Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Gió thu dần dần lên, mùa đông lạnh lẽo tựa hồ cũng sắp đến rồi. Lá rụng bay loạn xuống, khiến cho các cung nữ trong cung quét dọn hết lần này đến lần khác, tiếng quét sân xào xạc, ở trong sáng sớm yên tĩnh có vẻ đột ngột lại cô đơn.

Tiểu Thất chần chừ một lát bên ngoài Dục Lê cung, nhẹ nhàng thở dài, cất bước đi vào.

Chánh điện trong tẩm cung, rèm thật dầy rũ xuống, biểu thị chủ nhân đang ngủ.

Xuân Y nha hoàn cận thân của Dục phi đã sớm tiến lên đón. Tiểu Thất hỏi thật nhỏ: "Nương nương ngủ?"

Xuân Y nhỏ giọng nói lại: "Lúc rạng sáng nương nương mới vừa ngủ. Nhận được thư của tam công chúa rồi mới an tâm ngủ."

Xuân Y từ trong ống tay áo móc một phong thơ, đưa cho Tiểu Thất, "Đây là thư Tam công chúa gửi cho Thất công chúa."

"Cảm tạ Xuân Y tỷ tỷ." Nhận lấy thư, Tiểu Thất vội vàng mở ra xem.

Xuân Y cúi cúi thân thể, nói: "Nô tỳ cáo lui."

Trong thơ là giọng điệu Tiểu Thất quen thuộc, trong xinh đẹp mang theo một chút thành thục, tỉ mỉ kể lại chuyện xảy ra một tháng nay với nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lo lắng của nàng. Khép thư lại, Tiểu Thất rốt cuộc hơi yên lòng thở phào nhẹ nhõm.

Nửa năm trước phương nam lại xảy ra bạo loạn lần nữa, Tam tỷ mới vừa cập kê lại cực kỳ cố chấp kiên trì muốn đến phương nam bình loạn. Mãi cho đến khi đó, nàng mới biết Kỳ quốc chọn nhân tài cũng không phân nam nữ, nhưng để cho một công chúa đi bình loạn, làm quốc quân Kỳ quốc, phụ hoàng của nàng làm sao cũng không đáp ứng. Kiêm Gia quỳ gối van xin cả ngày, phụ hoàng của nàng vẫn không chịu đáp ứng, cuối cùng nàng cư nhiên len lén theo viện binh đến phương nam. Mặc dù Tiểu Thất không có thấy bộ dạng phụ hoàng nàng nổi giận, chỉ là nghe người ngay lúc đó hồi báo hoàng thượng phẫn nộ, thậm chí rất tức giận với Dục phi. Mà Dục phi vừa phải lo lắng nữ nhi, lại phải trấn an Hoàng đế, tâm lực đều quá mệt mỏi, gần đây thân thể cũng không khỏe.

Ở bên ngoài tẩm cung gần một canh giờ, Tiểu Thất chỉ nghe thấy bên trong có tiếng mặc quần áo xột xột xoạt xoạt, nghe được tiếng nói của Dục phi bên trong: "Là Tiểu Thất đến sao?"

Vì vậy, nàng liền vén rèm vào: "Nương nương tỉnh!"

Dục phi trang điểm xong tựa vào nệm mềm mại, sắc mặt hơi tái nhợt: "Tiểu Thất chờ lâu rồi!"

"Tiểu Thất cũng không có chuyện gì, có thời gian rất nhiều, đợi nương nương cũng không sao. Thân thể nương nương khỏe hơn chưa?" Thấy sắc mặt Dục phi tái nhợt, Tiểu Thất hơi lo âu nói. Kể từ sau khi Kiêm Gia lén đi đến phương nam, nàng liền thường thường đến thăm Dục phi, bất kể là vì Kiêm Gia, hay là vì nàng ấy quan tâm nàng ở trong cung, nàng rốt cuộc vẫn mong nàng ấy được khỏe.

Dục phi nhẹ nhàng thở dài: "Bệnh cũ, đều là vì tức giận tam tỷ con. Nếu nó hiểu chuyện được một nửa như con, ta cũng sẽ không như vậy."

Thấy Dục phi muốn đứng dậy, Tiểu Thất đi tới bên cạnh Dục phi, vươn tay đỡ Dục phi từ từ đi ra ngoài: "Nương nương đừng lo lắng quá mức, tam tỷ tất nhiên có phúc khí của tỷ."

"Trong cung này, nào có lúc không cần quan tâm? Nếu thật có một ngày không cần quan tâm nữa, như vậy đó là ——" Dục phi chậm rãi lắc đầu một cái, không nói thêm gì nữa.

Tiểu Thất cúi đầu, mí mắt hơi rũ, không thấy rõ nàng đang suy nghĩ gì. Lúc này, nàng không cần nói tiếp, chỉ cần lẳng lặng nghe, sau đó quên là được rồi.

"Nương nương muốn ra ngoài dạo à?" Xuân Y mắt tinh đã sớm vén màn cửa, một nhóm người kính cẩn cúi thấp đầu ngoài cửa.

Dục phi nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Đoàn người của họ còn chưa đến gần Chung Thúy cung, đã nghe được rất nhiều tiếng cười thanh thúy từ trong cung truyền tới, giống như tiếng chuông thanh thúy dễ nghe tuyệt vời nhất trong gió mát, làm cho người ta không nhịn được suy nghĩ.

Trong Chung Thúy cung đều là tú nữ năm nay, họ giống như hướng dương mới nở, có dung nhan xinh đẹp nhất của nữ tử, đang lộ ra quyến rũ câu hồn người.

Bên ngoài Chung Thúy cung có cây phù dung[1], trải qua mùa thu, rốt cuộc trút bỏ hết phồn hoa khi mùa đông lại tới, hoàn thành sứ mạng cả đời, cành cây gẫy khô tan hoang, ở trong gió thu lành lạnh, run lẩy bẩy, bày ra một tư thái thê lương.

"Nương nương, nghe nói hoa lan ở Ngự Hoa Viên vừa nở, nương nương đi xem một chút không?" Xuân Y không lưu dấu vết quẹo qua khúc quanh, cúi đầu hỏi.

Dục phi như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, liền đi tới theo phương hướng của nàng.

Tiểu Thất không có nói gì, chỉ im lặng đi theo, người trong cung, muốn tồn tại thì phải có thủ đoạn sinh tồn, Xuân Y cũng là một nữ tử nhạy cảm và thông tuệ.

Nhưng, dù sao trong hoàng cung không thiếu nhất chính là người. Họ còn chưa đi đến Ngự Hoa Viên, xa xa đã nhìn thấy Lăng phi bụng lớn, đang mang theo một đoàn người cười cười nói nói đi tới, trên mặt có vui sướng và kiêu ngạo vì vừa được làm mẹ lần đầu, đi đến gần cũng chỉ hơi cúi người, dù sao nàng đang mang long chủng, không ai dám bắt nàng quỳ xuống thật. Nhưng dần dần đi xa, liền nghe được thanh âm đứt quãng từ đàng xa truyền đến: ". . . Nhị hoàng tử tầm hoa vấn liễu, . . . Tam công chúa lại mặc giáp trụ ra trận. . . ." Thanh âm từ từ theo bóng người đi xa phiêu tán ở rong gió.

"Nương nương, những người này thật là ——, để nô tỳ ——" có một nha hoàn không hiểu chuyện nhân cơ hội này tranh công.

"Để cho các nàng nói đi! Người cô đơn trong cung này quá nhiều, nếu cả nói cũng không cho phép, thì thật đúng là không có gì để làm rồi." Dục phi nhàn nhạt cắt đứt lời nha hoàn nói, giọng nói thong thả, nghe không ra là bi thương hay là giận.

