Chương 2: Cơ bụng.
EDIT: Mưa Tháng Năm | BETA: Lemonie
Phó Vân Hành không có ý mỉa mai Bác Mộ Trì quá nhiều, anh chỉ đơn giản tiếp chuyện một cách rất tự nhiên.
Nói xong chàng trai tự giác xách đồ mua từ siêu thị vào gian bếp.
Phó Vân Hành theo ngành y khoa tại một trường đại học danh giá, là cử nhân tốt nghiệp với bằng thạc sĩ kết hợp tiến sĩ, trước khi thực tập đã có 2 năm kinh nghiệm làm du học sinh trao đổi nơi xứ lạ, việc nấu ăn anh cũng biết sơ sơ một chút.
Sau khi cất đồ vào tủ lạnh, anh đưa mắt nhìn người đang ngồi trên sô pha, thấp giọng hỏi: “Bữa tối muốn ăn gì?”
“…Sương sớm?” Bác Mộ Trì vô thức đáp.
Phó Vân Hành: “…”
Anh rũ mắt nhìn cô gái từ một khoảng cách chẳng xa chẳng gần: “Xác định?”
“Không xác định.” Bác Mộ Trì tỉnh táo lại, bối rối mở miệng: “Em ăn gì cũng được, Anh cứ làm đi.”
Cô đứng dậy đi vào bếp, tự giác khách khí: “Cần em giúp gì không? “
“Không.
“Phó Vân Hành lạnh lùng từ chối: “Chỉ phiền em kiên trì đợi thêm nửa tiếng thôi.”
Bác Mộ Trì nghe được trong lời nói có vài phần chế giễu, tạm á khẩu.
Thật ra cô đã rất lâu rồi không ở chung một chỗ với anh, đương nhiên không biết chàng trai đã học cách kể chuyện cười “thiếu muối” tự bao giờ.
Cô vốn không phải kiểu người thích khách sáo, Phó Vân Hành đã từ chối thì mình cũng nên yên tâm trở lại phòng khách.
Lần nữa nhấc điện thoại lên liền nhận được tin nhắn của Đàm Thư trên Wechat.
Vừa rồi lời của Phó Vân Hành cô ấy nghe không sót từ nào, vui mừng không tả nổi, hả hê vô cùng.
Đàm Thư: [Xin mạn phép cho ta hỏi, thiếu nữ thiên tài xinh đẹp bây giờ đã ra sao? Đêm nay Phó Vân Hành cho cô uống sương sớm hay là uống nước đun sôi để nguội?]
Đàm Thư: [Bao giờ thiên tài Bác mới trả lời tin nhắn của ta đây? Xin hỏi cô vẫn ổn đó chứ?]
…
Bác Mộ Trì lén lút nhìn người đứng trong bếp, tức giận đáp lại: [Chưa chết.]
Đàm Thư: [Vậy là tốt rồi.]
Bác Mộ Trì: [… Sao tớ cứ cảm thấy cậu đang cười đùa trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?]
Đàm Thư: [Tớ nào có.]
Bác Mộ Trì không quan tâm lắm việc cô ấy có thực sự hả hê hay không, ngón tay nhỏ đang định gõ thêm vài câu thì chợt nghe bên tai tiếng bước chân.
Thiếu nữ vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy Phó Vân Hành chậm rãi bưng ra một đĩa hoa quả đã rửa sạch, đặt lên bàn trà trước mặt.
“Lót bụng trước.” Phó Vân Hành liếc chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay, Bác Mộ Trì ngay lập tức che lại màn hình, sau đó lại cảm thấy việc mình vừa làm có chút vô ích.
May mắn là, Phó Vân Hành chỉ đặt bát hoa quả xuống rồi quay lại nhà bếp.
Nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò một hồi, Bác Mộ Trì đưa tay lên xoa nhẹ vành tai, trong lòng thầm thở dài nghĩ ngợi – Hôm nay nhất định không được tám chuyện với Đàm Thư về anh ấy, cô mới không muốn bị bắt gặp lần nữa đâu.
Sau khi vào phòng rửa tay, Bác Mộ Trì ngồi trên thảm ấm ăn hoa quả.
Thảm không dày cũng chẳng cứng, ngồi lâu sẽ rất ê mông.
Suy xét đến lát nữa được thưởng thức bữa tối Phó Vân Hành tự tay chế biến, Bác Mộ Trì cố gắng kiềm chế cái miệng nhỏ, chỉ dám nuốt một chút trái cây lót bụng.
—
Chẳng tốn nhiều thời gian, Phó Vân Hành đã dọn đầy đủ bữa ăn lên trên bàn.
Phòng khách thoang thoảng hương thơm phức, khiến cho người nào đó bụng sôi lên ùng ục.
Bác Mộ Trì dù đã ăn no hoa quả nhưng nhìn đĩa thịt bò xào, nửa con cá hấp cùng trứng hấp tôm và rau củ thì vẫn thật thèm thuồng.
Nhận lấy đôi đũa Phó Vân Hành đưa, cô gái không muốn bầu không khí cứ im lặng mãi như vậy, cố gắng thản nhiên hỏi: “Anh học nấu ăn khi nào thế?”
Trong ấn tượng của cô, Phó Vân Hành và Bác Mộ Trì vốn nên là hai kẻ cùng loại, vốn nên là hai con người ngu ngốc, suốt đời ngốc.
Phó Vân Hành liếc cô, “Lúc đi du học.”
Bác Mộ Trì “Ồ” một tiếng, đột nhiên không biết nói gì thêm.
Nếu là đi ăn với người nào khác, cô nhất định có thể ríu rít líu lo không ngừng, đề tài gì cũng có thể bàn tán, nhưng tới khi đối mặt với Phó Vân Hành, anh lại vô cùng dễ dàng khiến chủ đề của cô đi vào ngõ cụt.
Một lát sau, trong phòng khách chỉ còn lại động tĩnh nhỏ của hai đôi bàn tay va chạm với bộ bát đũa.
Bác Mộ Trì an tĩnh lùa cơm, bất tri bất giác ăn hơi nhiều, cô gái đặt bát xuống mới nhận ra mình “ngốn” hết cmn hai bát cơm.
Phó Vân Hành ngược lại chỉ ăn được một bát.
Phát hiện chi tiết này, Bác Mộ Trì thần sắc cứng đờ, mở miệng hỏi: “Anh không đói sao?”
“…”
Hiểu được lý do cô gái nói như vậy, Phó Vân Hành muốn bật cười một tiếng.
Anh biết Bác Mộ Trì hàng ngày phải huấn luyện rất vất vả, hai bát cơm với cô là chuyện vô cùng bình thường.
Nhưng nhìn dáng vẻ hối hận của cô gái, anh cố mím khóe môi đang nhếch lên, trầm giọng cất tiếng: “Chắc là không đói bằng em.”
Bác Mộ Trì: “…”
Đột nhiên méo muốn nói chuyện với đồ đáng ghét trước mặt.
Phó Vân Hành mỉm cười, đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.
“Để em làm.” Bác Mộ Trì rất tự giác, “Anh nấu cơm, em rửa bát.”
“Không cần.” Phó Vân Hành phũ phàng nói thẳng, “Có máy rửa bát.”
“…”
—-
Một lần nữa thảm bại dưới tay Phó Vân Hành, thiếu nữ lặng im hẳn.
Cô đi vòng vòng trong phòng khách giúp tiêu hóa, cúi người xuống nhặt điều khiển TV.
Bác Mộ Trì cảm thấy chỉ có thanh âm trên vô tuyến mới có thể xoa dịu sự yên lặng giữa hai người.
Bật TV lên, Bác Mộ Trì thành thạo tìm được kênh thể thao.
Điều cô không ngờ tới là Sports Channel tình cờ phát sóng một cuộc thi mà cô đã tham gia ở Hoa Kỳ vài năm trước, trong đó cô đã vinh quang giành được giải U-Pool tại Snowboard Open.
(*)
Để ngăn bản thân lưu lại ấn tượng tự luyến trước mặt Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì toan chuyển kênh, bên cạnh lại phát ra một giọng nói: “Xem cái này.”
Cô sửng sốt, quay lại nhìn Phó Vân Hành: “Dạ?”
Phó Vân Hành liếc cô một cái, chuyển tầm mắt về phía TV.
Trên màn hình, một vị hướng dẫn viên đang thay mặt toàn thể hội trường, hào hứng giới thiệu nữ vận động viên Bác Mộ Trì.
Cô gái xuất hiện tại khu vực trượt băng tốc độ với bộ đồ trắng đỏ xen kẽ, tư thế như đã chuẩn bị kỹ càng cho cuộc thi.
Sau khi bình luận viên hô to tên Tổ quốc, trên không trung lập tức xuất hiện một bóng người nhỏ xinh, toàn thân là sự phối hợp hài hòa của sắc đỏ cùng tuyết trắng, bên ngực trái là lá cờ đỏ năm ngôi sao vàng.
Cô nhảy lên rồi lại thành thạo gập người, cúi thấp xuống nắm chặt lấy tấm ván, tiếp đất một cách hoàn hảo với đường chuyền ra ở góc 702° và đường chuyền đi tại góc 900°.
Ống kính màn ảnh phủ đầy bụi tuyết, nhưng chẳng một khán giả nào quan tâm.
Mọi người đồng loạt đổ dồn sự chú ý vào thiếu nữ, trong con ngươi tràn ngập hưng phấn.
Sau khi tiếp đất an toàn, Bác Mộ Trì tự tay cởi cặp kính trượt tuyết cùng chiếc mũ bảo hiểm trước các phóng viên, để lộ ra đường nét hài hòa tươi sáng trên khuôn mặt xinh đẹp.
Nhìn thấy diện mạo nữ vận động viên chuyên nghiệp, tiếng la ó thét gào ở hội trường càng thêm dữ dội.
Đề xi ben quá cao, rất khó để không chú ý.
Bác Mộ Trì nhẹ nhàng quay đầu lại, giơ tay vẫy chào khán giả.
Đôi mắt hồ ly khẽ cong cong, sáng ngời, khóe môi hơi nhếch, nụ cười rạng rỡ lại tự tin, thu hút vô số ánh nhìn.
Trận thi đấu này hoàn hảo đến mức khiến hàng ngàn người yêu thích thể thao và trượt tuyết biết đến sự tồn tại của thiếu nữ, thậm chí sẽ nhớ rõ, sẽ khắc ghi tên cô gái.
Năm đó, Bác Mộ Trì mười sáu tuổi.
Về sau, có giang cư mận đào bới lại quá khứ của cô.
Bác Mộ Trì là vận động viên trượt tuyết vô cùng có năng khiếu, nhưng hoạt động chưa bao giờ bị giới hạn trong duy nhất một môn này.
Thiếu nữ biết trượt ván, còn là loại trượt rất giỏi, đối với những môn thể thao mới dù ít hay nhiều cũng học hỏi được chút ít.
Càng quan trọng hơn, ngoài tài năng về thể thao, cô gái còn rất ưu tú ở nhiều khía cạnh khác.
Mẹ xuất thân là một người mẫu quốc tế, từ khi tấm bé Bác Mộ Trì đã được tham dự nhiều show biểu diễn thời trang lớn, catwalk còn rất có khí chất.
—
Phó Vân Hành nhìn người trên màn ảnh, rồi lại hướng mắt sang Bác Mộ Trì – cô gái đang ngắm trận đấu của bản thân với vẻ mặt hứng thú.
Bác Mộ Trì thích xem thi đấu trượt tuyết, cho dù là cô tự tham gia hay là của những vận động viên khác, cô đều sẽ xem.
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” chính là phương châm của thiếu nữ.
Cô gái vừa tắm xong, mặc lên mình bộ quần áo ở nhà.
Mặt mộc không sử dụng chút mỹ phẩm nào, nhưng trời sinh cô đã có làn da đẹp, trắng nõn sáng trong không tì vết, ngũ quan tươi tắn rạng ngời khiến cho căn phòng khách nhỏ cũng trở nên lấp lánh.
Trong cơn mộng mị, Phó Vân Hành sinh ra một loại cảm giác rằng cô gái ấy dường như đã trưởng thành.
Ngẫm lại một lúc, anh cảm thấy suy nghĩ của mình hơi nực cười.
Bác Mộ Trì năm nay 21 tuổi, cô ấy thực sự đã trưởng thành.
Bác Mộ Trì đang quan sát, vô tình quay đầu, va phải ánh mắt của Phó Vân Hành.
Chàng trai thừa hưởng đôi mắt đào hoa từ người bố, đôi mắt một mí lãng tử mà quyến rũ.
Trong con ngươi là dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm, không có lấy một xúc cảm dư thừa.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Phó Vân Hành dừng lại, thần sắc vẫn như thường mà chuyển mắt qua nơi khác.
Bác Mộ Trì sững người, lặng lẽ cụp mắt.
—
Xem xong trận đấu, màu đen tối đã bao phủ cả khoảng trời.
Bác Mộ Trì hồi còn tập huấn ở nước ngoài ngủ rất ít, chưa đến 9 giờ mí mắt đã díp lại.
Cô ngáp dài, duỗi cổ nhìn vào trong thư phòng.
Phó Vân Hành vừa trả lời một cuộc gọi, tiếp điện thoại xong đã cất bước vào phòng làm việc, chẳng có thêm động tĩnh.
Bác Mộ Trì ngẩn ngơ trên sofa 3 phút, cuối cùng không kìm nổi cơn buồn ngủ, đứng dậy gõ cửa, sau đó đẩy ra.
Phó Vân Hành đang xem xét bệnh án, nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt, “Sao vậy?”
Bác Mộ Trì không khách sáo với anh, nói thẳng: “Em đi ngủ trước, anh đưa cho em một cái chăn được không?”
Phó Vân Hành lúc này mới nhớ tới chuyện này, đứng lên tiến lại gần cô, “Chờ anh một chút.” Trước khi vào phòng, anh nói vậy với Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì gật đầu, trở lại ghế sofa.
Ngồi đợi khoảng chừng mười phút, Phó Vân Hành ôm chăn gối đi ra khỏi phòng ngủ.
Vừa đặt chăn bông xuống, Bác Mộ Trì đã muốn với lấy.
“Em muốn ngủ sofa?” Phó Vân Hành kinh ngạc.
Bác Mộ Trì không chút suy nghĩ mở miệng: “Không phải anh chỉ có một gian phòng thôi sao?”
Chẳng lẽ vẫn còn nơi nào đó vô hình có thể đặt lưng xuống mà cô không tìm thấy?
“…”
Phó Vân Hành bất lực: “Về phòng ngủ đi.”
Sợ Bác Mộ Trì để ý, anh nói thêm: “Khăn trải giường và chăn bông đã được thay mới, rất sạch sẽ.”
Bác Mộ Trì sửng sốt: “Còn anh?”
Phó Vân Hành nâng cằm.
“Anh ngủ sofa á?” Bác Mộ Trì ngạc nhiên, “Ngày mai anh không phải đến bệnh viện sao?”
Điều cô nghĩ là bác sĩ cần nghỉ ngơi thật tốt, cho nên việc cô ngủ ở đâu trong mấy ngày này thật ra không quan trọng lắm.
Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng, “Ghế sofa đủ lớn.”
Bác Mộ Trì dừng lại, dường như còn muốn nói thêm, Phó Vân Hành đã nhướng mi, hạ giọng: “Không buồn ngủ nữa hửm?”
Bác Mộ Trì hơi nghẹn, “Buồn ngủ, nhưng mà…”
“Không nhưng.” Phó Vân Hành kiên trì, “Anh không có thói quen để con gái ngủ sofa.”
Ý chàng trai chính là, không tính Bác Mộ Trì, ngay cả những đồng nghiệp bình thường và bạn bè khác giới, anh cũng sẽ không yên tâm thoải mái nằm giường ấm nệm êm, để phái nữ người ta ngủ phòng khách.
Đương nhiên, bạn bè bình thường và đồng nghiệp khác giới sẽ không ở nhà anh, mà có ngỏ lời ở lại anh cũng không bao giờ đồng ý.
Bác Mộ Trì biết Phó Vân Hành đối với vài việc có chút cố chấp, tuy tính tình anh hơi lạnh lùng nhưng phong độ thân sĩ trong xương cốt vẫn luôn tồn tại.
Từ bé đến bây giờ vẫn luôn như thế, chẳng hề thay đổi.
Nghĩ đến đây, Bác Mộ Trì không do dự nữa.
“Vậy được rồi.” Thiếu nữ đứng dậy, “Em về phòng đây.”
Cô nghĩ ngợi một chút rồi nhìn Phó Vân Hành, “Nếu anh ngủ không thoải mái thì có thể gọi em dậy, em cũng có thể ngủ sofa.”
Phó Vân Hành nở một nụ cười bất đắc dĩ, “Anh biết rồi, đi đi.
”
“Vâng… ngủ ngon.
”
“Ngủ ngon.”
—
Vào phòng, Bác Mộ Trì kìm lòng không đặng mà nhìn ngắm cách bài trí xung quanh.
Đồ đạc không nhiều lắm, nhưng tất cả đều rất ngăn nắp và gọn gàng.
Ngoài chiếc giường và tủ quần áo bằng gỗ, dưới cửa sổ còn có chiếc bàn làm việc lớn cùng với một tủ sách đơn giản.
Đảo mắt quanh căn phòng, cô gái tình cờ nhìn thấy một khung ảnh trên tủ cạnh bàn làm việc.
Bác Mộ Trì chắp tay ra sau lưng tiến lại gần, nhận ra đó là bức ảnh mà cô và Phó Vân Hành chụp chung vài năm trước.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm hồi lúc lâu mới nhớ ra, tấm ảnh này được chụp khi cô tốt nghiệp sơ trung (THCS).
Khi ấy cô cũng đã gia nhập đội tuyển trượt tuyết quốc gia, vì lý do học hành, Phó Vân Hành quả thật rất lâu không gặp cô.
Cho nên thời điểm chụp ảnh, cả hai đều cảm thấy bỡ ngỡ.
Bác Mộ Trì không còn nắm chặt tay anh như lúc nhỏ.
Trong bức ảnh này của hai người, tuy rằng khoảng cách giữa thân thể không đến mức có thể nhét vừa một người khác, nhưng vẫn có khoảng trống rất lớn.
Trước khi đi ngủ, Bác Mộ Trì nhận được tin nhắn từ chị Tinh Tinh – người chị đã lớn lên cùng hai bọn họ, nói rằng ngày mai cô ấy sẽ trở về sau chuyến công tác dài hạn, hẹn cô cùng đi ăn bữa tối.
Bác Mộ Trì rất thích cô ấy, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Sau khi đáp ứng mới nhớ về người đã nhường phòng cho chính mình, vội vàng hỏi: [Có gọi Phó Vân Hành đi không chị?]
Chị Tinh Tinh: [Em thích thì cứ gọi.]
Bác Mộ Trì: “…”
—
Có thể là vì không gian và giường ngủ có chút lạ lẫm, đêm đó Bác Mộ Trì ngủ không ngon.
Trước sáu giờ, cô gái đã mở mắt.
Bác Mộ Trì giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn quyết định ngồi dậy.
Vừa mở cửa, cô thoáng nhìn thấy người đang nằm dài trên ghế sofa.
Sáu giờ sáng ngày đông, ánh sáng còn mờ mịt tăm tối.
Bác Mộ Trì không nhìn rõ mặt Phó Vân Hành, con ngươi chỉ có thể phác họa ra một đường nét mơ hồ.
Cô nhìn chằm chằm tấm lưng anh trong vài giây, sau đó rón rén đi vào phòng tắm.
Cô muốn đi vệ sinh!!
Bước khỏi cửa toilet, Bác Mộ Trì bắt gặp ánh mắt mơ màng chưa thanh tỉnh của ai đó.
Chẳng hiểu vì sao, cô cảm thấy Phó Vân Hành lúc này đây…có chút đáng yêu, giống như anh trai Vân Hành cô vẫn luôn gọi khi còn nhỏ.
Nghĩ đến đây, Bác Mộ Trì âm thầm cong cong khóe môi dưới: “Em đánh thức anh à?”
“Không có.” Phó Vân Hành vừa mở mắt, giọng nói trầm thấp: “Không ngủ nữa hả?”
Bác Mộ Trì gật đầu: “Em đang tính ra ngoài đi dạo.”
Mặc dù hiện tại đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, nhưng việc rèn luyện thân thể hằng ngày của cô vẫn không thể giảm bớt.
Phó Vân Hành cũng không ngoài ý muốn, xoa xoa mái tóc, dáng vẻ mang hơi thở thanh xuân: “Đánh răng trước, anh đi cùng em.”
Bác Mộ Trì sửng sốt: “Hả?”
“Hả cái gì?” Phó Vân Hành liếc cô ấy.
“Không…” Bác Mộ Trì ngượng ngùng khịt mũi, “Vậy em thay quần áo.”
Vệ sinh cá nhân đơn giản, hai người mặc quần áo thể thao đi ra cửa.
Tiểu khu nơi Phó Vân Hành đang sống khá lớn, bên trong lát một dải đường nhựa bằng phẳng.
Bác Mộ Trì vốn có thể lực phi thường, điều khiến cô không ngờ chính là Phó Vân Hành cũng rất lợi hại.
Chạy được 5-6 km, thiếu nữ đã thở không ra hơi, vậy mà vẻ mặt của chàng trai bên cạnh vẫn như cũ.
Bác Mộ Trì nhướng mày nhìn anh: “Phó Vân Hành.”
Nghe cô trực tiếp gọi tên mình, Phó Vân Hành không để ý lắm: “Ừ?”
“Anh có phải thường …”
Trước khi hai chữ “rèn luyện” được thốt ra, một cơn gió nhẹ thoảng qua phía bọn họ.
Bác Mộ Trì vô thức cúi đầu, vừa cúi xuống liền nhìn thấy một góc áo phẳng phiu bị gió làm bay lên, để lộ phần bụng dưới của thiếu niên.
Quần áo thể thao vốn không dày, vừa hay phác hoạ nên hình dáng cơ bụng săn chắc.
Phó Vân Hành không để ý đến động tĩnh của cô, hỏi tiếp: “Thường cái gì?”
Bác Mộ Trì kinh ngạc chớp chớp mi, “Thường xuyên tập thể dục.”
“Ừm.” Phó Vân Hành trả lời.
Bác Mộ Trì máy móc gật đầu, lặng lẽ cụp mắt, không lịch sự cho lắm nán tầm mắt lại trên vị trí cơ bụng của chàng trai..