Sở Nghinh cố gắng phản bác lại tất cả những lời cáo buộc tự mình suy diễn của Ân Viêm, cứ hễ né được thì cô đều nghiêng mặt tránh đi, hai tay đang bấu chặt váy cũng đã run rẩy đến mức sắp không còn cảm nhận được gì nữa.
- Tôi đến đây để làm việc, chắc anh không muốn nhân viên của mình đều bàn tán xung quanh chứ.
Môi mỏng của người đàn ông vẫn đang kề sát bên tai của Sở Nghinh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngậm mút vành tai non mềm kia mà đùa nghịch, cũng chính vì khoảng cách này mà đã dọa cho Sở Nghinh sợ hãi không ngừng.
Hắn nghe xong lời phản biện của cô thì liền không nhịn được mà bật cười, lại còn cố tình hôn dọc theo cần cổ trắng ngần xuống đến xương quai xanh mảnh khảnh, chuyển mục tiêu từ trên xuống đây.
- Bàn tán? Em nghĩ bọn họ sẽ bàn tán cái gì đây? Là chủ tịch cùng phu nhân tình cảm rất mặn nồng ư? Hay là em ngoại tình và cho tôi đội mũ xanh? Hửm?
Sở Nghinh thực sự phát hoảng khi bị hắn truy hỏi như vậy, đáy mắt còn tràn ngập một tia phẫn nộ cùng uất hận mà trừng lớn nhìn thẳng vào hắn.
Cho dù trong lòng rất sợ hãi khi đối diện và gần hắn như vậy, thế nhưng chỉ cần hắn nhắc đến việc mình ngoại tình thì giống như là đang chạm đến điều cấm kỵ nhất của lòng tự trọng vậy.
Cô lấy hết dũng khí mà phản bác lại ngay.
- Tôi không có ngoại tình.
Ân Viêm, chắc anh không thể quên chính anh và kẻ đó mới là đồng lõa trong việc cưỡng bức người khác chứ.
Nhìn dáng vẻ vô cùng kiên cường thế này của cô, Ân Viêm vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt như đang giễu cợt, bàn tay đang vòng quanh eo nhỏ của cô thì bất chợt dùng sức để siết lại thêm một khoảng, giống như là đang ngầm cảnh cáo gì đó, và quả nhiên là cũng đang thì thầm bên tai cô mấy câu thể hiện ý chí của mình.
- Sở Nghinh à Sở Nghinh, không phải em vốn rất hưởng thụ hửm? Ăn xong rồi liền tố cáo, đúng là rất giống bản tính lẳng lơ của em, giỏi nhất là lợi dụng đàn ông.
Bị hắn sỉ nhục liên tục như vậy, Sở Nghinh đã nghe đến mức khí huyết đều sôi trào rồi, cô rất sợ hắn, sơ nhất là hắn sẽ lại dở những trò biến thái ở ngay chỗ này, hoặc là lại đe dọa cô làm theo ý của hắn.
Thế nhưng cô cũng không thể nhẫn nhục chịu đựng lâu hơn thế nữa, phẫn nộ mà hét lên một tiếng phản bác lại sự sỉ nhục của hắn.
- Tôi không có.
Đều là các người ép tôi.
Nhìn dáng vẻ dù đang run rẩy nhưng vẫn cố giương nanh vuốt mèo lên của cô thì Ân Viêm liền nhịn không được mà bật cười, điệu cười mang theo vài phần châm biếm cùng thanh âm bỡn cợt, vừa nói vừa quấn một lọn tóc của cô quanh ngón tay như một trò tiêu khiển.
- Tôi lại bị em qua mặt, lí do em chịu đưa Mục Nhiễm đến đây không phải là để Mục Nhiễm câu dẫn Trần Hy à? Việc này thành công thì em có thể yên tâm để Mục Nhiễm cho Trần Hy bảo vệ khỏi tôi.
Nhưng mà Sở Nghinh à, em tưởng rằng không có Mục Nhiễm thì tôi không thể khống chế được em hửm? Đừng quên là em vẫn còn Sở gia và Thương Sở của em vẫn chờ em bảo vệ.
Lời cảnh cáo rất rõ ràng, chỉ cần nghe một lần thôi là Sở Nghinh cũng đã hiểu ra hết được ý tứ của hắn rồi.
Mồ hôi từng giọt thấm ướt hết cả tấm lưng đang dán chặt vào tường, đại não không ngừng nhảy số, kinh hãi mà trợn mắt đề phòng, đến cả hít thở thôi cũng dè chừng rồi.
- Chuyện của bác sĩ Trần và Mục Nhiễm hoàn toàn là ngoài ý muốn, không có gì là giống như anh đang tự suy diễn cả.
Ân Viêm, anh muốn tôi làm gì tôi đều đã làm theo ý của anh rồi, và anh cũng đã hứa với tôi không đụng đến những người xung quanh tôi nữa.
Bây giờ anh lại muốn lật lọng?
Ngón tay thon dài của người đàn ông vẫn đang quấn lấy lọn tóc đen dài, tùy ý tạo thành hình dạng như mong muốn, Ân Viêm ghé môi qua một bên vai thon gầy của Sở Nghinh, hơi thở nam tính nóng rực phả vào da thịt mềm mịn, sau đó là thì thầm mấy câu.
- Em thử đoán xem.
Vốn dĩ em cũng chẳng tin tôi, không phải vẫn luôn dè chừng tôi mỗi giây mỗi phút ư? Nếu đã như vậy thì tôi cũng không tin được em, là em sau này sẽ hoàn toàn nghe lời tôi đấy.
Dứt lời, hắn cũng không một chút do dự đã há miệng ngậm vào xương lộ ra trên bả vai của cô, dùng sức cắn mạnh để lưu lại ấn ký đánh dấu chủ quyền của bản thân, còn bên tai thì nghe tiếng kêu đau của Sở Nghinh mới chịu nhả ra, cũng như tạm tha cho cô.
- Ân tiên.....thật xin lỗi, tôi đợi anh ở ngoài trước.
Cuộc nói chuyện của hai người bất chợt đã bị gián đoạn bởi sự xuất hiện bất chợt của Châu Vũ.
Khung cảnh ám muội trước cửa phòng thay đồ khiến cho Châu Vũ cũng không tránh khỏi lúng túng, phản ứng đầu tiên và nhanh nhất chính là cầm tập tài liệu trong tay lên che mặt lại để tạo thế quay lưng sang một hướng khác, đồng thời cũng biết ý mà tránh đi trước.
Còn bên này, hai người vừa bị bắt gặp cảnh thân mật bỏng mắt thế kia thì cũng không còn duy trì tư thế trước hay là sẽ tiếp tục những gì sắp làm.
Trong khi Sở Nghinh đã lúng túng đến xấu hổ thì Ân Viêm lại lộ ra một nụ cười đắc ý và hài lòng, hắn buông tay ra khỏi người cô, đồng thời cũng lùi lại mấy bước, trước khi xoay người đi còn để lại một cái nhìn đầy âm hiểm cho Sở Nghinh còn đứng bất động một chỗ.
........!
Cứ nghĩ đến những lời đe dọa của Ân Viêm lúc nào cũng rót bên tai thì Sở Nghinh lại không ngừng tính đến việc bỏ trốn, hoặc ít nhất là cũng có thể tránh được lần nào hay lần đó.
Hơn nữa từ hôm nay thì cô không những bị hắn giày vò hay bức ép ở Đế Cư thôi mà còn cả trong công việc nữa, là cô tự mình chui vào miệng cọp thì cũng chẳng thể trách ai được.
Buổi tập dượt đầu tiên của Mục Nhiễm kết thúc khá muộn và còn tiêu hao không ít năng lượng của một ngày dài.
Ân Viêm cũng chỉ đến giám sát hoạt động này một buổi sáng nên Sở Nghinh mới được tự do thở một chút, lẽ ra hắn nên về thẳng Đế Cư nhưng hóa ra lại quay ngược trở lại khu tập dượt dự án mới.
Sở Nghinh vì không biết là Ân Viêm quay lại nên Mục Nhiễm vừa thay đồ xong thì hai người còn chuẩn bị về chung, nào ngờ khi vừa mới xuống đến cầu thang liền chạm mặt với người không muốn gặp nhất.
Nhìn bóng đen cao hơn mình một cái đầu đứng chắn ngay trước mặt, cả Sở Nghinh và Mục Nhiễm đều dừng bước.
Đáy mắt của Sở Nghinh hiện rõ lên một cỗi sợ sệt và cảnh giác, ngay sau đó liền đưa mắt nhìn hai bên giống như đang tìm một con đường để tránh đi.
Và ý định này của cô cũng đã bị Ân Viêm nhìn ra, hắn chỉ cần tiến lên thêm hai bước nữa là hoàn toàn có thể vay bắt lấy cô giam trong phạm vi chỉ thuộc về mình.
Mặc dù đang bị dọa cho khiếp vía, thế nhưng Sở Nghinh vẫn nhớ Mục Nhiễm đang đi cùng mình, cô không muốn lại liên lụy đến cô ấy nên mới đẩy nhẹ cô ấy một cái để cô ấy ra ngoài trước, còn mình thì vẫn đứng trong tầm mắt của Ân Viêm.
- Không, không phải anh đã về trước rồi à? Sao, sao còn đến đây nữa?
Ấp a ấp úng, rốt cuộc thì Sở Nghinh cũng đã nói được một câu có nghĩa, cũng chỉ có cô mới biết vừa rồi tim mình đập nhanh thế nào, suýt chút nữa là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Hai tay đặt hai bên đùi cố gắng bấu chặt vào váy để giữa được chút bình tĩnh còn sót lại sau cùng.
Ân Viêm lại tiến lên thêm mấy bước nữa, hoàn toàn đem cô gái nhỏ trước mặt khóa chặt trong lồng ngực của mình chỉ sau một động tác kéo cô lại gần, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
- Đương nhiên tôi phải đến đón phu nhân của tôi rồi.
Vừa dứt lời thì hắn cũng ngay lập tức quay mặt đi, đồng thời vòng tay cứng rắn vẫn vòng qua eo nhỏ của cô, ngay nhiên ôm cô rời đi.
Từ đầu đến cuối, Sở Nghinh đều không dám phản kháng gì, cứ ngoan ngoãn mà đi theo hắn, đến khi hắn nhét cô vào trong xe thì cô mới bắt đầu tỏ thái độ khó chịu.
- Ân Viêm, anh đang làm gì đấy? Tôi tự về được, không cần anh phải lo.
Người đàn ông hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời cô đang nói mà trực tiếp ngồi vào vị trí còn trống ngay bên cạnh cô, ra lệnh cho tài xế khởi động xe.
Còn Sở Nghinh ngồi trên xe vì không muốn đi cùng hắn nên mới không ngừng kháng cự, hai tay đều đang nắm chặt chốt cửa, nhưng dù dùng sức đẩy thế nào thì cũng chẳng có gì thay đổi, cô vẫn không thể nào thoát ra ngoài được.
- Đừng làm chuyện vô ích nữa.
Em cũng biết tôi ghét nhất là khi em chống đối tôi mà, em đang thách thức tôi đấy.
Hơi thở của người đàn ông toát ra một luồng hàn khí bức người đến ngột ngạt, tưởng chừng như chủ nhân của nó có thể bóp chết con mồi nhỏ đáng thương bên cạnh bất cứ lúc nào.
- Tôi cũng nói rồi, tôi có thể tự mình đi về, không cần phiền đến anh.
Trong tay của Ân Viêm vẫn cầm chiếc tablet đang sáng màn hình để phân tích mấy bảng số liệu mới được cập nhật, hắn tạm dừng lại một chút rồi nhìn sang Sở Nghinh đang cố gắng xù lông lên với mình, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên, cất giọng nhàn nhạt nhưng hàm ý đe dọa cũng rất rõ ràng.
- Hình như em rất ghét việc ở cùng một chỗ với tôi nhỉ?
Không dám nhìn thẳng vào mặt của hắn, thế nhưng Sở Nghinh vẫn không do dự mà đáp lại câu hỏi của hắn.
- Không phải lúc nào cũng có thể bị anh bức chết sao? Nếu là anh thì anh có ghét không?
Lẽ ra sau khi nghe xong câu trả lời này thì Ân Viêm phải rất tức giận mới phải, thế nhưng không ngờ là hắn chỉ bật cười giống như đang dung túng cho một đứa trẻ làm loạn vậy.
- Cho dù em có ghét thì em cũng chỉ có thể tiếp nhận chứ không có quyền kháng cự.
Lời tuyên bố và khẳng định từ chính miệng của người đàn ông khiến cho Sở Nghinh không thể không rùng mình.
Sau khi nói xong rồi còn bổ sung thêm vào một câu khác như chuyển chủ đề nữa.
- Thay vì phí sức vô ích bây giờ thì em nên tiết kiệm chút sức lực để mà lấy lòng nhân tình của em em đi.
Vốn dĩ Sở Nghinh đã định sau khi tan làm thì sẽ trốn ở ngoài tối nay, ít nhất cũng không chịu đựng sự tra tấn và lăng nhục kia một đêm.
Nhưng nào ngờ Ân Viêm lại đích thân đến tận nơi đón cô thế này, cho nên ý định của cô còn chưa kịp thực hiện nữa thì đã bị Ân Viêm dập tắt hoàn toàn.
........!
Về đến Đế Cư, Ân Viêm cũng không vào phòng ngay và đến thư phòng cùng Châu Vũ.
Đóng cửa phòng lại, Sở Nghinh giống như một quả bóng bị xì hơi ngồi xuống giường thở dài nặng nề, trăm ngàn mối suy nghĩ và do dự vẫn đang vây kín suy nghĩ của cô.
Cho dù cô đã ở trong phòng của mình, lại còn mang danh là Ân phu nhân, thế nhưng cô cũng biết rõ là chỉ một lát nữa thôi thì dì Hoa cũng sẽ mang vào cho cô một cốc trà không khác gì thuốc độc, mà cô chỉ có thể uống hết chẳng có quyền từ chối.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, làm sao để thoát khỏi được cảnh bị cưỡng ép ngoại tình, nếu đã không thể tác động được Ân Viêm thì cô chỉ còn có thể tìm cách thương lượng với người đàn ông kia, cầu xin anh ta buông tha cho mình, mà muốn làm được điều đó thì trước hết cô phải biết được danh tính thực sự của anh ta, hoặc ít nhất cũng phải biết mặt mũi anh ta thế nào.
Tất cả cô đều đã có sự chuẩn bị trước, cũng như là để phòng hờ bất cứ khi nào cần thiết.
Lấy từ trong túi xách ra một món đồ rất nhỏ, cô còn do dự cầm trên tay khá lâu vẫn chưa có hành động dứt khoát, nhìn món đồ đang cầm, tim của cô lại đập nhanh hơn đến mức không thể nào kiểm soát nổi nữa.
Đắn đo một hồi lâu, rốt cuộc thì cô cũng đã hạ quyết tâm sau cùng, hít thở một hơi thật sâu để bình tĩnh lại và đem món đồ rất nhỏ kia đặt vào trong bình hoa trên bàn, giấu ở sau mấy tán lá, vị trí này nếu chỉ nhìn thoáng qua thôi thì sẽ rất khó để phát hiện ra, trừ phi là cố tình tìm thật kỹ thôi.
Xong xuôi hết tất cả, cũng vừa đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, Sở Nghinh mới nghe thôi thì cũng biết là dì Hoa đem cốc trà kia lên cho mình uống rồi.
Cô cẩn thận nhìn lại bình hoa trên bàn kia, chính xác là vị trí mà mình đã giấu đồ, thấy yên tâm hẳn rồi thì cô mới đi ra mở cửa, cũng không do dự gì cầm cốc trà lên uống một hơi hết sạch để dì Hoa sớm rời đi.
Thấy cô đã uống hết trà nên dì Hoa cũng không còn lí do gì để nán lại nữa nên cũng cung kính cúi chào một cái rồi lui xuống, cẩn thận đẩy cửa phòng vào cho Sở Nghinh..