Gặp Anh Là Ác Mộng


Buổi trình diễn tối nay cũng đã đến lúc kết thúc rồi, đám đông cũng đang giải tán dần hết.

Nhưng Ân Viêm vẫn còn ngồi yên ở chỗ ngồi của mình, tầm mắt vẫn duy trì một hướng về phía cánh gà vừa rồi đã khuất bóng của Ân Diệu và Sở Nghinh.

- Ân tiên sinh, anh đang đợi phu nhân sao?
Nghe Châu Vũ đứng bên cạnh hỏi một câu như vậy, Ân Viêm mới giật mình định thần lại.

Rất nhanh đã khôi phục sắc mặt lạnh băng không rõ sắc thái vui buồn, nhàn nhạt đáp lại một câu, đồng thời cũng đứng lên rời khỏi ghế ngồi.

- Về thôi.

Thấy ông chủ chỉ trong phút chốc đã thay đổi hẳn thái độ, Châu Vũ nhất thời vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì, nhưng ngó nghiêng xung quanh một lượt rồi cũng nhanh chân đuổi theo sau Ân Viêm rời khỏi.

.......!
Từ lúc nghe thấy giọng nói kia truyền đến mà chưa nhìn thấy người thì Sở Nghinh cũng đã đoán được chủ nhân của mấy lời nói vừa rồi là ai.

Cho nên khi người đứng đối diện với mình, cô cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên nữa.

Ngược lại khi nhìn Phùng Nhược Anh đứng trước mặt, biểu cảm của cô cho thấy rõ sự tức giận, trực tiếp chất vấn.

- Phùng Nhược Anh, nếu cô muốn đổi người mẫu thì theo quy định của công ty phải thông báo trước với tôi.

Nhưng cô lại chẳng nói lời nào đã tự ý điều hết người mẫu của tôi sang bên của cô, bây giờ đến cả một lời giải thích cũng không có nữa sao? Trong mắt cô còn Thương Sở, còn sếp của cô không?
Khi đã mở đầu cuộc trò chuyện bằng những lời sỉ nhục khi nãy thì chắc hẳn mục đích mà Phùng Nhược Anh đứng đây không phải là chịu trận trước Sở Nghinh rồi.

Cô ta chỉ mong tất cả công sức chuẩn bị mấy tháng qua của Sở Nghinh có thể bị hủy hết trong buổi trình diễn tối nay, thật không ngờ đã tốn bao nhiêu tâm tư vậy rồi mà Sở Nghinh vẫn có thể hóa giải nguy nan vào phút chót.

- Tôi đương nhiên vẫn quan tâm đến lợi ích của công ty rồi, chỉ không coi cô là sếp thôi.

Sở Nghinh, đừng tưởng cô có thân phận thiên kim Sở gia, còn có ba vị thiếu gia Ân gia vây quanh suốt ngày thì có thể tiếp tục chèn ép người khác.

Cô không bằng không chứng mà muốn buộc tội tôi liền buộc? Tôi nói cô biết, tôi nhất định sẽ không để yên đâu.

Biết ngay cô ta sẽ không thừa nhận, Sở Nghinh cũng không bị rơi vào thế bị động, ngược lại còn thản nhiên nhếch môi cười trào phúng.

- Nếu không nắm được chứng cứ thì tôi cũng không ngốc đến mức vu khống cho bất cứ ai.

Phùng Nhược Anh, nhiều năm qua cô luôn đối đầu với tôi, cô ghét tôi và tôi cũng biết lí do, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, cô đang đem ân oán cá nhân can thiệp vào công việc, tôi đã nhiều lần cảnh cáo cô, nếu cô vẫn còn cố chấp không chịu dừng lại thì đừng trách tôi không nương tay.

Nói xong, cô cũng kéo Ân Diệu rời đi, không để Phùng Nhược Anh có thêm cơ hội được phản biện lại một câu nào.

Chỉ có thể nuốt hết cục tức vào trong ngực, giẫm mạnh chân tại chỗ, đem hết tất cả buồn bực trút xuống mặt đất, môi cũng cắn chặt vì đè nén cơn phẫn nộ.

.......!
Đi một mạch không ngừng nghỉ, đến lúc dừng bước rồi Sở Nghinh mới phát hiện ra vậy mà mình lại đi vòng ra hướng hồ bơi trong khuôn viên cao cấp, tay vẫn còn kéo tay áo của Ân Diệu, khi nhận ra động tác kỳ quặc này mới vội vàng buông tay.

