Nếu không phải vì nghĩ đến việc Sở Nghinh đang trong giai đoạn nhạy cảm thì Lý Huệ Tử sớm đã không khách sáo với mấy tên cảnh vệ này của Ân Viêm nữa.
- Đên tôi mà cũng dám cản? Các người đều chán sống hết rồi à?
Lý Huệ Tử vừa mới dứt lời thì cánh cửa phía sau đã mở ra, và người bước ra mở cửa chính là Ân Viêm.
Hai cảnh vệ nhìn thấy hắn ngay lập tức cúi đầu chào, còn Lý Huệ Tử thì vội vàng muốn vào trong xem thử tình hình của Sở Nghinh.
Và cả Tô Phỉ Thúy đứng gần đó khi nhìn thấy người đàn ông ra khỏi cánh cửa thì cũng muốn chạy đến, nhưng đã bị Lý Huệ Tử nhanh hơn một bước lắc đầu ra hiệu bảo cô ta dừng bước.
- A Viêm, Sở Nghinh thế nào rồi? Đứa bé vẫn an toàn chứ?
Ánh mắt lạnh như băng của Ân Viêm quét một lượt qua từng người đứng bên cửa, sau đó dừng lại trên mặt của Lý Huệ Tử.
- Mẹ, hai mẹ con cô ấy đều không có vấn đề gì đáng ngại nữa.
Bây giờ cô ấy cần yên tĩnh nghỉ ngơi nên mẹ cứ về trước đi, mẹ ở đây làm ồn sẽ ảnh hưởng đến cô ấy đấy.
Không ngờ lời đầu tiên mà con trai nói với mình lại là đuổi thẳng mình như vậy.
Mặc dù trên đường đến bệnh viện thì bà đã nghe được kết quả sau cùng từ bác sĩ Đường, không thể kiểm tra tận mắt thì nhất thời cũng không quá sốt ruột, nhưng điều mà bà không mong đợi nhất chính là thái độ này của Ân Viêm.
- A Viêm, mẹ.....!
- Mẹ về trước đi.
Còn nữa, sau này đừng đưa người không liên quan đến nữa.
Ân Viêm còn cho Lý Huệ Tử một cơ hội bày tỏ ý kiến thì đã đuổi thẳng bà thêm lần nữa, còn nhắc cả Tô Phỉ Thúy, sau đó ra lệnh cho hai thuộc hạ của mình.
- Đưa lão phu nhân về.
- Lão phu nhân, mời!
Vốn dĩ Lý Huệ Tử còn rất lưỡng lự không muốn cứ đi như vậy, nhưng con trai bà thì bà là người hiểu rõ nhất, từ ánh mắt đến thái độ của hắn đều đang nói lên một điều chính là hắn nhất định sẽ không nhân nhượng nếu như bà còn không hợp tác.
Để không xảy ra chuyện gì vượt tầm kiểm soát, bà dù không muốn cũng chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của Ân Viêm mà đưa Tô Phỉ Thúy về trước.
Lý Huệ Tử và Tô Phỉ Thúy đi rồi, Ân Viêm cũng nhanh chóng đóng cửa lại và quay vào trong.
Hắn bước nhanh đến cạnh giường của Sở Nghinh.
Nhìn cô mở hai mắt rất tỉnh táo, nhưng lại không cử động gì, hắn vừa vui mừng vừa sốt ruột.
- Tiểu Nghinh, em có nghe được anh nói không? Em nhìn thấy anh chứ? Em có chỗ nào khó chịu, chỗ nào không thoải mái không? Hay là anh đi gọi bác sĩ cho em nhé?
Cứ tưởng vì Sở Nghinh chưa khỏe hẳn nên mới nằm bất động như vậy, nhưng không ngờ Ân Viêm vừa hỏi chưa hết ý thì cô đã đưa mắt nhìn sang hắn, dù tạm thời chưa nhúc nhích được nhưng cô cũng không kiêng dè gì, vừa mới tỉnh lại đã muốn vạch rõ quan hệ với hắn, giọng cô bình thản như đang nói chuyện không phải của mình vậy.
- Chúng ta li hôn đi.
Cầu xin cũng được, đe dọa cũng được, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi chỉ muốn li hôn thôi.
Động tác của Ân Viêm lập tức dừng lại nửa chừng khi lại nghe cô đề nghị li hôn với mình.
Chẳng lẽ ngoài li hôn thì cô không còn chút luyến tiếc gì nữa sao? Cô thực sự kiên quyết đến như vậy?
Hắn nhìn ánh mắt quật cường không né tránh của cô, lại với sắc mặt yếu ớt nhợt nhạt, trái tim bất giác quặn thắt đến khó thở, bàn tay hắn từ từ siết chặt lại trong vô thức, rất lâu, rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
- Tiểu Nghinh, em vừa mới tỉnh lại, đừng suy nghĩ nhiều nữa, không tốt cho sức khỏe của em đâu.
Sở Nghinh vẫn không có gì thay đổi, dường như còn chẳng thèm để những lời hắn vừa nói lọt vào tai nữa, lặp lại ý tứ của mình lần nữa một cách rõ ràng.
- Tôi nói tôi muốn li hôn? Anh giả vờ không hiểu gì nữa? Ân Viêm, tôi thực sự không chịu đựng nổi nữa, buông tha cho tôi được không?
Lồng ngực của Ân Viêm như bị một vật nặng đè xuống tước đoạt cả hơi thở của hắn, tim như bị đâm liên tục cả ngàn nhát dao.
Hắn nhắm mắt điều chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn và tâm tư đang rối bời.
- Buông tha? Tiểu Nghinh, anh không cho phép em li hôn cũng là vì anh không muốn mất em.
Anh không muốn li hôn là vì anh yêu em.
Nhưng em lại coi tất cả thành một sự trói buộc ư? Anh thừa nhận anh đối với em từ lúc bắt đầu đến giờ chỉ có sai và sai, nhưng anh nguyện dùng nửa đời còn lại để bù đắp cho em.
Chẳng lẽ em không thể cho anh một cơ hội sao?
Đối diện với những lời bộc bạch của Ân Viêm, Sở Nghinh lại vô cùng thản nhiên mà nhếch môi cười nhạt.
- Mong Ân tiên sinh thu lại tình yêu của anh, tôi nhận không nổi, cũng không thể hiểu nổi.
Ân Viêm đúng là bị cô nói đến đuối lí, hai tay hắn chống xuống thành giường đã siết chặt đến gân xanh đều nổi đầy trên mu bàn tay, cổ đến ngực đều căng cứng sắp nổ tung.
- Em muốn hiểu thế nào đây? Phải, ngay từ lúc bắt đầu ý định của anh đối với em chỉ có một, chính là trả thù cho A Tiêu.
Anh ngàn tính vạn tính cũng không tính được đến biến số lớn nhất đó là anh lại yêu em.
Khi anh tự mình nhận ra điều đó, anh đã tìm đủ mọi cách để có thể buông bỏ thù hận trong lòng mình, toàn tâm toàn ý yêu em.
Những lời này hắn đã giấu trong lòng rất lâu rồi, không ngờ hôm nay lại có cơ hội nói ra hết như vậy.
Nói hết một tràng dài, hắn dừng lại một lúc, điều chỉnh lại hơi thở của mình đến khi ổn định mới nói tiếp.
- Chẳng lẽ em không muốn biết tại sao em lại nghe được cái tên Trương Tiêu trong chuyện này và dẫn đến hiểu lầm sao?
Không thấy Sở Nghinh có phản ứng gì, thái độ hoàn toàn là không hợp tác, Ân Viêm cũng không định ép cô mà cứ như vậy tiếp tục nói, dù giống như tự nói tự nghe thôi cũng được.
- Là anh đã tìm cậu ta.
….….
Trương Tiêu có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được hành động quái lạ của Ân Viêm.
Lúc đầu chính Ân Viêm là người đứng phía sau dở trò để Trần Hy lấy giấy triệu tập anh ta ra nước ngoài công tác.
Nhưng sau đó cũng là chính Ân Viêm đưa anh ta về lại Thượng Hải, còn hoàn toàn bí mật nữa, ngay cả vợ của anh ta là Phùng Nhược Anh cũng không biết anh ta vẫn luôn ở Thượng Hải mấy ngày nay.
Người duy nhất mà anh ta có thể gặp cũng chỉ có Ân Viêm hoặc mấy nhân viên của hắn thôi.
- Chắc là cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại đưa cậu về Thượng Hải?
Trương Tiêu được một người sắp xếp đưa đến Đế Cư.
Vừa vào đến vị trí được chỉ định, anh ta đã nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, nhìn thử xung quanh mới biết hóa ra đây là phòng làm việc ở nhà.
Người đàn ông đưa lưng về phía Trương Tiêu, sau khi hỏi một câu thì cũng từ từ quay mặt lại, Ân Viêm tay kẹp điếu xì gà còn đang cháy, bước tới bàn trà và làm động tác mời ngồi, mắt hướng về phía Trương Tiêu.
Dù chưa đoán được ý đồ của người đối diện nhưng Trương Tiêu cứ đi một bước tính một bước, anh ta cẩn trọng ngồi xuống đối diện với Ân Viêm, vừa mới ngồi xuống đã hỏi thẳng vào vấn đề chính.
- Nói đi, anh có mục đích gì? Tôi không thích nói vòng vo đâu.
Từng động tác nâng tay nhấc chân của Ân Viêm đều toát ra khí chất tao nhã bất phàm, hắn vừa dụi điếu xì gà vào gạt tàn xong thì rót hai ly rượu, một ly đẩy đến trước mặt Trương Tiêu.
- Bác sĩ Trương không cần căng thẳng.
Hôm nay tôi mời cậu đến chính là vì có chuyện cần cậu giúp.
Trương Tiêu suýt nữa đã tưởng mình đang gặp ảo giác rồi, một người có thể búng tay đã có được thứ mình muốn như Ân Viêm mà cũng có chuyện cần nhờ đến anh ta nữa sao?
- Ân tiên sinh, anh đúng là biết nói đùa thật.
- Tôi không đùa.
Ân Viêm thẳng thừng cắt ngang những gì Trương Tiêu đang nói và định nói, dùng một thái độ kiên định vô cùng, câu chữ đúng là nhờ vả nhưng ngữ điệu thì rõ ràng là mệnh lệnh.
- Chuyện này không còn ai phù hợp hơn cậu nữa.
Nếu cậu không muốn người phụ nữ của mình tay trắng rời khỏi Thương Sở thì có thể thẳng thừng từ chối tôi ngay.
Đòn này của Ân Viêm đúng là đã đánh trúng tâm lí của Trương Tiêu, đối với anh ta cứ hễ là liên quan đến Phùng Nhược Anh thì không còn gì quan trọng bằng cả.
- Nói đi, anh muốn tôi giúp anh làm gì?
Coi như Trương Tiêu đã đồng ý rồi, Ân Viêm lúc này cũng không cần vòng vo quá nhiều nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Tôi muốn điều tra lại chuyện ba năm trước.
Cho nên tôi cần anh trả lời tôi mấy câu hỏi đã.
Nghe Ân Viêm nhắc đến chuyện ba năm trước, hình như Trương Tiêu cũng phần nào đoán được hắn muốn hỏi đến gì rồi, và cũng không thể giấu nổi sự tò mò.
- Không phải chuyện đó anh sớm đã có đáp án rồi à? Chẳng lẽ lại muốn tự mình chứng minh chuyện đấy không liên quan đến Sở Nghinh? Không phải anh yêu cô ta rồi đấy chứ?
Bị Trương Tiêu hỏi ngược lại như vậy, Ân Viêm nhất thời cũng không tìm được lí do gì để tự biện minh, nhưng mà vốn dĩ hắn cũng không có ý định che giấu chuyện tình cảm của mình nữa.
Tay cầm ly rượu vô thức lại lắc qua lắc lại.
- Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.
Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là đủ rồi.
Mặc dù hắn không trực tiếp thừa nhận nhưng Trương Tiêu cũng tự đoán được rồi.
Anh ta không vạch trần, vờ như không biết rồi chuyển chủ đề.
- Anh muốn hỏi gì?
- Tôi muốn biết ba năm trước lúc A Tiêu nghe được cuộc nói chuyện của Sở Nghinh với những người khác về việc đồng ý lời tỏ tình của nó.
Sau khi biết được mục đích thực sự của Sở Nghinh, A Tiêu đã gọi cho tôi khóc lớn một trận, cũng đêm hôm đó, nó đã xảy ra chuyện? Tất cả mọi chuyện chỉ là như vậy?
Trương Tiêu rất chú ý nghe từng vấn đề mà hắn nêu ra, khi vừa nghe xong thì hình như nhận ra vấn đề gì đó.
Anh ta hơi nhíu mày với một biểu cảm khó hiểu, hỏi ngược lại.
- Trình tự thì hình như đúng là như vậy, nhưng mà hình như anh đã quên mất một chuyện rồi, hay là vốn dĩ anh không hề biết?
Nghe Trương Tiêu nói vậy, Ân Viêm dần nhận ra hình như suy đoán của hắn cũng có cơ sở, phía sau chuyện Ân Tiêu tự tử không chỉ đơn giản như quy trình mà hắn luôn nhận định suốt ba năm qua.
- Là chuyện gì?
Trương Tiêu đang từ từ hồi tưởng lại chuyện quá khứ, vừa suy ngẫm vừa nói cho người đối diện nghe.
- Hôm đó Ân Tiêu không hề đến trường, cho nên tôi chắc chắn cậu ấy nghe được cuộc nói chuyện của Sở Nghinh với những người khác là thông qua bên thứ ba, có thể là một cuộc điện thoại hoặc là một người nào đó truyền tin.
Chuyện mà Trương Tiêu vừa nói, đúng là lần đầu Ân Viêm được nghe.
Trước giờ hắn vẫn luôn tưởng rằng Ân Tiêu chính tai nghe được cuộc nói chuyện của Sở Nghinh với đám bạn cùng khoa.
Nếu như Ân Tiêu thông qua bên thứ ba mới biết được thì nhất định là người này đã có sự chuẩn bị từ trước để Ân Tiêu nghe được cuộc nói chuyện đó, vậy mục đích cuối cùng có thể là gì được?
- Điện thoại của A Tiêu có một thiết bị kết nối chung với điện thoại của tôi, nên các lịch sử cuộc gọi của nó cho dù có kẻ động tay động chân thì tôi vẫn còn lưu lại bản sao.
Chẳng lẽ....!
- Đương nhiên không phải qua điện thoại của Ân Tiêu rồi.
Nếu đúng theo hướng này, tôi đoán là lúc đó Ân Tiêu đã gặp người đến đưa tin cho cậu ấy.
Mà người này cũng là người biết rõ mọi hành động tiếp theo của Ân Tiêu.
Trương Tiêu trực tiếp cắt ngang suy luận của Ân Viêm và cho hắn một lời giải thích thuyết phục hơn.
- Thật ra không chỉ có tôi mà cũng có vài người bạn cũ năm đó đều không tin chuyện Ân Tiêu tự sát là do Sở Nghinh.
Mặc dù tôi không tiếp xúc nhiều với Ân Tiêu, nhưng qua mấy lần gặp mặt tôi cũng có thể hiểu được một chút về con người cậu ấy.
Đúng thật nếu nhìn nhận tổng quát câu chuyện thì Sở Nghinh chính là kẻ đầu sỏ gây ra bi kịch này, nhưng tôi nghĩ Ân Tiêu sẽ không vì một cuộc nói chuyện mà nghĩ quẩn, bởi vì đối với cậu ấy, anh trai mới là người quan trọng nhất, cho dù có gặp phải chuyện gì cũng không muốn anh trai lo lắng cho mình.
Đó là lần sau cùng tôi gặp cậu ấy ở câu lạc bộ môi trường, cậu ấy đã nói với tôi.
Nhìn Ân Viêm trong giây lát đã trở nên thất thần, Trương Tiêu cũng không tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề vừa nói nữa mà chuyển sang một vấn đề khác.
- Hơn nữa trước khi sự việc xảy ra, tôi còn nghe được từ một người bạn của Ân Tiêu, nói cậu ấy vẫn muốn đi thả đèn hoa đăng cho anh trai và Sở Nghinh.
Nếu trong lòng cậu ấy vẫn nghĩ cho Sở Nghinh như vậy và còn luôn nhớ đến anh trai, vậy khả năng mà cậu ấy tự tử là không cao..