỗ mẫu phi của đệ nữa."

"A!" Đứa bé mặc dù vẫn không rõ lí lẽ nhưng cũng cực kỳ hiểu chuyện, lại vô cùng mệt mỏi, tựa vào trong ngực Tiểu Thất ngủ mất, không tiếp tục hỏi nữa.

Một đám thái giám bưng đồ trong tay đi qua bên người Tiểu Thất, kính cẩn cúi người, đứng ở một bên, chờ Tiểu Thất đi xa mới lại tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Thất ôm Ninh Huyền Phong, chưa từng để ý, đi vài bước mới giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhìn đám thái giám đi xa, lại nhìn đứa bé trong ngực, chân mày không tự chủ nhíu lại, trong mắt ánh lóe lên phân biệt khó phân biệt.

Tiểu Thất giao Huyền Phong đang ngủ cho ma ma chăm sóc liền rời đi Đế Uyển, bước chân hơi gấp gáp, trên đường lại gặp được Vạn Đức Trung.

Sắc mặt của Vạn Đức Trung nhìn qua rất là nghiêm túc, cúi đầu nói mấy câu ở bên tai Tiểu Thất. Sắc mặt của Tiểu Thất cũng thay đổi, hỏi một câu: "Bây giờ đang ở chỗ nào?"

Vạn Đức Trung trả lời một câu: "Lăng Tiêu Cung." Tiểu Thất trầm mặt đi nhanh về phía Lăng Tiêu Cung. Vạn Đức Trung đi theo sát phía sau.

Lăng Tiêu Cung.

Mọi âm thanh đều tắt, khắp mọi nơi cư nhiên không tìm được một bóng người. Cửa sổ quên đóng phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Ở bên trong lòng của Tiểu Thất nhất thời lạnh đi, khi đi tới bên ngoài tẩm cung, mới phát hiện có hai tỳ nữ đang quỳ gối ở cửa tẩm cung, lúc thấy Tiểu Thất tiến vào thì sắc mặt trở nên trắng bệch, ấp a ấp úng thỉnh an: "Vương —— vương phi —— cát —— Cát Tường!"

"Chủ tử các ngươi đâu?" Tiểu Thất hỏi.

"Nương nương —— đang —— đang an giấc!" Tay hai cung nữ đều khẽ run.

Tiểu Thất đến gần tẩm cung một bước, đưa tay muốn vén rèm lên.

"Vương —— vương phi ——" một tỳ nữ chợt chắn trước người của nàng, nói ra rất là chột dạ, "Nương nương —— nói không muốn bị người khác quấy nhiễu."

"Tránh ra!" Tiểu Thất hung dữ nói.

Vạn Đức Trung phất phất tay, thái giám đi theo lập tức đỡ hai tỳ nữ này.

Tiểu Thất bước từng bước vào trong tẩm cung, chỉ cảm thấy một mùi máu tươi thẳng tắp xông vào chóp mũi. Nàng nhanh chóng đi nhanh mấy bước, rốt cuộc cách giường hẹp mấy bước thì thấy được một nữ tử không có chút huyết sắc nào lẳng lặng nằm ở nơi đó, miệng phun máu tươi, giống như đã không còn hơi thở.

"Lăng phi! Lăng phi!" Tiểu Thất đi lên phía trước, đỡ dậy thân thể xụi lơ của nàng, tìm kiếm hơi thở ở chóp mũi nàng.

"Công —— công chúa! Vương —— vương phi!" thanh âm yếu ớt của Lăng phi chợt vang lên, môi hơi nhúc nhích, tựa hồ muốn cố gắng nói gì.

Tiểu Thất tiến tới bên miệng của nàng, mới nghe rõ nàng, nàng đang nói: "Vương —— phi, ta —— ta nguyện chết —— đổi được —— Phong nhi —— Phong nhi bình an cả đời, chỉ cầu —— chỉ cầu vương phi có thể —— có thể giữ được Phong nhi." Tay của nàng níu lại ống tay áo Tiểu Thất thật chặt, mắt vững vàng nhìn Tiểu Thất, người sắp sửa chết lại có thể dùng sức thật mạnh.

Tiểu Thất nhìn nữ tử ngã trong vũng máu này, nếu nàng không chịu, như vậy sợ rằng Lăng phi chết cũng không nhắm mắt. "Được! Ta đáp ứng người." Nàng rốt cuộc chậm rãi mở miệng, nhẹ nhàng nhưng không cho hoài nghi.

Lăng phi nghe được câu này rồi rốt cuộc vô lực buông lỏng tay níu Tiểu Thất ra, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Vương phi!" Vạn Đức Trung ở bên cạnh nhẹ nhàng kêu nàng.

Tiểu Thất chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới lạnh nhạt nói: "Công bố với bên ngoài Lăng phi bạo bệnh! Tất cả đơn giản!"

Rốt cuộc vẫn có người không kịp đợi sao? Bất kể chuyện này là Dục phi hay là hoàng hậu gây nên, đã đủ để nói rõ những thế lực kia bắt đầu rục rịch chộn rộn.

Mà hôm nay, Thụy Hòa năm thứ nhất, ngày thứ nhất tân hoàng lên ngôi. Lăng phi chết đi rốt cuộc chậm rãi kéo ra tấm màn nội loạn của Kỳ quốc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Đây là 2 câu thơ trong bài Tương tiến tửu (Sắp mời rượu) của Lý Bạch. Hai câu thơ trên được dịch bởi Ngô Văn Phú, 2005 trong Thơ Lý Bạch trang 53-56. Hai câu gốc là:

Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,

Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!

[2]Đây là 2 câu thơ trong bài bài Vịnh hoài thi tứ 32 (tổng cộng có 82 bài) của Nguyên Tịch. Ở trên do mình edit. Hai câu gốc là: Nhân sinh nhược trần lộ, thiên đạo mạc du du.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui