Mặc cho trước đây cô và Tần Yến Trinh là đối thủ của nhau nhưng bây giờ đột nhiên gián tiếp giúp được ả cô lại cảm thấy rất vui.
Thế nhưng vui cũng không thể từ kẻ thù thành bạn bởi cô và ả vẫn còn một mối liên kết để có lí do cạch mặt nhau.
Chính là bà, Doãn Thanh Nhàn.
Nghĩ đến là đến, Bạch Mai Trúc đang thưởng trà, cho cá ăn thì bị đánh động bởi tiếng bước chân phía sau, Tần Yến Trinh và Doãn Thanh Nhàn đang ngày một đến gần cô hơn.
Đặt nhẹ tách trà xuống bàn, chỉ vừa đứng lên Tần Yến Trinh đã lao đến mà ôm cô.
Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt thì áo cô đã ẩm bởi nước mắt từ ả.
“Những lời nói cùng hành động trước đây mong cô có thể rộng lượng mà bỏ qua” Bạch Mai Trúc ngớ người, sự việc vừa mới xảy ra đây đã biến Tần Yến Trinh trở thành một người hoàn toàn khác.
Bạch Mai Trúc nếu ả đã mở lời xin lỗi thì bản thân cô cũng không hẹp hòi mà sẽ sẵn sàng tha thứ.
Doãn Thanh Nhàn xoa bàn tay cô đang ôm lưng ả “Mai Trúc, nếu có thể xin con hãy tha thứ cho người mẹ đáng trách này một lần nữa” bà ta nếu trước đây giọng chua ngoa, không muốn nhìn thấy mặt cô vì cứ nghĩ rằng cô tiếp cận Tần Chính Nguy là muốn trả thù mình thì hiện tại đây lại hiểu ra tất cả mọi chuyện, hiểu ra tất cả những hành động, việc làm khi đó của cô.
Xin được tha thứ.
Buông Tần Yến Trinh, dang tay ôm Doãn Thanh Nhàn, Bạch Mai Trúc khóc như một đứa trẻ trong lòng bà, khóc vì hạnh phúc, vì cảm nhận được tình thương mà bản thân mong muốn bấy lâu.
Phía xa Cao Trí Đức đang đứng ở bậc thềm khoé miệng cũng đã cong lên nhưng không lâu liền biến mất vì cuộc gọi đến.
Xoay chân bước vào xe, tiến về phía cổng mở sẵn mà rời đi.
Lần theo địa chỉ mà Nam Phong gửi đến, là một quán rượu nhỏ, với điệu nhạc du dương, ánh đèn mờ, gã đến bên cạnh khi chỉ nhìn thấy mỗi Nam Phong ngồi ở quầy.
“Có chuyện gì?”
Nam Phong rót một ly rượu đầy, đặt trước mặt gã, cụng ly, một lần uống hết “tôi đã suy nghĩ rất kĩ khi mọi chuyện xảy ra như thế này, cậu không giận tôi chứ?”
“Không ai có quyền ngăn cản tình cảm của người khác, tôi cũng vậy” gã nâng lên ly rượu, từng chút một trôi xuống cổ họng.
“Dù sao mọi chuyện đã không xảy ra theo ý tôi muốn, tình bạn của chúng ta là thứ duy nhất tôi còn giữ được” cả hai cụng ly với nhau, uống đến say khướt, mắt mờ mà thiếp đi.
Bạch Mai Trúc gật gù trên bàn ăn đợi gã, đồ ăn đã nguội lạnh, gã vẫn chưa trở về, thở dài, cô quyết định dọn dẹp mà đi ngủ.
Thế nhưng gót chân chưa chạm đến bậc thang đã nghe tiếng xe gã, chiếc xe vẫn định hướng được đường nhưng gã thì lại loạng choạng bước xuống.
Bạch Mai Trúc chống hông nhìn gã đang cố bám tay vào tường mà lên từng bậc một.
Cuối cùng là không chịu được nữa mà chạy ra đỡ gã.
“Gì mà say khướt vậy hả?” ném gã xuống sofa, Bạch Mai Trúc không ngừng thở.
Cao Trí Đức không tỉnh táo, cởi giày ném sang một bên, áo khoác đã bay ra khỏi người.
“Cao Trí Đức, mau tỉnh, không được ngủ ở đây!” cô một lần nữa khó nhọc dìu gã lên phòng, khi đã đắp chăn ngay ngắn trên người gã, cổ tay bị níu lại, không có hành động nào từ gã, chỉ thấy miệng gã đang muốn nói gì đó “Trúcc, anh yêu em!”
“Xì, mượn rượu tỏ tình à? Có giỏi thì tỉnh táo rồi nói lời này với tôi đi” nhẹ nhàng gỡ tay gã, đặt lại đúng vị trí, nằm vào bên cạnh gã cùng chìm vào giấc ngủ.
Chiếc bụng cồn cào của cô vào ngày hôm sau đã đánh thức gã, Cao Trí Đức bật cười, nhẹ tay lật chăn đứng lên, đã khuất bóng khỏi phòng.
Không lâu khi gã đi, bên cánh mũi Bạch Mai Trúc thoảng qua mùi thơm của thức ăn, dụi mắt, vươn vai, thoắt chân ngồi dậy xỏ dép, theo hướng mùi thơm mà tìm đến.
Khẽ bước khi nhìn thấy bóng lưng gã đang loay hoay trong bếp, có ý định muốn hù gã nhưng nào ngờ “hù” Bạch Mai Trúc giật mình, không ngờ ý định lại bị gã thực hiện mất.
“Thơm quá!”
Khẽ bước khi nhìn thấy bóng lưng gã đang loay hoay trong bếp, có ý định muốn hù gã nhưng nào ngờ “hù” Bạch Mai Trúc giật mình, không ngờ ý định lại bị gã thực hiện mất.
“Thơm quá!”
“Ngồi đi”
Bữa ăn sáng nhanh chóng trôi qua, ngồi trong lòng gã cùng thưởng thức bỏng ngô, xem bộ phim đang chiếu trên màn hình lớn, ngày cuối tuần vừa nhẹ nhàng, bình yên mà chìm đắm trong hạnh phúc.
Bạch Mai Trúc vội bịt mắt lại khi đến cảnh hôn.
“Ngại gì chứ?” gã gỡ tay cô ra, nhìn phiếm hồng đang dần xuất hiện trên má.
“À đúng rồi, em nhớ còn chuyện phải làm, em đi trước đây!”
“Chạy đi đâu?” gã kéo cô lại, đẩy hông cô khiến cho cô ngã vào lòng.
Bạch Mai Trúc cong chân ôm cổ gã.
“Lâu lắm mới có ngày cuối tuần này, chúng ta đi đâu đó chơi đi” Bạch Mai Trúc tìm ra mọi loại lí do để đánh trống lảng đi chuyện khác nhưng gã nào có để trí óc mắc cạn vào những lời nói ấy của cô.
Choàng một tay ngang vai cô, miệng từ từ đến gần hơn, tay đang thò vào bên trong áo.
Chương48.Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn?
“B...ây giờ, em phải ra tưới hoa...”
Cao Trí Đức lắc đầu, bế cô lên “thay vì tưới hoa ngoài vườn, tôi sẽ giúp hoa của em nở rộ” nụ cười đểu của gã lại lộ ra.
Bạch Mai Trúc đột nhiên dướn người dậy ôm cổ gã mà lật ngược tư thế, hai chân trói buộc hông gã, miệng tươi cười “Trí Đức, bao giờ chúng ta kết hôn?” gã nuốt câu hỏi của cô vào bụng, không đưa ra câu trả lời.
Bạch Mai Trúc có chút thất vọng, gã có lẽ nào chỉ muốn cô lẻ loi bên cạnh gã như thế này, mà không nghĩ đến sẽ cho cô một danh phận đoàng hoàng.
Tay gã đặt trên đầu cô thật chạm đặt xuống giường khi hai đôi môi chưa rời.
Rút tay khỏi đầu cô, gã di chuyển xuống vạt áo, kéo lên mà đưa tay vào, môi cũng đã chuyển hướng xuống cổ cô, bầu ngực căng tròn nẩy lên trước mắt gã khi bra bị trút bỏ.
Một tay xoa nắn bóp chặt đến mềm nhũn, một bên được miệng gã tận tình chăm sóc chu đáo, dấu răng cùng dấu tay ẩn ẩn hiện hiện hiện trên gò bồng trắng.
Gã tuột khỏi ngực xuống bên dưới bụng, hai tay bám vào đùi cô mà trườn.
Quần áo của cả hai biến mất trong giây lát, Cao Trí Đức không một lời mà đâm thẳng vào cô “ư...” nhấc hai chân cô chụm vào nhau, dựng thẳng đặt tựa vào vào vai, được đà tiến vào sâu hơn nữa.
Lăn giường cùng gã, Bạch Mai Trúc có thể chia ra hai loại, có lần thì sẽ sung sướng lên tận mây, bằng không sẽ là đau đến thấu trời.
.