Sở Nghinh vừa nghe đã giật thót tim, tay chân run rẩy và mềm nhũn, sống lưng cũng lạnh toát và đang rỉ đầy mồ hôi hột ướt đẫm cả áo mỏng.
Cô không dám chậm trễ, từ từ ngẩng đầu lên để ánh mắt vừa đúng đối diện với ánh mắt của hắn, vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Thấy cô hôm nay đã biết nghe lời như vậy, Ân Viêm khá hài lòng, biểu lộ rõ nhất từ đáy mắt của hắn.
Hắn nâng nhẹ khóe môi, lộ ra một nụ cười tà, lại đưa tay chạm vào phần trán còn đang dán băng gạc của Sở Nghinh.
Ngay đúng lúc hắn đang định đụng vào thì đột nhiên Sở Nghinh lại hoảng loạn né tránh, run rẩy lắp bắp.
- Đừng, đừng đánh tôi.
Phản ứng của cô khiến cho Ân Viêm lại có một chút kinh ngạc, thế nhưng không quá rõ ràng, và hắn cũng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thản như cũ, một tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng của hắn, kèm với thanh âm trầm thấp mang đầy từ tính.
- Chỉ cần em ngoan ngoãn như vậy, không chống đối tôi thì tôi sẽ không đánh em.
Nói xong, hắn cố tình dừng lại mấy giây để quan sát thêm biểu cảm hiện tại của cô, nó khiến hắn rất hài lòng và có cảm giác thỏa mãn, cuối cùng cô cũng không thể chống đối hắn nữa.
Thấy cô im lặng không dám nói gì, còn cúi đầu cắn chặt môi đang run rẩy, hắn định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bắt đầu lấy đồ ăn sáng cho cô.
Một tay hắn cầm lát bánh mì lên, một tay khác quệt từng thìa sốt lên mặt miếng bánh, động tác rất nhanh và thuần thục, vừa làm xong miếng sandwich thì liền đưa tới bên miệng của Sở Nghinh, dùng ánh mắt để ra hiệu cho cô mở miệng.
Thấy cô vẫn bất động không có phản ứng gì nên mới miễn cưỡng cất lời.
- Há miệng!
Thực ra thì không phải là Sở Nghinh không hiểu ý của hắn mà là vì cô không muốn hắn đút cho mình ăn nên vẫn nhất quyết không mở miệng, lắc nhẹ đầu một cái.
- Tôi tự ăn được.
Câu này của cô lần này lại gần như đã chọc giận Ân Viêm.
Hắn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, đè thấp giọng lặp lại yêu cầu của mình.
- Muốn tự há miệng hay là để tôi giúp em?
Sở Nghinh nghe hắn nói vậy thì quả nhiên là không dám phản kháng lại nữa, đành ngoan ngoãn làm theo ý của hắn, chầm chậm mở miệng ra cắn một miếng bánh sandwich mà hắn đưa tới.
Chắc chính bản thân Ân Viêm cũng không thể ngờ được hắn lại kiên nhẫn canh từng miếng ăn cho cô gái trước mặt, còn cẩn thận đến mức lấy giấy ăn lau miệng cho cô, đợi cô ăn xong lại đưa nước cho cô uống.
Thế nhưng với Sở Nghinh thì những hành động chăm sóc này của hắn lại tạo nên một luồng áp lực nặng nề hơn bao giờ hết, hơn nữa đó còn giống như một hình phạt đã được vẽ một lớp vỏ hoàng nhoáng bên ngoài để ngụy trang.
Từng miếng bánh mì mà cô nuốt xuống may mắn là không bị nghẹn vì không khác gì là đang nuốt một viên thứ thuốc độc cả, đây không phải là một bữa sáng vì cô chẳng cảm nhận được một chút tư vị của thức ăn nữa, xung quanh chỉ toàn là hơi thở tràn ngập nguy hiểm của người đàn ông đối diện.
Ân Viêm đút cho cô ăn xong chiếc sandwich rồi lại múc một bát cháo trứng để chuẩn bị đút tiếp cho cô ăn.
Sở Nghinh cũng miễn cưỡng ăn từng thìa cháo mà hắn đưa tới miệng, sau khi ăn được khoảng nửa bát thì cô chỉ có thể lắc đầu từ chối.
- Tôi không ăn được nữa, tôi no rồi.
Ân Viêm tạm dừng động tác lại và đặt bát cháo xuống bàn, cầm lên một tờ giấy ăn lau miệng cho cô, giọng điệu vẫn lành lạnh như cũ, có chút ngờ vực.
- Thực sự là no rồi?
Cái không khí ngột ngạt với tâm thế run sợ này, Sở Nghinh còn có thể ăn được đến độ này thì cũng là quá mức kiên cường rồi.
Cô không còn nuốt thêm được nữa, cũng muốn nhanh chóng được thoát khỏi cái cảnh tượng hiện tại.
Dè dặt ngước nhìn người đàn ông, Sở Nghinh gật nhẹ đầu một cái coi như khẳng định lại câu trả lời của mình.
Thấy vậy, Ân Viêm cũng không nói gì nữa, quay qua gọi người làm đem cốc sữa trên bàn hâm nóng lại cho cô.
- Đợi uống sữa xong rồi em có thể về phòng.
Hắn vừa nói vừa bắt đầu ăn sáng, vừa rồi hắn chỉ chăm cho cô ăn nên vẫn chưa ăn một miếng nào cả.
Đang uống một bát canh lại nói thêm.
- Lát nữa em về phòng chuẩn bị trong mười phút phải có mặt dưới phòng khách, theo tôi đến Ân Dạ.
Từ giờ em sẽ bắt đầu làm việc ở phòng thư ký.
Lời của hắn vừa dứt thì người làm cũng đã đem sữa vừa được hâm nóng lại đặt lên bàn rồi lui xuống, Sở Nghinh bị thông tin của Ân Viêm làm cho chấn kinh một phen, tay vô thức đụng phải ly sữa nóng trên bàn, suýt nữa đã đổ hết xuống đùi, cũng may là Ân Viêm phản ứng nhanh đã kịp thời đỡ lại được.
- Em còn có thể bất cẩn hơn nữa không?
Nhìn ly sữa vừa được hắn đặt lại nhưng vì suýt đổ nên một lượng nhỏ đã bị hất ra ngoài và nằm hết trên tay của người đàn ông, Sở Nghinh vừa sợ hãi vừa lúng túng, cắn môi xin lỗi.
- Tôi, tôi xin lỗi, anh không sao chứ?
Đối với Ân Viêm thì đúng là không sao cả, cũng chỉ là một vết bỏng nhỏ không đáng ngại.
Hắn nhanh chóng quay lại chủ đề vừa rồi.
- Những gì tôi vừa nói lúc nãy, em đã nghe hiểu hết chưa?
Khi nghe hắn nói đến chuyện này thì Sở Nghinh cũng lại lo lắng không yên, vốn dĩ cô đã chẳng thể tiếp nhận nổi việc hắn sắp xếp thế này, hơn nữa cũng sẽ không đồng ý, nên dù không biết có thể chọc giận hắn thế nào thì cô cũng phải giữ vững chính kiến của mình.
- Tôi, tôi có thể không đến Ân Dạ không? Tôi không phù hợp với công việc của Ân Dạ.
So với công việc ở Ân Dạ thì tôi chỉ muốn làm công việc thiết kế như cũ, cho nên tôi muốn quay lại Thương Sở.
Anh, anh có thể chấp thuận không?
Suốt thời gian từ đầu đến giờ, thấy Sở Nghinh đã rất ngoan ngoãn nên Ân Viêm cũng cho rằng cô sẽ nghe theo mọi yêu cầu khác của hắn mà không phản kháng lại, không ngờ cô lại không muốn đến Ân Dạ làm việc mà lại xin hắn cho mình tiếp tục trở lại Thương Sở.
Đương nhiên điều này đã khiến hắn thấy không vui rồi.
- Em đang chống đối tôi?
Hai tay Sở Nghinh nắm thật chặt gấu áo để kìm nén sự run rẩy và sợ hãi, ánh mắt vô cùng dè dặt nhìn lên người đàn ông toát ra chỉ toàn sát khí, giống như muốn đem cô bóp nghẹt ngay vậy.
Sau khi hít thở một hơi thật sâu, cuối cùng cô cũng gom thêm được một chút can đảm để tiếp tục nói với hắn.
- Tôi không có, tôi, có thể coi như tôi đang cầu xin anh không? Xin anh, đáp ứng thỉnh cầu này của tôi, tôi chỉ muốn làm công việc thiết kế ở Thương Sở.
Cả quá trình khi nói, cô cũng không nhớ là mình có kịp hít thở hay không nữa, chỉ nhớ là ánh mắt sắc lạnh như chết chóc của hắn cứ dán chặt vào mắt của cô, khiến cho từng sợi dây thần kinh vì căng thẳng mà sắp đứt lìa ngay.
Thấy Ân Viêm vẫn im lặng không có phản ứng gì, Sở Nghinh càng cảm giác lo sợ hơn, tiếp tục nói thêm vào để thuyết phục hắn đồng ý với mình.
- Tôi cam đoan, nếu như anh cho tôi tiếp tục được làm việc ở Thương Sở như trước thì tôi sẽ không nói nửa câu ra bên ngoài, tôi sẽ chỉ làm việc thôi, không gây rắc rối cho anh đâu.
Cho nên tôi xin anh, có thể suy xét cho tôi quay lại Thương Sở làm việc không?
Nhìn vẻ mặt khẩn trương, hốt hoảng cùng ánh mắt tràn ngập mong chờ khi khẩn cầu của Sở Nghinh, trong đầu Ân Viêm bất chợt lại nhớ đến khoảnh khắc đẹp nhất mà hắn từng nhìn cô đến xuất thần, chính là lúc cô tự mình thiết kế được một bộ trang phục vừa ý của người khác, lúc đó cô đã rất vui và đắc ý.
Hình như hắn đã bắt đầu quyến luyến cái khoảnh khắc xinh đẹp nhất đó của cô, nếu hắn lại muốn được nhìn thấy cô cười vui vẻ và háo hức như vậy thì cũng chỉ còn có cách đáp ứng mong muốn của cô.
- Có cho em mười lá gan thì em cũng không dám.
Hắn cầm tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm, cặp mắt phượng hẹp dài vẫn dán chặt trên gương mặt của nữ nhân ngồi đối diện, buộc miệng nói một câu coi như đã đồng ý cho cô tiếp tục đến Thương Sở, đồng thời cũng cầm ly sữa của cô đưa cho cô.
- Được thôi, tôi có thể cho em đến Thương Sở làm việc như cũ, nhưng tốt nhất là em nên biết yên phận một chút, nếu để tôi nghe được bất kỳ chuyện gì liên quan đến em thì đừng trách tôi.
Hậu quả chắc em cũng biết rồi?
Nghe hắn nói vậy, đối với Sở Nghinh cũng chưa biết là tốt hay xấu nữa, trước mắt là cô có thể đến Thương Sở làm việc rồi, thế nhưng cũng là lời nhắc nhở của hắn rằng cô sẽ luôn phải sống dưới sự giám sát của hắn mọi lúc, dù cô có ra khỏi căn biệt thự này thì cô cũng không thể nào thoát khỏi được cái lồng giam mà hắn đã xây cho mình.
Hậu quả mà hắn đang nhắc nhở, đương nhiên cô biết rất rõ rồi, hắn nói đúng, có cho cô mười lá gan đi nữa thì cô cũng không dám làm phật ý của hắn.
Cầm ly sữa trên tay, bị ánh mắt của Ân Viêm thúc giục nên cô cũng phải đưa lên miệng uống hết.
…...!
Nghe tin Sở Nghinh trở lại làm việc, Mục Nhiễm đang chụp ảnh quảng cáo cũng bỏ giữa chừng để chạy sang chỗ của cô, trên người còn mặc chiếc váy vừa ra mắt của Thương Sở.
- Bảo bối, nhớ cậu quá đi.
Tớ cứ tưởng cậu lấy chồng rồi sẽ không còn quay lại đây nữa chứ.
Sở Nghinh cũng không lạ gì thói quen đua bám như có nam châm hít lấy của Mục Nhiễm nữa nên cứ để yên cho cô ấy ôm mình đến khi tự động buông ra thì thôi.
- Chính là không yên tâm giao hết cả Thương Sở cho cậu nên tớ mới phải đến canh chừng cậu đấy.
Nếu tớ mà không thấy tận mắt thì đã bỏ lỡ một màn đặc sắc rồi, đại minh tinh tiểu Màn Thầu của chúng ta lại có thể bỏ việc ngang như vậy, chuyện này mà lên báo thì không phải giá cổ phiếu của Thương Sở sẽ có sự biến động à?
Cứ mỗi lần gặp Sở Nghinh thì Mục Nhiễm lại bị giáo huấn như học sinh tiểu học nên cũng đã sớm nghe quen rồi, còn cười khanh khách đáp ngược lại nữa.
- Vâng vâng, vẫn là Sở tổng của chúng ta lợi hại nhất.
Giống như là bản năng nghề nghiệp nên Sở Nghinh vừa nhìn qua chiếc váy trên người Mục Nhiễm đã nghiền ngẫm quan sát một lượt để đưa ra đánh giá, đây là thiết kế mới ra mắt của Thương Sở mà mấy ngày qua cô không tiện theo dõi thông tin nên vẫn chưa nắm rõ hết được.
- Đây là thiết kế của ai vậy?
Thấy mặt của Sở Nghinh đã biến hóa nghiêm túc như vậy, Mục Nhiễm liền biết không phải lúc để đùa giỡn nên nghiêm túc nói qua thông tin với cô.
- Là của Phùng Nhược Anh.
Tớ cũng không muốn mặc nhưng đây là ý của chủ tịch nên cũng không còn cách nào khác.
Vừa nghe đến cái tên này thì Sở Nghinh liền thay đổi hẳn thái độ, giống như là một thứ gì đó vô cùng khó chịu.
- Ba của tớ sao? Sao ông ấy lại để cậu quảng cáo cho thiết kế của Phùng Nhược Anh chứ?
Ở Thương Sở ai cũng biết đại tiểu thư Sở gia, Sở Nghinh và Phùng Nhược Anh là kỳ phùng địch thủ, vốn không thể hòa thuận với nhau trong công việc mà đến cả xã giao bình thường cũng không khác gì một trận chiến ngầm.
Nguyên nhân tạo ra một mối quan hệ này chính là vì từ lúc hai người cùng học đại học, Phùng Nhược Anh chính là người đã chen chân vào cuộc tình của Sở Nghinh với bạn trai cũ, bây giờ cũng là chồng của Phùng Nhược Anh rồi.
Hai người đấu với nhau mấy năm liền nhưng vẫn không ai chịu thua, Sở Nghinh dựa vào lợi thế là giám đốc điều hành của Thương Sở và còn có bạn thân là người mẫu đại diện của Thương Sở nên mới nhiều lần vượt mặt được Phùng Nhược Anh.
Nhưng không ngờ cô chỉ vừa mới gả đi thôi đã có sóng gió xảy ra rồi.
- Bảo bối, cậu vừa mới quay về nên còn rất nhiều việc phải làm.
Chuyện này cứ coi như làm tạm thời một lần thôi được không?
Ai có tai để nghe cũng có thể có não để hiểu lần này Phùng Nhược Anh làm vậy là cố tình công khai cướp đồ của cô, sao cô có thể để yên chuyện này được chứ.
- Ba tớ ở phòng làm việc chứ? Tớ phải đi hỏi ông ấy.
- Bảo bối, cậu đừng có kích động.
Mục Nhiễm nghe xong thì vội vàng kéo cô bạn thân đang xốc nổi của mình lại, nhưng cũng vì vậy mà làm cho Sở Nghinh kêu đau, hình như là ở tay.
- Bảo bối, cậu sao vậy? Tay của cậu bị thương sao?
Mục Nhiễm lo lắng cầm tay của Sở Nghinh lên xem thì thấy cả bàn tay của cô đều có vết bỏng và cháy.
Còn Sở Nghinh khi bị Mục Nhiễm nhìn thấy những vết thương này thì vừa lúng túng vừa chột dạ, muốn rút tay về thì nào ngờ Mục Nhiễm lại kiểm tra luôn cả bàn tay còn lại của cô, lo lắng hỏi cho bằng được.
- Tiểu Nghinh, tay cậu sao thế này? Sao lại bị bỏng như vậy? Cậu đừng nói là, Ân Viêm làm đấy nhé?.