Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Mặt trời tỏa sáng, chân trời dần dần lộ ra màu đỏ nhạt, trận tuyết rơi sắp hai tháng rốt cuộc có dấu hiệu dừng lại. Kinh đô trắng phau phau, lộ ra một cảm giác phồn hoa tan mất trong sáng sớm yên tĩnh không người này, trở về lại không khí tinh khiết.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi dẫm nát mặt tuyết thật dầy, lưu lại một chuỗi dấu vết bánh xe thật dài.

Bên trong xe ngựa rộng rãi hoa lệ, trên xe cũng treo rèm gấm thật dầy, cản trở khí lạnh phía ngoài, hương nhang nhàn nhạt trong lò hương mang theo từng tia ấm áp tỏa đầy xe, làm cho người ta cảm thấy thoải mái và thích ý. Tiêu Dật nửa khép mắt, tựa hồ vẫn còn đang ngủ. Tiểu Thất nhấc rèm cửa sổ một bên lên, không khí lành lạnh ngoài cửa sổ hòa lẫn hương thơm bùn đất mát mẻ liền xuyên thấu qua cửa sổ mở phân nửa mà vào.

Tiêu Dật đã nhận ra hơi lạnh kia, mở mắt ra, khẽ nhíu mày kiếm lại, vươn tay ra phất nửa tấm rèm cửa sổ kia xuống, nói: "Bên ngoài lạnh!"

Tiểu Thất cười nhạt, đưa tay muốn vén rèm cửa sổ lên lại: "Không việc gì! Cảnh tượng sau tuyết, cũng đáng giá nhìn đấy!"

Tiêu Dật lại đưa tay kéo tay hơi lạnh của nàng, không vui nói: "Muốn ngắm cảnh tuyết cũng không gấp nhất thời, có thể về phủ ngắm!"

Bàn tay hơi lạnh lẽo này bị hắn giữ chặt trong lòng bàn tay ấm áp thật dầy, trong nháy mắt nàng không cách nào thích ứng cử động thân mật như thế của hắn, thoáng dùng lực muốn rút về tay của mình. Nhưng bàn tay nhìn như không dùng sức nắm chặt của hắn lại rất có kỷ xảo khiến nàng không cách nào nhúc nhích.

Tiểu Thất ngẩng đầu, nhìn hắn một cái. Hắn cũng lành lạnh nhìn lại nàng, ánh mắt thản nhiên, khí định thần nhàn y hệt chuyện đương nhiên. Nàng cũng đành phải mặc hắn nắm, làm như vì hóa giải không khí mập mờ giữa hai người giờ phút này, nàng mở miệng hỏi: "Hôm nay vào triều, ngươi tính toán như thế nào?"

Tiêu Dật hơi nhíu mày, chậm rãi nói: "Dĩ nhiên là nên như thế nào thì như thế đó!"

Tiểu Thất trầm ngâm, giống như vẫn còn đang suy tư ý tứ trong lời nói của hắn, thời điểm ngẩng đầu lại mang theo quyết định nào đó, mắt sáng loang loáng: "Ngươi đã chuẩn bị tốt muốn quyết đánh đến cùng?"

"Quyết đánh đến cùng?" Hắn lắc đầu, cặp mắt khép hờ chợt bắn ra ánh sáng bén nhọn, nói, "Phải là giải quyết tận gốc mới đúng."

Tiểu Thất nhìn hắn nói: "Làm sao giải quyết tận gốc?"

Tròng mắt Tiêu Dật hơi trầm xuống, lại hơi nhếch mày kiếm, tính trước kỹ càng nói: "Ép bên kia tự loạn trận cước, lấy loạn chế loạn, bên loạn nên thắng!"

Ánh mắt Tiểu Thất chuyển động, đã hiểu lời của hắn, nói: "Ép họ nhanh chóng phản sao?"

"Không tệ!" Tiêu Dật rảnh rang dựa vào cái đệm, lạnh nhạt nói, khóe môi lạnh lùng khẽ mím, dường như đã sớm hiểu rõ tất cả trong lòng.

Trong điện Quang Hoa, bốn cây cột cao đứng vững sừng sững, ánh sáng lành lạnh rơi vào lòng người, ép bóng người lo lắng đung đưa.

Thời gian lâm triều còn chưa tới, trong điện đã sớm có đầy người, nhưng không khí lại không có sự nhẹ nhõm thường ngày. Bách quan lẳng lặng đứng thẳng, vành nón buông xuống, lại vận có thể nhìn thấy thần sắc lo lắng trên mặt.

Mọi người hoặc cúi hoặc ngẩng, hai người nhìn nhau, liền không khỏi dâng lên một chút khổ sở.

Chỉ có bốn vị phụ chính đại thần vẫn đáp lễ thăm hỏi thản nhiên tự nhiên. Sở Trung Lâm rốt cuộc là nguyên lão tam triều, trong ba đào gợn sóng tự cũng có thể lâm nguy không loạn. Mộ Thịnh Phong mỉm cười, trong ôn hòa vẫn nhàn nhạt xa cách. Tiêu Dật nghiêm nghị đứng, trong sắc mặt lạnh lùng lộ ra một cỗ ngạo nghễ. Trần Vân Thiên âm thầm quan sát hai người, cảm thấy quái dị, nói là hai người hợp tác, rồi lại tự xa cách lẫn nhau, nhưng hôm qua trong triều đình lại là cảnh tượng khác, trong nghi hoặc lại tựa như mơ hồ bắt được cái gì, nhưng chỉ lóe lên rồi mất không cảm nhận được.

"Hoàng thượng giá lâm!" Thanh âm lanh lảnh của nội thị truyền đến, bách quan nghiêng đầu, trước sau như một nhìn đến một bóng dáng màu trắng dẫn theo tiểu hoàng đế đi đến, trong bụng tựa hồ lại lo lắng, cố gắng trấn định tâm thần, lúc này mới quỳ xuống dập đầu, sau khi hô vạn tuế ba lần, lâm triều rốt cuộc bắt đầu.

"Chuyện hôm qua chuyện, trẫm suy tư liên tục" trên đại điện, trong giọng non nớt của tiểu hoàng đế không có một chút hốt hoảng, mỗi tiếng nói cử động đều mơ hồ có phong phạm hoàng gia, "Cổ Ngữ viết, pháp không trách chúng, nhưng trẫm cũng biết Thiên Tử phạm pháp cùng tội với dân, trẫm tự làm được thưởng phạt phân minh. Chuyện này quan hệ vạn dân, không thể coi thường! Vạn Đức Trung tuyên chỉ!"

Trong lòng bách quan đều rét, trong hoảng hốt đã nghe phải thanh âm lanh lảnh vang lên ở trên đại điện.

". . . . Tai nạn tuyết năm nay liên lụy rất rộng, nhưng thiên tai không thể dự liệu, trẫm tự xử lý khoan hồng, Công Bộ Thượng Thư không thể kịp thời đề phòng, Ngự Sử đại phu không giám sát được, Lâm An Tri Phủ cứu tế trễ. . . . Những người liên can phạt bổng lộc hai năm để trừng phạt. . . ."

Người phía dưới nghe đến đó, không tự chủ hơi thở ra một hơi, lòng thấp thỏm cũng rốt cuộc từ từ để xuống.

"Nhưng Hộ bộ thượng thư Đổng Chung Thư đã biết tình hình tai nạn, lại không báo, tri pháp phạm pháp, biếm truất U châu, Hộ Bộ Thị Lang cấu kết với nhau làm việc xấu, tội không thể xá, cắt quan chức. . . . . ."

Trong yên lặng liền có tiếng người xôn xao nho nhỏ, sắc mặt của Sở tướng đứng bên trái càng có vẻ âm trầm khó coi, tờ chiếu thư này đã tỏ rõ hoàng thượng đang giảm bớt thế lực của Sở tướng, hoặc là càng thêm minh xác đây chính là ý của Thất công chúa bên cạnh ghế vua.

"Về phần Tả Tướng Sở Trung Lâm. . . . . ."

Một khắc kia, Sở Trung Lâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hung dữ nhìn về nữ tử bên ghế vua, không thể tin nhìn chằm chằm vào nàng.

Sau màn che lụa, Tiểu Thất chỉ cười yếu ớt, nhẹ nhàng nhìn thẳng hắn như một vũng nước ấm, đáy mắt tĩnh mịch không thấy đáy, nhưng là tâm tình gì thì không thể tính ra.

"Thái hậu giá lâm!" Một thanh âm lanh lảnh khác đột ngột vang lên.

Vạn Đức Trung không dừng lại, chỉ hơi do dự nhìn Tiểu Thất một cái. Tiểu Thất ra hiệu, Vạn Đức Trung liền ngừng lại, trong tay nâng thánh chỉ, cúi đầu mà đứng.

Sau khi bch quan quỳ lạy, Tiểu Thất nghênh đón, cười nhạt nói: "Hôm nay vì sao hoàng mẫu phi lại tới?"

Trong mắt Thái hậu cực nhanh thoáng qua không vui, nói: "Chuyện lớn như vậy, tại sao ai gia có thể không đến xem một chút." Nói xong nàng chợt kéo tay Tiểu Thất, nói: "Tiểu Thất, ngươi rốt cuộc là nữ nhi, tuổi vẫn còn nhỏ, chuyện triều đình làm sao cũng không hiểu rõ bằng bọn nam tử, có một số việc chúng ta nhìn là được, nếu muốn hạ quyết sách gì thì phải nghĩ lại, khiến quốc gia sai lầm thì không hay!"

Thần sắc Tiểu Thất hơi thu lại lại, nói: "Hoàng mẫu phi, phụ hoàng giao lệnh bài sắt đen ngự tứ cho ta, dĩ nhiên là tin ta." Giọng nói vô cùng đạm, không có một chút không vui cũng không có nửa phần khoe khoang, giống như chỉ đang nói lại một sự thật đơn giản.

Thái hậu đã trầm mặt, chưa từng ngờ tới nàng sẽ mang tiên hoàng ra áp chế nàng, hồi lâu không thể nói ra bất kỳ lời phản bác nào.

"Hoàng mẫu phi!" Hoàng đế Ninh Huyền Phong nhảy xuống từ trên ghế vua, lôi kéo vạt áo Thái hậu, bộ dạng đơn thuần giống như không để ý gợn sóng trên triều đình giờ phút này chút nào, "Lúc nãy trẫm vừa đúng nói đến Sở tướng! Sở tướng hiểu biết uyên bác, trẫm khâm phục đã lâu, cho nên trẫm muốn phong Sở tướng làm đế sư, tốt không?"

Thái hậu ngẩn người một chút, rất nhanh liền hiểu Đế Sư thật ra chỉ là một chức hữu danh vô thực, hiển nhiên là một sách lược ngoài thăng trong giáng: "Này. . ." Nàng trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không ra bất kỳ lý do gì, ánh mắt khổ sở nhìn về Sở tướng ở dưới ghế vua.

"Hoàng mẫu phi, không thể được sao?" Tiểu hoàng đế nghiêng đầu, dáng vẻ không hiểu, thật là vô tội, "Nhưng Định Nam Vương đã nói trẫm muốn cho ai làm gì thì người đó phải làm cái đó, chẳng lẽ không đúng như vậy sao?"

Tiểu Thất nghe lời ấy, ngẩng đầu nhìn về Tiêu Dật, trong ánh mắt có vẻ kinh ngạc, không ngờ hắn dự đoán được cả tình huống như thế này, nguyên tưởng rằng mới vừa rồi Huyền Phong lên tiếng là chủ ý của chính đệ ấy, xem ra là ý của Tiêu Dật.

Tiêu Dật đối diện tầm mắt của nàng, nở một nụ cười vô cùng nhẹ, trong nụ cười đó có mấy phần an ủi, nhiều hơn cũng là tự tin nắm chắc phần thắng.

"Dĩ nhiên là có thể." Trước mặt bách quan, Sở tướng rốt cuộc trầm giọng nói.

"Vậy thì tốt!" trong mắt của tiểu hoàng đế thoáng qua vẻ hả hê, đối mặt bách quan, hắng giọng nói, "Hôm nay trẫm liền phong Tả Tướng làm Đế sư. Khâm thử!"

"Cựu thần tạ thánh ân của hoàng thượng!" Sở tướng quỳ xuống đất tiếp chỉ, khoảnh khắc đứng dậy thì nhìn lướt qua thái hậu.

Thái hậu vốn định phản bác nhưng chứng kiến ánh mắt kia thì rốt cuộc chuyển thành im lặng.

"Nếu Tả Tướng đã là Đế Sư, như vậy Mộ tướng liền thăng làm Tả Tướng đi! Chuyện lần này Mộ tướng không thể không có công!" Tiểu Thất chậm rãi nói ra, "Hôm nay việc triệt tiêu quan viên liền do Mộ tướng tìm người thích hợp bổ túc vào! Về phần vị trí Hữu Tướng thì tạm thời gác lại! Các vị đại nhân có ý kiến gì không?"

"Bọn thần tuân chỉ!" Bách quan bái tạ, người nhìn ra đầu mối rốt cuộc lo lắng nhăn mày lại, triều cục thay đổi, mưa gió cũng sắp tới rồi! Rốt cuộc là khoanh tay đứng nhìn, bo bo giữ mình là lựa chọn thứ nhất, hay nên ra sức đánh một trận? Thật phải xem suy nghĩ trong lòng từng người họ.

"Bãi triều!" Khoảnh khắc thanh âm của nội thị vang lên, trong lòng mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trong điện Quang Hoa, bách quan đều lui gần hết, có mấy người dạo bước đến bên cạnh Sở Trung Lâm, nhỏ giọng nói: "Tướng. . . ." Chợt nghĩ đến Tả Tướng đã đổi người rồi, liền dừng lại, trong khoảng thời gian ngắn lại quên mình phải nói gì.

"Đế Sư? Hừ!" Sở Trung Lâm hung ác nói, "Cho là cắt chức của ta liền có thể khống chế triều cục rồi hả? Thật là vọng tưởng!"

"Vậy. . . . Đại nhân, sau này chúng hạ quan phải làm thế nào?" Những người đó hết sức lo sợ nói.

"Sau này ——" Sở Trung Lâm nhắm mắt suy tư chốc lát, rốt cuộc chậm rãi nói, "Sau này các ngươi đều thu lại chút cho ta, nếu để cho bọn họ tìm được nhược điểm, tự giải quyết cho tốt!"

"Dạ! Dạ!" Những người đó bất giác hoảng hồn, liên tiếp nói.

Trong chốc lát trong điện Quang Hoa rốt cuộc lại khôi phục yên tĩnh như lúc ban đầu, ghế vua cao cao tại thượng và bốn cây cột cao, lộ ra một loại khí thế lạnh lùng không thể xâm phạm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui