Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Rạng sáng vào thu, ánh nắng còn chưa lộ ra, hơi hơi lạnh. Bắc Liêu ở phía Bắc, chỉ là mới vào cuối mùa thu, cũng đã có khí lạnh đầu mùa đông.

Người trên giường bỗng nhúc nhích, tay theo ý thức buộc chặt vài phần, giống như hơi có bất mãn, hắn miễn cưỡng mở mắt ra. Ánh sáng ảm đạm, đầu tiên đập vào hắn chính là một mái tóc đen nhánh rơi tán loạn trên cổ hắn, lan tràn đến trước ngực của hắn, hơi hơi nhột. Ánh mắt của hắn rõ ràng rất nhiều, vươn tay thăm dò, chậm rãi xoa xoa từng lọn tóc của nàng. Bờ môi cũng chầm chậm vẻnh lên, lại gần bên tai của nàng, thủ thỉ thù thì dụ dỗ: "Tiểu Thất, xoay người lại!" Trong giấc mộng Tiểu Thất thì thầm một tiếng, vẫn không nhúc nhích đưa lưng về phía hắn. Đôi mắt Bắc Thiên Vũ nhìn nàng lóe lên ánh sáng, khóe miệng chợt lộ ra một nụ cười gian trá, tay ôm eo nàng dưỡi ra trước, nhẹ nhàng vung một góc chăn lên, môi liếm láp vành tai mịn màng nhỏ nhắn của nàng, lẩm bẩm nói: "Ngoan! Quay tới! Đừng đưa lưng về phía ta ngủ!"

Một góc chăn bị vén lên, khí lạnh chui vào, trong nháy mắt tản đi ấm áp trong chăn, Tiểu Thất luôn luôn nhạy cảm với lạnh lẽo, đang ngủ cũng thấy lành lạnh, khó chịu nhíu lông mày, hồ đồ mê sảng một tiếng, cơ hồ là theo bản năng nghe lời nói bên tai, lật người, dán vào nơi có nguồn nhiệt, vùi đầu vào trước ngực của hắn, cọ xát vô cùng thoải mái, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng chìm vào trong giấc mộng lần nữa.

Mà Bắc Thiên Vũ bên người nàng đã sớm tỉnh, ánh mắt sáng quắc mà chằm chằm vào dung nhan vô ý thức đang ngủ của nàng, khóe miệng khẽ nhếch, nhét lại chăn đã vén lên,vững vàng ôm chặt nàng lần nữa, hài lòng ôm thân thể mềm mại dán chặt tới.

Nếu đổi thành bình thường, Tiểu Thất tất nhiên cũng sẽ không mất cảnh giác thế, chỉ là ——

Bắc Thiên Vũ khẽ nâng tóc của nàng, nơi cổ mịn màng trắng nõn có vết hôn dầy đặc, từng điểm từng điểm nhàn nhạt trải rộng đến trước ngực của nàng. Hắn nhẹ nhàng vạch ra sợi tóc quấn quanh nơi cổ nàng, tham lam nhìn chằm chằm vào mặt đẹp khi ngủ của nàng, trí nhớ trở lại bộ dáng uyển chuyển thừa nhận của nàng tối hôm qua, ánh mắt sắc bén sâu hơn, môi đã không tự chủ che ở trên mấy vết hôn này lần nữa. Biết tối hôm qua nàng đã vô cùng mệt mỏi, cho nên hắn cũng không dám có động tĩnh quá lớn, chỉ men theo vết hôn nhàn nhạt trên người nàng, nhẹ nhàng mút vào. Tròng mắt đen tĩnh mịch như mực thỉnh thoảng lại nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn không có phản ứng, động tác dần dần gia tăng. Hắn từng bước từng bước hôn xuống, tựa hồ làm không biết mệt, cho đến khi thấy vết hôn màu nhạt trên thân thể mềm mại trở nên đỏ tươi ướt át lần nữa, hắn mới thở nhẹ ra, hài lòng thưởng thức ấn ký thuộc về hắn trải rộng trên người của nàng, quệt quệt khóe môi, lộ ra vẻ hài lòng như đứa bé! Một hồi lâu, hắn thấy nàng không phát giác gì lại cảm thấy bất mãn, đột nhiên lại gần mặt của nàng, ác ý cắn chóp mũi nàng, tựa hồ trừng phạt lúc nãy nàng bỏ rơi hắn. Nhưng khi nghe được tiếng rầm rì bất mãn của người trong ngực thì hắn hơi sững sờ, lại đành phải ảo não khẽ vuốt ve lưng của nàng, nhỏ nhẹ dụ dỗ nàng ngủ lần nữa.

Ánh sáng ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng, ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa một cái. Bắc Thiên Vũ quay đầu nhìn ánh sáng bên ngoài một lát, lại nhẹ nhàng hoạt động một chút, vết thương trên lưng tựa hồ tốt hơn phân nửa, chỉ mơ hồ có chút đau đớn. Hắn từ từ đứng lên, người ngoài cửa phòng tựa hồ nghe được thanh âm rời giường trong phòng, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, hôm nay ngài nên vào triều sớm rồi!"

Bắc Thiên Vũ bước xuống giường, nhỏ giọng: "Ừ, biết, chờ bên ngoài!" Hắn từ từ áo lông vào, lúc xoay người liếc về người nho nhỏ nằm trên giường, cả người càng co rúc chặt hơn! Hắn nhíu nhẹ lông mày, cúi người xuống tỉ mỉ nhét chặt chăn bông bên người nàng. Lúc ngước mắt, thấy môi Tiểu Thất hơi vểnh lên, giống như là một lời mời không ra tiếng, hắn rốt cuộc không thể nhịn được, cúi đầu dán lên đôi môi mềm mại kia. Vừa bắt đầu hắn chỉ muốn lướt qua rồi dừng, nhưng dần dần, sự hấp dẫn của ôn hương nhuyễn ngọc càng lúc càng lớn, hắn khẽ nhắm mắt, từ từ đưa lưỡi vào vào, cố gắng lấy được nhiều mềm mại hơn.

Hắn dần dần trầm mê ở trong đó, đầu lưỡi đột nhiên truyền đến đau nhói rất nhỏ, rốt cuộc khiến cho hắn mở mắt ra.

Trong chăn gương mặt Tiểu Thất ửng đỏ, lông mi hơi nhỏ bỗng nhúc nhích lên xuống, không có mở mắt ra, chỉ đột nhiên vùi đầu vào trong góc chăn.

Bắc Thiên Vũ cúi đầu cười khẽ một tiếng, đầu đặt trên vai của nàng, đôi môi gần sát tai của nàng, cười trêu: "Xấu hổ! Ừ ~~~~~"

Tiểu Thất nhắm hai mắt thủy chung không nhìn hắn, trốn vào trong, cả khuôn mặt cơ hồ đều chôn vào trong chăn.

Bắc Thiên Vũ lại ngẩng lên, nụ cười bên bờ môi lộ ra một tia xảo trá. Hắn đột nhiên giơ tay lên kéo gương mặt vùi sâu trong chăn của Tiểu Thất ra, cúi đầu, đôi môi chỉ nhẹ nhàng hôn vào trên trán của nàng.

Ý lạnh đột nhiên truyền tới từ tay hắn rốt cuộc khiến cho Tiểu Thất hơi mở mở rộng tầm mắt: "Ưmh ——! Lạnh!"

"Tiểu Thất! Tiểu Thất! Tiểu Thất!" Hắn buông lỏng tay, trán tựa trán, chỉ cúi đầu gọi nàng từng tiếng.

Tiểu Thất tựa hồ nghe ra sự không tầm thường trong thanh âm tia, mắt sáng miễn cưỡng mở ra: "Thế nào?"

"Tiểu Thất, ta vào triều trước!"

"Ừ!" Nàng không cưỡng được cơn buồn ngủ đánh úp tới, lại nhắm mắt, nói, "Vậy mau đi đi!"

"Tiểu Thất!" thanh âm Bắc Thiên Vũ dừng một chút, mới vang lên, "Ta không nỡ xa nàng, nàng cùng đi với ta!"

Tiểu Thất đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt rốt cuộc tỉnh táo mấy phần. Nàng nghiêng đầu, rất là buồn cười mở mắt ra nhìn hắn: "Ừm! Bệnh của chàng là ngoại thương mà!"

Bắc Thiên Vũ ngẩn ra, phản ứng kịp liền tức giận nắm lại gương mặt của nàng, hung hăng nói: "Ninh Tiểu Thất, ta trở về nhất định phải gặp lại nàng ở chỗ này, biết chưa!"

Ánh mắt Tiểu Thất lóe lóe, thì ra giọng nói này, biểu tình này là chúng tỏ hắn đang sợ sao? Nàng thăm dò vươn tay cầm bàn tay hơi lạnh đang lộ ra ngoài của hắn, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Ừ! Ta chờ chàng ở đây!"

Tròng mắt đen của hắn yên lặng nhìn nàng, tỉ mỉ vuốt ve bàn tay mềm mại thơm thơm của nàng. Hai người đều không có nói chuyện, làm như đang hưởng thụ yên tĩnh khó được giờ khắc này.

"Điện hạ!" Người ngoài cửa gõ nhẹ cánh cửa, lại cúi đầu kêu một tiếng.

Ánh mắt Bắc Thiên Vũ căng thẳng, tay mơn trớn tóc rơi trên trán nàng, cúi đầu hôn nhẹ ở khóe miệng nàng, dịu dàng nói: "Ngủ tiếp một lát đi!" Lúc đứng dậy lại tăng thêm một câu, "Chờ ta trở lại!"

"Ừ!" Tiểu Thất nhắm mắt, gật đầu một cái.

Cửa mở ra, lại khép lại, nàng nghe được thanh âm phân phó nho nhỏ của hắn bên ngoài: "Thêm một lò lửa nữa vào phòng!" Sau đó là tiếng trả lời nhẹ nhàng của thị nữ, sau một hồi tiếng bước chân, tất cả lại khôi phục yên tĩnh.

Tiểu Thất chậm rãi mở mắt ra, bị hắn quậy thế, nàng hiển nhiên cũng ngủ không được nữa. Trời bên ngoài còn chưa sáng lên, chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt. Nàng quấn chăn, từ trên giường ngồi dậy, nhìn ngày dần dần sáng lên. Từ phút chốc rời đi núi Bắc Thương, nàng liền biết dù là đi đến đầm rồng hang hổ thì nàng cũng không thoát được nữa rồi. Nàng đã từng do dự, mờ mịt, khiếp đảm, không biết theo hắn đến Thượng Kinh Bắc Liêu rồi, có phải chỉ là từ một nhà tù này chuyển đến một nhà tù khác không. Nhưng nếu thật sự sống cuộc sống du lịch khắp nơi, hưởng thụ cảnh đẹp, thì lại không có chút hấp dẫn gì với nàng.

Nàng không phải chưa từng sống cuộc sống như thế, chỉ là trong những ngày như thế luôn có cảm giác thiên hạ lớn hơn nữa, cũng không có nơi khiến mình an tâm. Trên thế gian luôn khó thể lưỡng toàn mọi chuyện, nàng không tin chỉ cần có lòng tham là có thể tìm được hạnh phúc mình muốn! Hạnh phúc cần phải có thời gian để chứng minh, không tới cuối cùng cũng không ai biết tương lai đến tột cùng như thế nào? Hắn muốn giữ nàng lại, nàng nguyện ý tin tưởng hắn, như vậy thì để cho bọn họ cùng nhau xem bọn họ kiên trì tới cùng thì sẽ có một tương lai thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui