Suy đoán của Mục Nhiễm không khác gì đánh trúng vào điểm trí mạng của Sở Nghinh, giống như là bị chột dạ, Sở Nghinh luống cuống đến kích động muốn rút tay về.
- Tớ không sao, chỉ là bất cẩn chút thôi.
Đây là kiểu nói dối gì đây chứ, ai nhìn vào những vết thương trên tay cô thì cũng đủ hiểu là không thể nào là do bất cẩn mà thành được, đây nhất định là có người cố tình gây ra thôi.
- Tiểu Nghinh, cậu đừng có gạt tớ, mấy vết bỏng đến cháy da như vậy mà cậu bảo là bất cẩn à? Đây rõ ràng là dùng đầu thuốc đốt thành mà, chắc chắn là do Ân Viêm làm đúng không? Có phải anh ta ngược đãi cậu không?
Bị truy hỏi dồn dập như vậy, Sở Nghinh cũng đang dần bất an, nếu như không phải hôm nay cô chọn một bộ đồ kín đáo thì đã để lộ những dấu vết những đòn roi do Ân Viêm để lại.
Cô trở nên lúng túng hơn, sợ hãi bị vạch trần nên càng kiên quyết rút tay lại.
- Không có đâu, cậu đừng suy đoán linh tinh.
Tớ còn phải đi tìm ba tớ nữa…..
- Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Sở tổng.
Gả cho Ân tiên sinh rồi đúng là khổng tước hóa phượng hoàng mà vẫn còn quay về chỗ tầm thường này sao?
Vừa mới nghe giọng từ xa truyền đến thì Sở Nghinh cũng đã đoán được là ai rồi.
Cô nhanh chóng xốc lại tinh thần để chuẩn bị đối phó với kẻ địch, nhìn Phùng Nhược Anh đang bước từng bước khoan thai đi tới, tiếng giày cao gót gõ lộc cộc xuống mặt sàn sáng bóng vang lên thứ âm thanh chói tai.
Dừng cách Sở Nghinh một khoảng vừa đủ, Phùng Nhược Anh nhìn sang Mục Nhiễm đang đứng gần Sở Nghinh thì lập tức phê bình.
- Mục Nhiễm, buổi chụp hình còn chưa kết thúc mà cô đã bỏ cả nhóm để chạy ra đây nói chuyện phiếm? Đây là phong cách làm việc của nữ minh tinh nổi tiếng đó sao?
Mục Nhiễm đương nhiên biết rõ mình làm sai nên cũng không thể đôi co được với Phùng Nhược Anh, liền cúi đầu xin lỗi và chuẩn bị quay trở lại vào trong chụp ảnh cho xong.
- Tôi xin lỗi, bây giờ tôi sẽ vào chụp cho xong.
Thế nhưng Sở Nghinh lại không muốn để yên cho những con giun bò lung tung trong nhà của mình như vậy mà còn ức hiếp người của mình nữa.
Cô kéo tay của Mục Nhiễm lại, thẳng thừng tuyên bố với Phùng Nhược Anh.
- Hình như cô đang nhầm lẫn gì thì phải.
Mục Nhiễm là người mẫu của tôi, từ khi nào mà cô lại có quyền yêu cầu cô ấy chụp ảnh quảng cáo cho thiết kế của cô vậy?
Phùng Nhược Anh khoanh tay ưỡn ngực, giọng điệu mỉa mai cùng thách thức.
- Cô ta là người mẫu của Thương Sở, ký hợp đồng với Thương Sở chứ không phải cá nhân cô thì đương nhiên cô ta phải chịu trách nhiệm với tất cả các thiết kế của Thương Sở.
Sở Nghinh cũng không hề chịu kém cạnh, thấy Mục Nhiễm cứ lôi lôi kéo kéo vì không muốn gây hấn thêm thì cô lại chỉ đẩy cô ấy ra phía sau để tiếp tục nói cho rõ trắng đen với Phùng Nhược Anh.
- Nếu cô vẫn còn nhớ đến hợp đồng của Mục Nhiễm với Thương Sở thì chắc cô cũng nhớ điều 3 trong hợp đồng đã nêu rõ Mục Nhiễm chỉ phụ trách quảng bá các sản phẩm của tôi, Tử Quân và Nick.
Ngoài ra cô ấy không có trách nhiệm phải quảng bá sản phẩm cho bất kỳ ai, bao gồm cả cô.
Bây giờ cô chính là đang làm trái quy định của hợp đồng đấy.
Mục Nhiễm cố gắng kéo Sở Nghinh lại và vội giải thích.
- Tiểu Nghinh, cậu cứ bỏ qua lần này đi.
Hôm nay là ngày chụp ảnh quảng cáo cho thiết kế của cô ta nhưng vì Á Hiên đang bận lịch trình nên tớ mới tạm thời thay vào thôi.
Chủ tịch cũng đã đồng ý rồi, cậu đừng làm lớn chuyện mà.
Cho dù lí do có là như vậy đi nữa thì Sở Nghinh cũng tuyệt đối tuân thủ nguyên tắc của bản thân là không cho phép bất kỳ ai đụng đến những thứ thuộc về mình.
- Với tư cách là giám đốc điều hành của Thương Sở, tôi có thể tạm đình chỉ quyết định của chủ tịch.
Với tư cách là bạn thân của Mục Nhiễm, tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai sai vặt hay ức hiếp cô ấy.
Cô nên nhớ Mục Nhiễm cũng là người mẫu đại diện ký hợp đồng chính thức với Thương Sở, không phải người dự bị mà cô muốn sai thế nào cũng được.
Trước khí thế kiên định của Sở Nghinh, Phùng Nhược Anh không những không có một chút kiêng dè nào mà ngược lại còn cười mỉa mai, châm biếm.
- Xem này, kiêu căng được như vậy không phải là vì có chỗ dựa là Ân Dạ đấy chứ? Nếu tôi cứ thích ức hiếp cô ta thì sao nào? Không phải cô định về khóc lóc với chồng mình để Ân tiên sinh của cô đến làm chủ cho cô đấy chứ? Trong giới này ai mà chẳng biết Ân tiên sinh, người chồng trên danh nghĩa của cô bên ngoài còn biết bao nhiêu tình nhân phải chăm sóc nữa, sao có thời gian quản chuyện của cô được.
Bị Phùng Nhược Anh cười nhạo công khai như vậy, Sở Nghinh cũng mất đi phần khí thế tự tin như ban đầu, thế nhưng cô cũng không thể nào để cho cô ta được đắc ý.
- Những hạng người quen với kiểu lén lút thì chắc là rất dễ hiểu cho nhau thì phải?
Câu này của Sở Nghinh rất rõ ràng là đang cố tình khơi lại ân oán thời đại học của hai người, cũng chính là chuyện Phùng Nhược Anh đã cướp bạn trai cũ của mình.
Và cũng chỉ duy nhất có chuyện này là điều nhạy cảm nhất đối với Phùng Nhược Anh.
- Cô nói vậy là ý gì hả? Cô đang chửi tôi đấy sao?
Thấy cô trở nên kích động sau một câu của mình, Sở Nghinh lại liền giả vờ như không liên quan đến mình.
- Tôi chửi cô? Cô đã nghe được câu nào tôi đọc thẳng tên của cô chưa?
Phùng Nhược Anh bị Sở Nghinh kích dộng nên đã không thể nào kiểm soát được hành vi của mình, trong lúc tức giận đã không cần suy nghĩ mà vung tay lên định giáng cho cô một cái tát, thật không ngờ lại không nhanh bằng Sở Nghinh, trước khi kịp xuống tay thì đã nhận lấy một cái tát từ Sở Nghinh.
- Tôi đã từng nhắc nhở cô rồi nhỉ? Cái gì không phải của mình thì đừng có tùy tiện đụng vào, cẩn thận có ngày hối hận không kịp đấy.
….…
- Aaa….ưmm…..aaa…ư..ư…ưm…Ân…Ân tiên sinh…em sướng quá….nhanh nữa đi….ô…ô...ô….umm….em muốn nữa….làm chết em đi…aaa…aaa…chết em mất…aaa…aa…
Từng tiếng rên rỉ vang lên càng lúc càng gấp gáp và thô tục hơn, hòa chung với những âm thanh đầy dâm loạn khác từ tiếng va chạm giữa hai thân thể nam nữa vì động tác ra vào nhanh như vũ bão của người đàn ông phía lưng của người phụ nữ.
Thư Kỳ trong tư thế quỳ gối dưới thảm trải sàn, gập người về phía trước và dựa hết trên ghế, cặp mông nâng lên cao và đưa về phía người đàn ông đang kịch liệt động thắt lưng ra vào thân thể của cô ta.
- Ân, Ân tiên sinh, aaaa…..aaa….nhẹ, nhẹ một chút….aaaa….em, em không chịu nổi mất…aaa….
Nhiệt độ trong căn phòng với mức điều hòa đã xuống tận hai mươi lăm độ nhưng vẫn nóng rực, thanh âm dung tục từ cuộc thác loạn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Trong khi Thư Kỳ váy áo xộc xệch đến nhơ nhớp thì Ân Viêm ở phía sau cô ta vẫn một thân tây trang chỉnh tề và tươm tất, chỉ có hành động là đối nghịch với ngoại hình hiện tại của hắn.
Bàn tay to lớn giữ lấy vòng eo thon nhỏ của người phụ nữ dưới thân, dùng sức tăng nhanh tốc độ ra vào, cổ họng liên tục phát ra những tiếng gầm gừ đầy thỏa mãn.
Trước mắt hắn là ai thì chắc chắn hắn biết rõ nhưng trong đầu hắn lại chỉ liên tưởng đến hình ảnh của Sở Nghinh nằm trên giường chịu đựng từng cơn khoái cảm hành hạ, cắn răng nhẫn nhịn khi hắn xâm chiếm, ngoại trừ cảm giác ở bên trong cô thì đối với hắn bây giờ những thân thể khác không thể nào đủ để hắn thỏa mãn thật sự.
- Tiểu Nghinh, thân thể của em thành thật hơn cái miệng của em.
Nghe người đàn ông gọi tên của Sở Nghinh, sắc mặt của Thư Kỳ liền đen lại, rõ ràng cô ta mới là người đang giải tỏa cho hắn nhưng hắn lại coi cô ta thành người vợ mới cưới Sở Nghinh? Sở Nghinh, Sở Nghinh, tại sao cái gì cũng là Sở Nghinh chứ?
- Ân, Ân tiên sinh…aa.aaaa….em, em là Thư Kỳ mà….aaaa…
Chát!
Một cái tát thật mạnh đánh xuống cặp mông căng tròn của Thư Kỳ, kèm theo đó chính là thái độ không vui của Ân Viêm.
Hắn tăng nhanh tốc độ ở hạ thân hơn, tay bóp chặt cổ của người phụ nữ, lạnh giọng quát một tiếng.
- Câm miệng!
Thư Kỳ sợ nhất chính là hơi thở nguy hiểm này của hắn nên dù trong lòng đang tràn ngập bất mãn cũng không dám nói thêm câu nào.
…...!
Phùng Nhược Anh một tay ôm bên mặt vừa hứng chịu một cái tát từ Sở Nghinh, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn chằm chằm vào người đang đứng đối diện mình.
- Sở Nghinh, đừng tưởng cô là tiểu thư của Thương Sở thì có thể tùy tiện ra tay đánh người.
Hôm nay tôi không đích thân dạy dỗ cô thì cô vẫn nghĩ tôi luôn bị cô đạp dưới chân.
Cô ta vừa nói dứt câu thì cũng lập tức túm lấy tóc của Sở Nghinh để đánh vào mặt cô, mà Sở Nghinh cũng không dễ dàng để cô ta chiếm lợi thế, rất nhanh liền đảo ngược vị trí, tát cho cô ta thêm một cái khiến cô ta mất thăng bằng ngã về phía sau.
Ngay thời khắc then chốt này, cũng may là Phùng Nhược Anh đã được đỡ lại từ phía sau, nếu không thì đã có một màn ngã nhào dưới sàn rồi.
Mà người đã kịp thời đỡ được cô ta cũng chính là chồng của cô ta, Trương Tiêu.
Vì hôm nay là ngày chụp ảnh quảng bá thiết kế của Phùng Nhược Anh nên Trương Tiêu mới đặc biệt đến hỗ trợ hậu cần cho vợ mình, không ngờ là vừa mới đến đầu hành lang đã bắt gặp cảnh vợ mình bị bạn gái cũ hành hung.
Đỡ Phùng Nhược Anh đứng vững lại, Trương Tiêu vừa đứng ra che chắn cho cô ta vừa chì chiết Sở Nghinh.
- Lâu rồi không gặp, tính cách kiêu ngạo của Sở tiểu thư vẫn không đổi nhỉ? Cô đừng cậy đây là nhà mình mà muốn làm gì thì làm.
Nếu tôi không đến kịp thì chắc là vợ tôi sẽ phải chịu ấm ức nhiều hơn thế này nữa.
Sở Nghinh khoanh tay trước ngực, cười cười một cách châm biếm.
- Học trưởng Trương năm đó công khai chính thức hẹn hò với tiểu tam bây giờ đã có thể công khai bênh vực vợ rồi nhỉ?
Nhìn thái độ của Sở Nghinh, Trương Tiêu càng khó chịu và hậm hực hơn, bàn tay vẫn luôn nắm chặt tay của vợ mình, tuyệt đối không để Sở Nghinh tiếp tục gây hấn với Phùng Nhược Anh.
- Sở Nghinh, mấy năm rồi mà cô vẫn ca bài ca mình là nạn nhân sao? Cô không có liêm sỉ à? Cô nghĩ ai cũng mù mà tin cô sao? Năm đó cô hẹn hò với tôi là vì cô yêu tôi sao? Tôi khinh! Cô chẳng qua chỉ là muốn đánh bóng danh tiếng của mình thôi, không chỉ có tôi đâu, bất kỳ ai có xuất thân đặc biệt hoặc nổi bật thì cô đều dụ dỗ hết, chỉ để giữ được cái danh tiểu thư vạn người theo đuổi của cô, cô không tiếc lợi dụng tình cảm của người khác để thỏa mãn mấy trò cá cược của cô.
Cô tưởng cô tốt đẹp lắm sao? Tôi nói cho cô biết, đừng có tỏ vẻ như mình là nạn nhân nữa, tôi thấy thật là ghê tởm.
Trương Tiêu nói xong một tràng dài thì cũng ngay sau đó ôm eo của Phùng Nhược Anh rời đi trước mặt của Sở Nghinh.
Còn Sở Nghinh thì toàn thân đã hóa đá sau khi nghe những lời chì chiết vừa rồi, sau khi hai vợ chồng kia rời đi rồi, cô mới dần dần để lộ cảm xúc thực sự, hai tay run rẩy nắm chặt vào váy.
Từng câu chữ vừa nãy lọt vào tai cô lại giống hệt với những lời mà Ân Viêm luôn lặp đi lặp lại.
Hắn nói cô cậy gia thế của mình, kiêu ngạo xem thường tình cảm của người khác, cho nên mới hại chết Ân Tiêu.
Lúc trước cô chưa từng nghĩ đến hậu quả của những việc mình làm, bây giờ thì hình như cô đang phải nhận báo ứng.
- Tiểu Nghinh, cậu không sao chứ? Sắc mặt cậu trông rất kém, hay là để tớ đưa cậu vào phòng nghỉ ngơi nhé?.
truyện ngôn tình
Mục Nhiễm lo lắng nắm lấy tay của Sở Nghinh, không ngừng hỏi han tình hình rồi lại muốn dìu cô vào phòng làm việc.
Thế nhưng Sở Nghinh lại lắc đầu và còn giữ tay của cô ấy lại, vô thức hỏi một câu.
- Tiểu Nhiễm, Ân Tiêu, có phải là tớ đã giết cậu ấy không?
........!
Tiếng thở dốc và gầm gừ nặng nhọc của người đàn ông cùng với tốc độ nhanh như vũ bão nơi thắt lưng, sau một lúc thì cũng dần dần dừng hết lại, Ân Viêm rút ra khỏi người của cô ả Thư Kỳ đang nằm trên sofa, thuận tay cởi lớp áo bảo vệ công cụ dưới hạ thân rồi ném thẳng vào trong thùng rác.
Hắn đứng lên chỉnh trang lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vừa rút một điếu thuốc ra châm lửa vừa thúc giục người phụ nữ còn thiếu vải nằm thở dốc phía sau.
- Cô có năm phút để cút ra ngoài.
Thư Kỳ không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng mặc lại quần áo cho kịp thời gian hắn cho phép.
Quần áo vẫn còn xộc xệch nhưng cô ta cũng phải cuốn gói ra khỏi phòng làm việc, bởi vì cô ta biết rõ nếu làm trái lời của người đàn ông này thì hậu quả sẽ như thế nào rồi.
Cửa phòng vừa được Thư Kỳ mở để đi ra thì cũng vừa đúng lúc trợ lý Châu Vũ của Ân Viêm đi vào với một tập văn kiện trên tay.
Cậu ta cũng đã quen với cảnh này rồi nên cũng không hề tỏ thái độ gì khác cả, trực tiếp đóng cửa phòng lại rồi đi qua bàn làm việc của Ân Viêm..