Tiểu Thất Vi hơi nghiêng đầu, thấy sắc mặt của Dục phi lạnh nhạt, lạu hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Xuân Y hung hăng trợn mắt nhìn tỳ nữ vừa nói.

Lúc đoàn người các nàng rốt cuộc đi tới Ngự Hoa Viên, thì lại đụng phải hoàng hậu.

Đầu Tiểu Thất bắt đầu đau đớn, một năm cũng khógặp người trước mắt một lần, sao hôm nay lại đụng phải ! Hôm nay thật nên xem Hoàng Lịch, xem có phải viết hôm nay không nên ra cửa hay không.

Hoàng hậu mặc áo bào tím, đoan trang đứng ở nơi đó, một đôi mắt vừa phải sắc bén, ngũ quan xinh xắn, cũng không bởi vì thời gian mà suy tàn, ngược lại có một loại thành thục và quyến rũ sau khi trải qua việc đời, mắt phượng đẹp mắt cười như không cười nhìn Dục phi, chậm rãi nói ra: "Trần gia (nhà mẹ Dục phi họ Trần) thật là cả nhà trung liệt! Ngay cả tam công chúa cũng chờ không kịp muốn hy sinh thân mình vì nước, nhưng không biết nhị hoàng tử thể hiện trung thành thế nào?"

Trên mặt bình thản của Dục phi rốt cuộc đã hiện lên một tia sơ hở, lại chỉ thấy nàng khẽ mím môi, lạnh nhạt nói: "Tất nhiên không lương thiện bằng tứ hoàng tử. Trong cung này có ai không biết tứ hoàng tử đôn hậu thiện lương !"

Lời nói không mặn không lạt, ý tứ lại hết sức châm chọc, người nào không biết tứ hoàng tử là đứa con mà hoàng hậu thật vất vả mới cầu xin được, vì vậy tất nhiên quản giáo rất nghiêm, nhưng lại khiến hắn dưỡng thành tính tình mềm yếu vô năng. Mấy câu như vậy, đã thành công bắt được xương sườn mềm của hoàng hậu. Phi vị của Dục phi chỉ thấp hơn hoàng hậu một cấp, hơn nữa nhà mẹ của nàng nắm giữ một phần ba binh lực Kỳ quốc, trong hoàng cung này, chỉ có nàng có thể ganh đua cao thấp với hoàng hậu, mặc dù phụ thân của hoàng hậu cũng là người quyền cao chức trọng trong triều —— Tả Tướng dưới một người, trên vạn người, nhưng đúng là vẫn còn thiếu một chút khí thế.

Tức giận chợt lóe lên trên mặt hoàng hậu rất nhanh bị che giấu, khi đi ngang qua Dục phi thì nhẹ nhàng hừ một tiếng, liền nghênh ngang rời đi. Rốt cuộc đều là hai nguời rất có giáo dục, lại có thân phận tôn quý, làm sao cũng sẽ không diễn tiết mục nữ nhân chanh chua chửi đổng ở trước mặt một đám tỳ nữ nô tài.

Đợi đến khi đoàn người của hoàng hậu đi sạch, đoàn người của họ cũng đã không còn hăng hái ngắm hoa.

Hành lang trong đình ngự hoa viên đang đặt một cây đàn cổ, tựa hồ đang đợi chủ nhân rủ lòng thương xót. Tay Tiểu Thất không khỏi đưa tới, nhẹ nhàng linh hoạt đùa bỡn. Tới chỗ này hai năm, bởi vì nhàn rỗi, nàng trừ bỏ bị người khác buộc luyện võ, cũng học được đánh đàn, mặc dù không tính là tinh thông, nhưng rất thích khảy vài khúc nhạc nàng ưa thích ở hiện đại, vì vậy đối với loại đàn cổ này coi là quen tay hay việc.

