Găng Tay Xanh

Tôi đánh giá cao những trường dạy học sáng tạo và thực hành là chủ yếu. Vì thế tôi đang rất sung sướng vì được học ở đây. Sự say mê sẽ giúp cho chúng ta miệt mài học tập và sự lựa chọn đúng đường đi, đáp lại sự say mê ấy sẽ khiến bản thân tự tin để đạt được nhiều thành công hơn.
Tôi khoan khoái kết thúc buổi học Văn hóa quảng cáo sau một tràng cười no bụng với giảng viên trẻ tuổi hóm hỉnh. Tu Tub có hẹn đi đá bóng nên đã chạy tót ra khỏi lớp ngay khi chuông kết thúc giờ học reo vang. Hơi bơ vơ một chút khi chưa biết mình có nên “xuống núi” thăm thú quang cảnh Đà Lạt mờ ảo ngoài kia không, thì Huyền tiến lên đưa cho tôi một cái kẹo dẻo chipchip – thứ mà lâu lắm rồi tôi không còn ăn nữa và rủ về chung. Màu vàng từ chiếc quần skinny của cô bạn khiến mỗi bước chân đi vui tươi hơn hẳn. Lẽ ra tôi cũng nên chọn ình những bộ cánh sặc sỡ để thấy yêu đời hơn mới phải.
- Sao cậu có vẻ thích màu vàng vậy? – Tôi hỏi.
- Cậu không thấy rực rỡ à?
- Dĩ nhiên là có rồi. Nhưng nó thực sự rất nổi bật…
- Tuy tớ bé nhỏ thật nhưng tớ rất tự tin ở gu thẩm mỹ của mình. Với lại màu vàng giúp tớ thấy mạnh mẽ hơn, không u ám mỗi khi chực buồn nữa. Cậu cũng nên kiếm một màu sặc sỡ để thích đi, đừng cứ mãi mặc mấy bộ đồ đen, xám, trắng nhạt nhẽo này.
Tôi mỉm cười đáp lại Huyền. Thuở bé tôi cũng rất thích màu đỏ. Nghe bố mẹ kể lại tôi thích màu đỏ tới nỗi chỉ toàn dùng những đồ vật màu đỏ. Thời xưa kinh tế nghèo khó, đa số mọi thứ đều không thể có màu sắc sặc sỡ, chỉ toàn màu trắng men của bát, thi thoảng điểm chút xanh lá cây hoặc xanh nước biển. Mẹ ở với ông ngoại từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm từ bà ngoại. Năm lên học cấp hai ở trường huyện mẹ được bà may cho cái áo màu đỏ. Đó là món quà duy nhất trong lần gặp mẹ cuối cùng vì từ đó, bà lấy người khác, di cư vào Nam sống. Mẹ giữ cẩn thận cho tới tận năm lấy bố và sinh chúng tôi. Một lần chẳng còn trò gì để nghịch ngợm nữa, tôi mò mẫm trong tủ, lôi ra được chiếc áo màu đỏ khá đẹp. Vì là màu yêu thích của mình nên lúc đó tôi chỉ nghĩ làm sao để mặc vừa còn đi khoe với đám bạn trong xóm. Điều ngu xuẩn nhất tôi đã làm mà tới giờ mỗi khi nghĩ lại vẫn thấy muốn khóc và ân hận, đó là cắt dọc thân áo ra. Trong hình dung tưởng tượng của mình khi ấy, tôi chỉ nghĩ nếu cắt dọc ra sẽ được một cái áo rất đẹp, tuyệt nhiên không nghĩ nó sẽ tơi tả như thế. Cho tới khi cái áo thành một mớ rẻ lau trong ngổn ngang kéo, chỉ và không ra đâu vào đâu thì mẹ bước vào. Mẹ đã không quát, mẹ cũng chẳng nổi giận. Mẹ chỉ lẳng lặng bảo trẻ con không được nghịch kéo, nhỡ đứt tay, rồi thu dọn áo, chỉ, kéo mang đi. Tối hôm đó chị về hỏi tôi đã làm gì để mẹ khóc, mẹ buồn. Lúc đó tôi mới biết mình đã làm một việc vô cùng khủng khiếp, đem kéo cắt đi mảnh ký ức và xóa hết chút hơi ấm người thân cuối cùng của bà dành ẹ. Từ đó tôi sợ màu đỏ, sợ đến mức không còn thích dùng màu đỏ và tuyệt nhiên dẹp hết đồ đạc màu đỏ khỏi tầm mắt mình. Bố mẹ có hỏi nhưng tôi nhất quyết không nói thật, chỉ bảo “Con thấy chán rồi!”. May mắn làm sao tôi vẫn giữ được một suy nghĩ già trước tuổi, để không làm tổn thưởng thêm lần nào nữa với bố mẹ.
- Đợi nhé, tớ đi vào WC chút!
Tôi gật đầu khi Huyền cắt ngang dòng suy nghĩ của mình với một chất giọng cao vút. Hơi lùi người vào trong tường đứng vì ngại cảm giác chống chếnh và thừa thãi của chân tay khi không có điểm tựa, tôi lại vô tình phải nghe một câu chuyện từ đôi trai gái nào đó.
- Em biết rồi…
- Thôi đừng buồn. Cố gắng chịu đựng nhé!
- Vâng!
Hai giọng nói cất lên khe khẽ như sợ ai biết phía bên kia lối rẽ. Nếu cứ thế này có lẽ mình bị phát hiện và cho ăn đập cũng nên. Tôi di di chân xuống đất nghĩ ngợi và quyết định lùi ra xa hơn. Điện thoại bất chợt reo lên inh ỏi. Ơn trời là tôi đã đứng xa hơn chỗ cũ, bằng không họ sẽ nhào ra tóm lấy tôi và cho vài phát…tát mất!
Mẹ gọi hỏi thăm tình hình học tập và nghỉ ngơi. Lo sợ con gái không quen với thời tiết lành lạnh của Đà Lạt nên nhắc nhở luôn miệng, hết cả phần “Vâng ạ” của tôi. Mẹ bao giờ cũng thế, chăm sóc, yêu thương và che chở cho các con vô điều kiện, bất kể khi mẹ khỏe hay ốm, vui hay buồn, gặp may mắn hay đau khổ. Vì thiếu thốn tình yêu thương của người phụ nữ thân thiết nhất cuộc đời ngay từ nhỏ, nên mẹ luôn muốn bù đắp lại cho chúng tôi. Có lần ngồi luộc bánh chưng đêm 28 Tết, mẹ bảo: “Mẹ chẳng biết bao nhiêu là đủ cho sự yêu thương, thế nên chỉ biết cố gắng thật nhiều cho các con được yên ấm, hạnh phúc, sum vầy”. Đột nhiên tôi muốn khóc quá, thấy mắt hơi cay cay và nhòe đi một chút. Tắt điện thoại rồi mà giọng mẹ vẫn như vang vang trong đầu. Lúc này chỉ muốn chạy ngay về nhà, cầm mấy món đồ lưu niệm của Đà Lạt vừa tặng mẹ vừa liến thoắng kể chuyện trường lớp tuyệt vời thế nào.
Tiếng Huyền lao xao đằng sau. Cô gái ấy tựa như một tia nắng mặt trời mang sức sống đến vực dậy cảm giác trùng xuống của tôi. Cúc bẽn lẽn đi phía sau, vẻ mặt hơi đỏ nhưng mắt ánh lên niềm vui, có lẽ vì câu chuyện liến thoắng đang diễn ra từ Huyền.
Đọc tiếp Găng tay xanh – phần 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui