Tịnh Ân sốt sắng tìm cô khi không thấy cô trở về nhà.
Lần theo định vị được cài trong chiếc điện thoại do bản thân mua tặng cho cô, nằm bên trong túi xách của Bạch Mai Trúc.
“Tôi biết cô đang mong chờ điều gì? Sẽ nhanh thôi, đừng quá sốt ruột”
“Cao Trí Đức anh còn không bằng cầm thú” Bạch Mai Trúc dương cổ lên, bao nhiêu uất ức dồn vào chất giọng bấy giờ mà chửi gã.
“Cảm ơn vì lời khen”
Bạch Mai Trúc nằm dưới thân gã, miệng ngậm chặt vào ga giường để không phát ra những tiếng không hay.
Cao Trí Đức bỗng dừng, đẩy mông cô xuống, bước đến bên chiếc túi xách nằm lăn lóc một góc cạnh sofa, gã lấy ra chiếc điện thoại, vứt một cái thật mạnh từ trên đỉnh đầu xuống gót chân.
Cô nghe tiếng lớn liền lồm ngồm bò dậy, trước mắt như ngõ cụt khi nhìn thấy thứ duy nhất có thể cứu sống bản thân đã không còn.
Thế nhưng nào làm cô thất vọng, Tịnh Ân đã đứng bên ngoài cửa từ bao giờ, tay là vẫn đang ngập ngừng suy nghĩ.
Chỉ khi nghe tiếng hét của Bạch Mai Trúc bên trong vang, anh mới xông cửa vào.
Chương22.Cô Vẫn Đang Trái Lời Tôi Đấy Thôi
Trước mắt anh là cơ thể trần như nhộng của cô đang cưỡi trên người gã, tiếng hét vừa rồi chính là dấu răng còn đỏ hỏn trên xương quai xanh của cô.
Cao Trí Đức đầu gối lên hai tay, nhìn biểu hiện của cô không rời mắt.
Bạch Mai Trúc xấu hổ cố kéo chăn bên dưới lưng gã nhằm che chắn nhưng gã lại một tay lật cô xuống dưới...
“Cô xấu hổ như thế này quả thật rất xinh đẹp.
Bởi vậy mà tôi có thể tin lời cô rằng cô và hắn chưa có gì với nhau” Bạch Mai Trúc nghẹn miệng không ra lời, bấy nhiêu tủi nhục đều dồn vào lúc này đây.
“Cậu định đứng nhìn đến bao giờ nữa đây, chưa thấy hai người yêu nhau làm chuyện này bao giờ à?”
Tịnh Ân không đáp lời gã trực tiếp nhặt đồ của cô dưới sàn “mặc vào rồi chúng ta đi thôi”
“Cậu ta nhìn cô không chớp mắt, hình như đã quen với cảnh hoả thân này của cô rồi thì phải” gã nhỏ lời vào tai cô, chống hai tay xuống giường, một lực bật lên.
Gã chỉnh tề quần áo vào thân, chống nạnh hướng về phía cô đang quấn chặt người trong chăn.
Gã quỳ một chân lên giường, ườn người sát mặt cô “ cô có muốn đi tắm sạch sẽ trước khi mặc đồ không?” một lời đề nghị rất hay từ gã nhưng Bạch Mai Trúc thì không nghĩ như vậy, gã đang toan tính gì trong đầu, cô nhìn rõ như ban ngày.
Chương22.Cô Vẫn Đang Trái Lời Tôi Đấy Thôi
Bạch Mai Trúc dùng chân trượt xuống, lấy đồ từ tay Tịnh Ân, kéo theo chăn vào phòng tắm.
“Để tôi giúp cô” Cao Trí Đức định bước theo cô nhưng cả người liền ngã ra phía sau, lưng đập vào cạnh tường một cái đau điếng bởi cú đấm từ Tịnh Ân.
Gã chùi máu ở mép, lồm cồm đứng lên, tháo chiếc đồng hồ ở trên tay đặt ngay ngắn lên bàn.
Tịnh Ân được đà lấn tới, xông vào gã một lần nữa, Cao Trí Đức loạng choạng cả người không thể đứng vững, gã chỉ cười cho qua, thật ra là muốn xem phản ứng của Bạch Mai Trúc như thế nào nếu nhìn thấy gã bị đánh.
“Thằng khốn, cô ấy đã đau khổ vì mày biết bao nhiêu, bây giờ mày còn muốn gì từ cô ấy nữa hả?” lời ra, máu từ miệng gã cũng ra.
Bạch Mai Trúc nghe tiếng ồn cũng nhanh chóng chạy ra ngoài xem có chuyện gì.
Chỉ thấy gã nằm dưới sàn, mắt nhắm mắt mờ nhìn lên phía cô, vẻ mặt mong đợi, gã thật sự đã thất vọng khi lời của cô không theo ý gã muốn.
“Tịnh Ân, mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi!” Bạch Mai Trúc còn cố tình khoác tay Tịnh Ân trước ánh mắt của gã, sâu trong nó đã thay đổi.
Cả hai chưa kịp ra đến cửa thì phía sau gã đã bật dậy, rút ra hai tờ giấy ăn, chùi thật sạch sẽ khoé miệng.
Một với nắm chặt tóc cô kéo ngược về phía mình.
“Tay cô lại không sạch sẽ nữa rồi!” gã buông tay ở tóc cô ra, đổ nước vào giấy, cầm lên lau tay cho cô.
Chương22.Cô Vẫn Đang Trái Lời Tôi Đấy Thôi
Cả hai chưa kịp ra đến cửa thì phía sau gã đã bật dậy, rút ra hai tờ giấy ăn, chùi thật sạch sẽ khoé miệng.
Một với nắm chặt tóc cô kéo ngược về phía mình.
“Tay cô lại không sạch sẽ nữa rồi!” gã buông tay ở tóc cô ra, đổ nước vào giấy, cầm lên lau tay cho cô.
“Mau!! ôm tôi” gã cúi thấp, thơm vào vành tai cô, nói thầm.
“Cao Trí Đức, tôi không phải đồ chơi của anh mà anh muốn sai khiến sao cũng được” Bạch Mai Trúc đưa tay vào túi quần gã rút ra con nhỏ đã nằm sẵn, trước khi gã ra tay.
Cô bật dao, đưa về phía gã.
“Đâm đi” Cao Trí Đức dang tay, bước một, bước một đến gần hơn với mũi dao.
Gã đưa một tay lên cao, búng ra hiệu, phía sau hai người đàn ông trong bộ vest đen, to lớn, kéo Tịnh Ân đi.
Trong lúc cô đang dõi về phía người kia thì gã đã nhanh tay cướp dao từ cô.
“Có gan lấy dao thì phải có can đảm để ra tay chứ, mèo con thì muôn đời vẫn hoàn mèo con, sao có thể trở thành hổ được?” gã xoay mũi dao về tay cầm, đưa chuôi dao vuốt dọc theo gò má của cô.
“Cô có muốn biết hắn sẽ bị xử lý ra sao không?” tay gã đang dần di chuyển từ eo cô lên đến gò bồng, một tay gã ôm trọn, từng ngón tay vuốt ve.
“Cao Trí Đức tha cho anh ấy đi, tôi tuyệt đối sẽ nghe lời anh....”
“Shuỵt, cô quên nhanh đến vậy ư? Lần trước cô cũng nói với tôi lời y hệt, thế nhưng cô vẫn đang trái lời tôi đấy thôi!”.