Hành động khó hiểu của Sở Nghinh vừa mới bắt đầu không chỉ khiến cho Ân Viêm phải đón nhận một phen hoảng loạn mà cả Lý Huệ Tử và bác sĩ Đường cũng không ngoại lệ.
- Tiểu Nghinh, em muốn nói gì thì đứng lên rồi nói.
Ân Viêm thực sự không thể nhìn nổi cảnh Sở Nghinh quỳ gối dưới chân mình, vừa khóc vừa cầu xin được li hôn.
Cứ hễ hắn muốn đưa tay đến đỡ thì Sở Nghinh lại hất thẳng tay của hắn ra, nhất quyết không để hắn có cơ hội chạm vào mình hay để hắn ngăn cản việc mình làm.
Cảm xúc hiện giờ của Ân Viêm hiện giờ chính là một mớ hỗn độn, có tức giận vì Sở Nghinh lại làm ra hành động tự giày vò bản thân thế này, có đau lòng vì hóa ra cô thà tự hạ thấp chính mình cũng không muốn tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, nhưng cũng có một chút hy vọng vì cuối cùng cô cũng đã chịu đón nhận đứa con của hai người.
Nhưng đây thực sự là kết quả mà hắn mong chờ sao? Không, không phải là như vậy.
Mà đây chính là điều hắn luôn lo sợ nhất, đúng là hắn muốn cô chịu đón nhận đứa con của hai người, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ đồng ý li hôn.
Bây giờ lại thành ra như vậy, cô chấp nhận sinh ra đứa con này nên cũng nhất quyết li hôn đến cùng, nếu như hắn không thành toàn cho cô thì sao đây?
- Tiểu Nghinh, em đang ép anh?
Sở Nghinh không ngẩng đầu nhìn hắn đến một cái, vẫn giữ nguyên một tư thế như cũ, bàn tay thì đặt ngay bụng dưới vẫn không hề di chuyển.
Cô không muốn bỏ đứa bé này nữa, cô muốn sinh nó ra, cô muốn nó được nhìn thấy cuộc đời này.
Nhưng cô không muốn vì vậy mà cả đời này phải bị nhốt mãi bên cạnh Ân Viêm, cô không vì vậy mà từ bỏ ý định li hôn.
Cho nên, có lẽ đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra, ngoại trừ cách này thì cô không còn nghĩ ra được cách nào tốt hơn thế nữa.
- Tôi không muốn bỏ nó nữa, nhưng tôi cũng không thể không li hôn.
Ân Viêm, coi như tôi cầu xin anh đi, cho tôi li hôn được không? Không phải anh vẫn luôn cần đứa con này sao? Tôi không phá nữa, tôi không bỏ nó nữa, tôi sẽ sinh nó ra.
Cho nên anh có thể đồng ý li hôn được không?
Từng câu từng chữ cô nói ra đều dùng hết sự bình tĩnh khó khăn lắm mới gom góp được, nước mắt trên mặt không có giây nào khô được vì từng dòng cứ thi nhau chồng lên lớp cũ.
Nhìn cô cương quyết đến cùng thế kia, Ân Viêm thực sự đã bị đẩy vào một tình thế không thể nào chuyển mình được nữa.
Hắn không biết nên làm thế nào với cô mới là tốt nhất, nếu hắn kiên quyết không đồng ý li hôn thì sao? Có phải chính là ép cô không? Nhưng hắn thực sự không muốn li hôn, cô bắt hắn làm gì hắn cũng bằng lòng, ngoại trừ việc li hôn, bây giờ hắn chẳng còn gì để giữ cô cả, nếu như li hôn hắn thực sự sẽ phải mất cô.
Ân Viêm không tiếp tục muốn đỡ Sở Nghinh đứng dậy nữa mà hắn lại đứng lên rời khỏi chỗ ngồi và quay mặt sang hướng khác để không nhìn thẳng vào cô.
Hắn im lặng đến khó hiểu, bầu không khí cũng vì vậy mà trở nên ngột ngạt căng thẳng, kéo dài phải một lúc sau.
- Vậy chúng ta lập thỏa thuận.
Chỉ cần em sinh ra đứa bé an toàn, anh sẽ ký đơn li hôn.
Tuyên bố của Ân Viêm đúng là khiến cho tất cả những người trong phòng này đều tròn mắt kinh ngạc, nhất là Sở Nghinh.
Cô vừa bất ngờ vừa thầm thở phào, không dám tin là Ân Viêm sẽ đồng ý li hôn, đây không phải là mơ chứ? Cô thực sự không nghe nhầm? Hắn đồng ý li hôn với cô rồi? Rốt cuộc hắn cũng đã chịu cho cô li hôn rồi! Cảm xúc dường như đang vỡ òa, chỉ mới nghe hắn đồng ý sẽ li hôn mà cô giống như tháo gỡ được xiềng xích đã đeo trên người một thời gian dài.
- Một lời đã định.
Hy vọng anh nói lời giữ lời.
Ân Viêm không dám quay mặt lại đối diện với cô một là vì sợ không đủ can đảm để giữ vững quyết định sau cùng này, một là vì không muốn nhìn thấy gương mặt đầy hy vọng của Sở Nghinh trong khi mình lại đang tự cầm dao đâm vào tim mình.
Trong lúc còn có thể dùng vẻ mặt vô tư che đậy cảm xúc thật nhất thì hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng sao bước chân từ khi nào mà lại trở nên nặng nề như vậy?
So với Ân Viêm thì biểu cảm của Lý Huệ Tử và bác sĩ Đường cũng không tích cực hơn là bao nhiêu.
Mặc dù Lý Huệ Tử vẫn luôn muốn Sở Nghinh sinh ra đứa bé, thế nhưng bà cũng không muốn vì điều này mà con trai mình đau lòng hay bị tổn thương vì chuyện li hôn, bà biết Ân Viêm chỉ muốn giữ Sở Nghinh ở lại bên cạnh, vậy mà Sở Nghinh lại dùng đứa bé để ép hắn li hôn.
Không thấy Ân Viêm nói gì nữa, mà sau khi nghe Sở Nghinh nói xong thì hắn cũng dứt khoát đi ra khỏi phòng đó.
Lúc nãy không dám đối diện, nhưng đến khi Ân Viêm đã quay lưng đi rồi, Sở Nghinh mới từ từ ngước mắt nhìn theo bóng lưng đã dần dần đi xa của người đàn ông.
Không hiểu sao lúc này lại có cảm giác ngực cứ đau nhói từng cơn, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ đến không thể hít thở được.
Tại sao bóng lưng của người đàn ông càng đi xa thì tim của cô lại càng nhói hơn? Cô như vậy là đang đau lòng sao?
- Nào, tiểu Nghinh, tôi đỡ cô đứng dậy.
Ân Viêm đã đi được hơn một lúc rồi mà Sở Nghinh vẫn còn giữ nguyên tư thế quỳ dưới mặt đất thế kia, bác sĩ Đường không thể đứng một bên không quản được, nên bà đã đi tới đỡ Sở Nghinh ngồi xuống xe lăn rồi bảo y tá đưa cô về phòng trước.
….…..
Ra khỏi bệnh viện, Ân Viêm lái xe một vòng mà vẫn không xác định được mình muốn đi đâu.
Cuối cùng thì vẫn chọn quay về Đế Cư trong trạng thái thất thần.
Từ trên xuống dưới Đế Cư khi nhìn thấy Ân Viêm trở về với dáng vẻ không giống như bình thường kia, dù thấy khó hiểu và kỳ lạ nhưng chẳng ai dám nói tiếng nào cả.
Thấy hắn đi đến đâu thì chủ động đứng sang một bên để nhường đường.
Ân Viêm đi thẳng lên cầu thang rồi vào trong phòng của hắn và Sở Nghinh.
Lúc hắn vừa đẩy cửa để bước vào thì vừa đúng lúc nhìn thấy người làm đang dọn dẹp căn phòng trước đó đã bị Sở Nghinh lật tung lên.
- Tiên sinh!
- Tiên sinh!
Nhìn thấy Ân Viêm đi vào, tất cả đều dừng lại để chào.
Ngay sau đó thì được hắn phất tay ra hiệu dừng lại và lui ra ngoài hết.
Riêng duy nhất một người lại bị hắn gọi đứng lại.
- Tiên sinh, có, có việc gì phân phó sao?
Người bị giữ lại kia trông dáng vẻ thì hình như đã sợ đến mất mật rồi, khúm núm cúi thấp đầu, càng không dám thở mạnh.
Thế nhưng Ân Viêm lại hoàn toàn không quan tâm những điều đó, hắn đi tới giường rồi ngồi xuống, bộ dạng lười nhách vừa dựa vào đầu giường vừa hỏi.
- Tôi giữ cô lại là để cô tiếp tục làm việc cho tôi hay lại làm việc cho Phong Dực?
Người làm kia nghe hắn hỏi một câu liền quỳ rụp xuống sàn ngay, run cầm cập mà xin tha thứ.
Ân Viêm quét mắt nhìn một lượt mà vẫn chưa nói gì, thuận thế nâng tay lên bóp bóp mi tâm mấy cái rồi mới cất giọng chầm chậm.
- Chuyện của Sở Nghinh lần này đừng tưởng tôi không biết gì.
Nếu không phải nể tình dì Hoa xin cho cô thì cô nghĩ mình còn ở đây được à?
- Đây là cơ hội cuối cùng, nếu còn có lần sau thì không ai xin được cho cô nữa đâu.
Cút ra ngoài!
Bị Ân Viêm đuổi đi ngay lúc này tương đương như được ban ân đặc xá rồi, có ngốc mới không nhanh chóng gác chân lên cổ mà chạy thôi.
Không còn ai ở đây quấy nhiễu nữa, Ân Viêm có thể một mình yên tĩnh trong phòng rồi.
Căn phòng này lúc Ân Viêm đưa Sở Nghinh rời khỏi thì không khác gì một bãi chiến trường, đồ đạc bị ném vứt tứ phía, góc nào cũng bị phủ kín bởi những mảnh vụn hay những món đồ nhỏ bị tách rời.
Đặc biệt nhất chính là tấm ảnh cưới nằm dưới mặt đất, vừa vỡ kính vừa bị rạch thành mấy phần, còn dính đầy máu từ tay của Sở Nghinh.
Khi Ân Viêm về đến nơi, người hầu chỉ vừa mới dọn dẹp được một nửa căn phòng, lại còn bị hắn đuổi ra nên bây giờ xung quanh hắn vẫn là một khung cảnh lộn xộn.
Tấm ảnh cưới bị hỏng chỉ vừa được dọn hết những mảnh kính vỡ và lau qua những vết máu dính trên đó, rồi đặt trên bàn để xếp lại hoàn chỉnh nhất.
Ân Viêm đứng lên và đi tới bàn, dừng bước để nhìn thật kỹ bức ảnh cưới đã không còn nguyên vẹn.
Hai đường rạch qua ảnh chính là cố tình chia đôi hai người đang đứng cạnh nhau, hơn nữa còn có mấy đường khác để cắt cả con người Ân Viêm.
Sở Nghinh lại muốn dùng cách này để trút hết căm phẫn lên hắn sao?
Nhưng hình như hắn cũng không mấy để tâm đến những chi tiết nhỏ này nữa, bàn tay hắn chầm chậm đưa tới rồi dừng lại trên mặt của Sở Nghinh trong ảnh, cảm giác đau thắt nơi ngực trái lại cuồn cuộn dâng lên.
Cuộc hôn nhân này vốn dĩ được bắt đầu từ thù hận, đều là kế hoạch của hắn, là hắn ép cô gả.
Chẳng phải hắn cũng đã tự dự liệu từ trước là sẽ đi đến kết cục thế này rồi sao? Nếu đã đoán được rồi thì còn gì để đau lòng nữa chứ, nhưng hiện giờ đương nhiên hắn không thể nào làm được điều đó nữa rồi.
Phong Dực đúng là khiến hắn rất tức giận, nhưng anh ta nói cũng không phải sai hoàn toàn.
Phong Dực luôn nhắc nhở hắn không được yêu Sở Nghinh, bởi vì một khi đã yêu Sở Nghinh thì chỉ có bản thân đau khổ mà thôi.
Bây giờ thì hắn mới hoàn toàn tự hiểu, tự cảm nhận được lời nhắc nhở đó.
Có phải hắn không nên yêu cô không? Hắn yêu cô nhưng đổi lại chỉ nhận được sự căm ghét đến ghê tởm của cô, hắn yêu cô, muốn giữ cô lại bên cạnh mãi mãi nhưng cô lại một lòng muốn rời khỏi hắn, chạy trốn khỏi hắn càng xa càng tốt.
Nhưng thực ra….không phải cũng rất đáng đời hắn ư? Là hắn tự làm tự chịu, tự mình giày vò mình thôi.
….…
Cộc cộc cộc!
- Vào đi!
Bác sĩ Đường đang chăm chú nghiên cứu hồ sơ bệnh án trên bàn thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Bà tạm ngừng một chút để đợi xem ai đến tìm mình.
Nhận được sự cho phép, người gõ cửa bên ngoài cũng đã mở cửa bước vào trong phòng.
Thì ra là Trần Hy, và anh đến vì bác sĩ Đường đã gọi trước đó.
- Giáo sư, cô tìm em.
Thấy người đi vào là Trần Hy nên bác sĩ Đường cũng đóng tập bệnh án đang xem dở lại và đẩy sang một bên để nói chuyện riêng với Trần Hy.
Đợi anh ngồi xuống ghế đối diện rồi bà mới đi vào vấn đề cần trao đổi.
- Bây giờ em là bác sĩ phụ trách việc trị liệu tâm lí cho Sở Nghinh nên cô phải thông báo cho em biết chuyện này.
Chắc em cũng nghe mấy lời truyền tai nhau của cấp dưới rồi, vừa nãy Ân Viêm đã nhờ cô cho Sở Nghinh xem hình ảnh siêu âm.
Việc này dù ít hay nhiều thì chắc cũng sẽ có ảnh hưởng đến tinh thần của cô ấy.
Nên em theo dõi và ghi nhận lại để bám sát được tình hình.
Những chuyện này đều thuộc về vấn đề công việc và chuyên môn nên Trần Hy cũng không bày tỏ thái độ hay quan điểm gì mà nghe xong thì ghi nhận lại thôi.
Nhưng vấn đề sau đó mà bác sĩ Đường đề cập đến tiếp thì anh chắc chắn là có quan tâm rồi.
- Lúc trước cô đã không đồng ý việc em giúp Ân Viêm một cách bất chấp đúng sai thế kia rồi.
Lần này em đến tìm cô để trị liệu tâm lí cho Sở Nghinh, cô còn không dám tin nữa.
Mới đó đã thay đổi như vậy, chắc không phải là vì Ân Viêm nữa.
Nếu cô gái đó không phải bạn thân của Sở Nghinh thì có phải em sẽ không đưa ra quyết định này không?
Nghe bác sĩ Trần hỏi vậy, Trần Hy đúng là có phản ứng rất nhạy, nhưng chung quy lại thì vẫn là không biết phải trả lời thế nào.
Quan sát biểu cảm lúng túng không biết xử lý tình huống của Trần Hy, bác sĩ Đường cũng chỉ thở dài lắc đầu mà không tiếp tục làm khó anh nữa, lái cuộc nói chuyện giữa hai người về lại hướng cũ.
- Phương pháp mà Ân Viêm đưa ra đúng là rất có tác dụng.
Sau khi Sở Nghinh tự xem hình ảnh siêu âm thì đã thay đổi suy nghĩ, đồng ý sinh đứa bé ra, và điều kiện ban đầu vẫn không có gì thay đổi, cô ấy vẫn quyết tâm li hôn.
Lần này thì Ân Viêm nhận thua rồi, cậu ấy chấp nhận ký đơn li hôn sau khi đứa bé chào đời.
Quả nhiên vừa nghe xong những thông tin đó thì Trần Hy cũng phản ứng rất khẩn trương.
Anh biết rõ trong lòng Ân Viêm luôn nghĩ gì, li hôn chính là điều không thể nhất đối với hắn.
Hắn cố gắng đến tận hôm nay chính là vì không muốn li hôn, nhưng sao lần này hắn lại chịu thỏa hiệp rồi? Nếu thực sự phải đồng ý li hôn, vậy chắc chắn hiện giờ tình trạng của hắn đang rất tệ.
- Giáo sư, A Viêm vẫn ở chỗ Sở Nghinh chứ?
Bác sĩ Đường nhìn người đối diện đang rất sốt ruột mà chỉ biết thở dài rồi lắc đầu.
- Sau khi rời khỏi phòng siêu âm thì cậu ấy không đợi Sở Nghinh nữa.
Nghe vậy, Trần Hy không thể chần chờ thêm một phút nào nữa.
Vội vàng lấy điện thoại gọi vào số của Ân VIêm, đúng thật là không thể liên lạc được.
Anh mới đứng lên khỏi chỗ ngồi và chào nhanh một tiếng trước khi đi ra khỏi phòng.
- Giáo sư, em đi trước đây..