Tôi trở mình nằm yên khi Cúc và Huyền bước vào trại. Không khí cứng đơ như chè lam để ngoài gió quá lâu. Tiếng sột soạt giở chăn, tiếng nằm xuống, tiếng hất tóc, tiếng thở dài dội vào tai tôi rõ mồm một. Mươi phút sau, Huyền là người lên tiếng trước:
- Tớ xin lỗi!
Tôi vẫn yên lặng vờ như ngủ rồi không nghe thấy.
- An, tớ xin lỗi… Tớ biết cậu chưa ngủ.
Tiếng khịt mũi của ai đó vang lên.
- Lẽ ra tớ và cậu đã là những người bạn thân thiết nhất. Nếu không vì điểm B ấy, tớ đã không mù quáng thế. Chính tớ là người bảo Cúc đưa cậu đi xa…
Đầu tôi như bị giáng một chiếc búa xuống, đau điếng, còn kèm theo cả tiếng “bang bang” âm vang lên.
- Không phải lỗi của cậu. – Cúc nói khẽ, giọng hơi run.
- Là của tớ.
- Nếu tớ không thích, tớ đã chẳng làm. Vì tớ hay ghen tuông nên tớ muốn thử sự quan tâm của Huy. Nhưng có một điều thật lòng, tớ không bỏ cậu lại nơi ấy. Đến lúc nhận ra chúng mình đã đi quá xa, tớ cũng hoảng lắm… Tớ cứ chạy mãi, thế nào lại về được…tới nơi nhưng khi quay lại phía sau…cậu đã không ở đó…
Giọng Cúc méo dần và ngắt quãng. Tôi có thể hình dung những giọt nước mắt đua nhau chảy ướt đẫm gương mặt thanh tú ấy. Nhưng tôi vẫn không lên tiếng. Nói đúng hơn, tôi không thể cất nổi lời nào vì sững sờ. Cúc xoay người sang phía tôi ôm thật chặt, người cậu rung lên bần bật vì tiếng khóc cố nén lại, liên tục khịt mũi cho tới khi nó đặc lại không khịt nổi nữa. Nước mắt tôi cũng chảy ra, âm thầm lặng lẽ, rớt xuống tai, xuống gối nóng hổi.
“Tớ đã sai rồi. Huy không bao giờ là của tớ. Dù tớ có không tin sự thật ấy, có cố níu kéo, cố gắng chịu đựng…thì Huy cũng không yêu tớ. An biết không, khi tớ về tới nơi…cuộc điện thoại đầu tiên…Huy gọi tới, câu đầu tiên…cậu ấy nói là: “An đâu?”. Chẳng cần biết tớ…có ổn không, tớ có bị thương không, cậu ấy…chẳng cần biết gì về tớ hết…”. Người Cúc lại rung lên, nấc rõ hơn và ghì chặt tôi hơn. “Chắc An không biết…Huy bị gay đó…”. Tôi mở to mắt, ngừng thở và chết sững trong khoảnh khắc giọt nước mắt cuối cùng còn sót lại rớt ra kêu tạch một tiếng xuống gối. “Tớ đã nghĩ chắc chỉ tạm thời thôi, Huy sẽ quay lại được…con người thật của cậu ấy, nên dù biết…vẫn ra sức yêu, ra sức bảo vệ… Nhưng An ơi…”. Cúc nức nở, tôi cũng bật khóc, cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng. Người chúng tôi cùng rung lên theo nhịp thổn thức. Những hình ảnh khi Huy khoác vai người con gái khác đi dưới sân trường, khi cậu lướt qua tôi như người xa lạ dội về như một cuốn phim HD rõ nét. Tại sao cậu không thể nói mà tìm cách tránh xa tôi và chạy trốn như một đứa trẻ? Cả hai cùng đau đớn có vui sướng gì đâu.
“…Càng ngày Huy càng xa…tớ không thể giữ nổi nữa…Tớ phải trả lại cậu ấy…nguyên vẹn thôi. Cách mà cậu ấy quan tâm tới cậu…hỏi han cậu…khiến tớ buồn, đau lòng lắm, nhưng…cũng tỉnh ra lắm. An, cậu đừng trách Huy nhé! Chuyện ngày xưa của hai cậu…Huy có kể…cậu ấy không muốn cậu buồn…nên mới bỏ đi…”. Cúc kết thúc câu chuyện ở đó, tôi nghe thấy cả tiếng sụt sịt của Huyền. Cả ba chúng tôi cứ nằm yên như thế, bàn tay Cúc vẫn đặt lên người tôi không rời. Rồi chúng tôi cùng khóc, cùng khịt mũi liên tục, thỉnh thoảng nấc lên và rung người theo những dòng cảm xúc đang hiện về. Đêm Đà Lạt sương giăng khắp lối. Vì khóc nên chúng tôi không còn thấy lạnh nữa, chỉ thấy dòng máu nóng ấm chảy trong tim – dòng máu chia sẻ của tình bạn, tình yêu khuya hôm ấy.
Đọc tiếp Găng tay xanh – phần 17 + 18