Nàng ngẩng đầu nhìn Dục phi, chỉ thấy trên mặt không có kẽ hở của nàng ấy lại hiện lên mỏi mệt, mắt mất hồn nhìn nơi xa, nhìn bóng dáng tú nữ truy đuổi trêu đùa nơi xa, làm như ngưng thần suy tư điều gì, lại giống như là bộ dạng chợt hiểu ra. Trước kia, nàng cũng là một người trong đó, khóe mắt đuôi mày mang theo xinh đẹp, mong được Quân Vương tươi cười nhìn, mong đợi ân sủng của Quân Vương là vĩnh viễn. Nhưng khi nàng từng bước từng bước tới gần phu quân củanàng, khi nàng đứng vững chân trong hậu cung này, nàng rốt cuộc mất đi sự đơn thuần và ước mơ khi trẻ, học được che giấu, hiểu được đón ý thừa hoan, thứ tốt đẹp nhất rốt cuộc bao phủ ở trong nước lũ thời gian, rốt cuộc không thấy dấu vết.

Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy bốn phía đều có bi thương không nhìn thấy được, đầu ngón tay thông qua âm điệu quen thuộc, môi son hé mở: "

Quân không thấy, đằng sau muôn hoa khoe sắc này,

Có rất nhiều, tươi cười rơi lệ rỉ máu.

Tâm chưa tỏ, từ ánh mắt đâm vào trong lòng,

Có tình yêu say đắm quá sâu quá sâu mỏi mắt chờ mong.

Trời tối trời sáng mỗi một ngày,

Mỗi lúc tâm sống tâm chết chỉ trong nháy mắt.

Quân không thấy, tình yêu ở trong tường đỏ tử cấm thành.

Đao và kiếm, phân người có duyên trong thiên hạ ra hai bên.

Tâm chưa tỏ, ai đã phá vỡ lời thề hay thay đổi này.

Sau tranh đấu, tưởng niệm dung nhan mỹ lệ phù hoa này.

Quân không thấy, mơ ước ở trong tường đỏ tử cấm thành.

Đao và kiếm, phân người có duyên trong thiên hạ ra hai bên.

Tâm chưa tỏ, ai đã phá vỡ lời thề hay thay đổi này.

Sau tranh đấu, tưởng niệm dung nhan mỹ lệ phù hoa này."[2]

Thanh âm bi thương, sau lần trằn trọc sau cùng, dần dần trầm thấp xuống, chỉ còn lại hồi âm nhàn nhạt.

Dục phi rốt cuộc quay đầu lại, khóe mắt đọng lại một giọt lệ không dễ phát giác: "Tiểu Thất, bài hát này thật dễ nghe, chỉ là quá mức bi thương, nên ít đàn lại, thâm cung này có quá nhiều kiêng kỵ"

Tiểu Thất Vi hơi nhíu lông mày, lên tiếng nói: "Tiểu Thất hiểu."

"Tiểu Thất, Tiểu Thất" Dục phi cúi đầu hô tên của nàng, mấy câu gần như không thể nghe thấy truyền vào trong lỗ tai của nàng, "Con thật thông tuệ, giống như mẫu phi của con, vĩnh viễn chỉ bàng quan. Xem chúng ta dùng hết thủ đoạn, mà nàng chỉ luôn thờ ơ, lại dễ dàng đạt được thứ chúng ta tranh hết cả đời."

Vào buổi trưa khi mùa đông sắp bắt đầu này, lần đầu tiên Tiểu Thất thấy trên mặt Dục phi lộ ra tuyệt vọng bi thương, lấn át cả rét lạnh ngày đông.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Cây phù dung:

[2]Đây là bài Quân không thấy, ca khúc chủ đề của phim Đại Thanh hậu cung, do Vinh Tinh Vũ biểu diễn, do không tìm thấy lời Việt nên mình đành edit sơ sơ... Các bạn có thể nghe nhạc ở đây


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui