Buổi tổng kết lớp cuối cùng đã kết thúc khóa học. Tôi cũng tránh mặt Tú từ buổi chiều mưa hôm đó tới nay. Hình như biết tôi thế nên cậu ấy cũng ngại nên chẳng đến gần tôi nữa. Chúng tôi cứ thế lướt qua nhau như những người xa lạ. Buồn một chút. Hụt hẫng một chút. Rõ ràng đã có với nhau biết bao kỷ niệm, như vết khắc sâu trên da thịt không thể xóa nhòa, vậy mà chỉ một chữ tình cũng đủ đẩy người xa người.
- Chúng tôi có mười lăm bậc thang dẫn lên trường. Đó không phải là điều ngẫu nhiên, là xây chơi. Tất cả các bạn tới với khóa học này đều phải trải qua những cuộc thử thách khác nhau. Cũng như con đường tới với thành công của các bạn không bao giờ là bằng phẳng. Có người sẽ choáng ngợp trước những bậc thang đầu tiên, có người cảm thấy hoảng sợ khi leo được một nửa, nhưng có những người quyết tâm đi tới cùng. Và chờ đợi các bạn là ngôi trường này, là một quanh cảnh thoáng đãng, hiện đại, hấp dẫn nhất. Nó là phần thưởng ọi cố gắng của các bạn. Giờ đây, các bạn đã thành công và sẽ lại bước xuống mười lăm bậc thang ấy. Hãy tự so sánh cách bước xuống với cách đi lên cũng với những bậc thang đó. Mong các bạn gặp nhiều thành công, có nhiều ý chí trong cuộc sống và tự lựa chọn cách làm ình thoải mái nhất! Chúc mừng tất cả các bạn….
Thầy giáo vụ nói những lời tâm huyết vào cuối buổi bế giảng. Tú ngồi tít tận trên với cái áo xanh nước biển nhạt nhòa. Tôi đã cố gắng bước lên những bậc thang trên con đường đến với trái tim cậu ấy. Và vì không được chấp nhận nên tôi dường như vẫn cứ đứng mãi ở cánh cửa đã đóng ấy. Giờ tôi phải bước xuống thôi.
Kéo cái vali đỏ một cách nhẹ nhàng, tôi bước xuống từng bậc thang một của trường. Cánh cổng đơn sơ ở lại phía sau lưng. Đoàn người đông đúc di chuyển cùng một lúc và tôi chẳng nhìn thấy Tú đâu nữa… Huyền và Cúc bước qua vẫy chào tôi nhiệt tình kèm cái nhìn vui tươi. Chị Ánh dúi cho tôi gói bánh vừa mua trong căng-tin, rồi quay người dứt khoát chạy vào trong.
Cái bánh xe đã gãy của chiếc vali vẫn nằm lăn lóc bên tảng đá mọc đầy rêu phía dưới. Tôi ngồi xuống, nhặt nó lên, xoa xoa cho bụi rơi bớt rồi cho vào một ngăn của vali và mỉm cười. Tôi muốn giữ lại chút gì là kỷ niệm giữa tôi và Tú.
- An!
Tôi ngơ ngác quay lại. Tú đứng đó mỉm cười giữa hàng người đang rẽ ra đi tiếp xuống con đường phía trước có từng đoàn xe đang chờ.
- Chào…cậu!
- Cậu đưa…tay đấy!
- Để làm gì?
- Cứ đưa tay…đây cho tớ!
Tôi chìa bàn tay phải ra trước mặt Tú và im lặng chờ đợi. Cậu rút một bên găng tay đang đeo ra đưa cho tôi. Ngước nhìn với đôi mắt khó hiểu, chẳng đợi tôi hỏi, Tú cười ngượng ngịu:
- Như một món quà…để nhớ tới nhau…
Tôi mỉm cười mân mê chiếc găng tay. Len mịn và không có lấy một lỗi nhỏ.
- Nhưng nó quan trọng với cậu lắm mà?
- Tớ rất quý cậu An ạ…Găng tay này là…người đó đan cho tớ…nhưng cậu ấy đã…mất rồi…
- Tớ rất tiếc…– Tôi ngẩng lên nhìn Tú.
- Không sao đâu!
- …Cảm ơn cậu! …. Tạm biệt cậu!
Dòng người thưa thớt dần. Những người đầu tiên đã bước lên xe. Chiếc ô tô đầu tiên đã bắt đầu khởi động.
- Cậu cho tớ email nhé! – Tú lấy điện thoại ra sẵn sàng ghi.
- …. antran009@gmail
- Đi thôi!
- Ừ, đi!…Tớ sẽ email sớm cho cậu, tớ hứa đấy!
Tú nhấc chiếc vali của tôi sang bên tay trái và đi trước. Tôi lững thững bước theo sau. Ai đó đã nói gì nhỉ, à hạnh phúc như một thứ nước hoa, bạn không thể vẩy lên người khác mà không vương lại vài giọt lên chính mình.
Đọc tiếp Găng tay xanh – phần 20 + 21 (end)