- Thật ngại quá, đã mạo phạm rồi.

Dù miệng cười lịch sự một cách phải phép, nhưng trong lòng Ân Diệu lại không kìm được mà vỡ vụn, đáy mắt xẹt qua một cỗi thất vọng, nhưng tất cả đều được anh tự che giấu rất kỹ.

- Cô vẫn khách sáo với tôi vậy sao? Nói gì thì trong chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm.

Dù sao cũng vì tôi mà khiến cô bị người khác hiểu lầm.

Nghe Ân Diệu nói vậy, Sở Nghinh không chần chừ gì mà đã lập tức chỉnh lại suy nghĩ của anh.

- Anh nói linh tinh gì vậy? Tôi còn phải cảm ơn anh đây, hôm nay anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy.

Hiểu lầm gì chứ, chúng ta chẳng có gì sao phải sợ người khác nghĩ thế nào chứ.

- Đừng nói mấy lời không đâu đó nữa.

Huống hồ tôi cũng đã quen với việc đấu khẩu với Phùng Nhược Anh suốt mấy năm qua rồi.

Gió đêm thổi một trận lướt qua, hai người còn đang đứng bên cạnh hồ bơi nữa nên cảm nhận cái lạnh cũng rõ rệt hơn, theo phản xạ tự nhiên, Sở Nghinh đưa tay lên vừa ôm hai bên vai của mình vừa vuốt lên vuốt xuống vài cái.

Nhìn động tác của cô, Ân Diệu vừa định cởi áo khoác của mình để choàng cho cô thì đúng lúc cô lại phát hiện ra khi nãy vì đi quá vội nên đã để quên áo khoác bên trong phòng nghỉ.

Áo khoác của Ân Diệu chỉ còn cách bờ vai của Sở Nghinh một gang tay nữa, cô lại xoay người lùi về một bước, dường như không biết người đàn ông phía sau vừa định làm gì.

- Hình như tôi để quên áo khoác bên trong rồi, hay là anh về trước đi.

Ân Diệu cũng nhanh tay thua hồi động tác lại, đem áo khoác giữ trong tay của mình, nở một nụ cười tự nhiên nói với cô.

- Cô đợi tôi ở đây, tôi vào trong lấy cho cô.

Sở Nghinh vừa mới phản ứng và quay đầu lại thì Ân Diệu đã đi ngược vào trong tòa nhà rồi, chỉ còn thấy bóng lưng của anh phía sau cánh cửa.

Không đuổi kịp, cũng không thể gọi anh dừng bước nên cô chỉ còn có thể đứng đây đợi.

.......!
Từ lúc ngồi lên xe đến giờ, Ân Viêm vẫn giữ một vẻ mặt lạnh tanh không một biểu cảm nào khác, đến một cái chớp mắt cũng rất hiếm hoi.

Hắn chỉ ngồi ngã lưng trên ghế, không làm gì khác ngoại trừ cứ cách vài phút thì lại nâng tay xem đồng hồ, nếu quan sát kỹ thì có thể nhận ra được một chút sốt ruột không yên từ hắn.

Vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát sự biến đổi trên gương mặt của Ân Viêm thông qua kính chiếu hậu, trong lòng Châu Vũ đã nảy ra rất nhiều vấn đề tò mò nhưng cứ do dự mãi mà chưa hỏi.

- Dừng xe, quay đầu lại.

Bầu không khí tĩnh lặng trên xe trong phút chốc lại trở nên khó hiểu hơn, Châu Vũ còn hoang mang chưa hiểu gì.

Tối nay đúng là cậu ta được nhìn thấy một con người khác của ông chủ, lúc đầu là nói không đến tham dự buổi trình diễn của Thương Sở, nhưng sau đó đột nhiên đổi ý giữa đường, lúc nãy còn ở lại rất lâu giống như đang đợi người, chưa đợi được người đã bỏ về, bây giờ thì đã về được nửa đường rồi lại đổi ý quay đầu lại.

Không hiểu lí do là gì mà ông chủ lại hành xử khác thường và quái lạ như vậy nữa.

Nhưng dù rất tò mò thì Châu Vũ cũng chỉ có thể làm theo lệnh của Ân Viêm, gật đầu một cái xong thì từ từ cho quay xe ngược lại hướng vừa đi.

….…
Vì thời gian cũng đã trễ, hơn nữa buổi trình diễn cũng kết thúc được một lúc rồi nên ở công ty cũng không còn nhiều người nữa, mà khu vực cao cấp chỉ dành cho lãnh đạo cấp cao này thì càng không có ai đi lại tùy tiện được.

Trong lúc đợi Ân Diệu lấy áo khoác trở lại, Sở Nghinh định lên mạng đọc tin tức giết thời gian, nhưng vừa mở túi xách thì lại không cẩn thận làm rơi một tấm thiệp mời ra ngoài.

Tốc độ quá nhanh, tấm thiệp mời vừa rời khỏi túi của Sở Nghinh đã bị gió thổi xuống hồ bơi.

Vì đây là tấm thiệp mời của một đối tác quan trọng nên Sở Nghinh không chút chần chừ liền chạy đuổi theo, với hy vọng có thể nhặt được lên kịp thời trước khi bị chìm xuống nước hẳn.

Nhưng cô loay hoay một hồi bên hồ bơi mà vẫn chưa tìm ra được thế vớt được tấm thiệp lên.

Bụp!
- Aaaa!!!!
Một thanh âm khá lớn vang lên giữ không gian yên tĩnh, tiếng vật nặng rơi xuống nước và tiếng nước dội lên một khoảng, liền sau đó chính là tiếng kêu hoảng loạn của Sở Nghinh, không ngừng vùng vẫy bên dưới.

- Tiểu Nghinh!
Toàn thân đều cứng đờ không có sức phản kháng, mất hết phương hướng tự thoát thân, tinh thần cũng không còn ổn định, ngay trước mắt, xung quanh bốn mặt nước đều phản chiếu hình ảnh của Ân Tiêu mà cô vẫn thường nhìn thấy trong mơ, càng cố gắng vùng vẫy thì những hình ảnh đó càng hiện rõ trước mắt hơn, khiến cô hoảng loạn đến không làm chủ được hành vi hiện giờ nữa.

- Tiểu Nghinh!
Đẩy cửa chay ra, Ân Diệu nhìn thấy Sở Nghinh đang vùng vẫy dưới hồ bơi, sắc mặt liền biến đổi, hai mắt mở to vì kinh hãi, vội vàng muốn chạy nhanh đến cứu cô.

- Tiểu Nghinh!
Nhưng vừa đúng vào lúc này thì cũng có một tiếng đang gọi tên của Sở Nghinh, Ân Diệu nhìn sang hướng truyền đến âm thanh và thấy Ân Viêm đang chạy về hướng hồ bơi.

Bước chân sắp vội vã của anh cũng vì vậy mà bất giác đứng yên tại chỗ, thậm chí còn hèn nhát lùi về mấy bước, cứ thế nhìn Ân Viêm lao nhanh xuống hồ bơi.

- Tiểu Nghinh!
Không biết là thật hay mơ nữa, hình như Sở Nghinh nghe thấy tiếng Ân Viêm đang kêu tên mình, còn mơ hồ nhìn thấy hắn đang chạy về phía mình nữa.

- Tiểu Nghinh!
Ân Viêm bơi đến chỗ Sở Nghinh, hai tay ôm cô lôi lên khỏi mặt nước, sau đó một tay giữ chặt vòng eo của cô, một tay để quạt nước bơi vào bờ hồ.

- Ân tiên sinh.

Châu Vũ cùng vài người từ ngoài chạy vào vội vã.

- Mau gọi cấp cứu!
- Tiểu Nghinh!
Lúc này thì đã có rất nhiều người đến giúp Ân Viêm đỡ Sở Nghinh lên bờ.

Ân Viêm bế cô đặt xuống tấm thảm vừa được Bối Bối trải ra, vừa để cô nằm xuống đã không ngừng lắc hai vai cô, gọi to tên của cô.

- Tiểu Nghinh! Tiểu Nghinh! Em tỉnh lại cho tôi! Tiểu Nghinh! Mở mắt ra nhìn tôi! Tiểu Nghinh!
Nhìn Ân Viêm vừa lay vừa gọi Sở Nghinh, Ân Diệu cũng sốt ruột không ít, liền chen vào chỗ trống đối diện để giúp.

- Tiểu Nghinh! Tiểu Nghinh! Cô tỉnh lại đi!
Cho dù trước mắt là an toàn của Sở Nghinh nhưng nhìn thấy Ân Diệu lo lắng đến vượt quá giới hạn như vậy, còn ở trước mặt bao nhiêu người đụng tay đụng chân vào vợ mình, Ân Viêm vẫn không thể không quản được.

Hắn vung tay đẩy Ân Diệu sang một bên, toàn thân cao lớn vây kín thân thể đang lạnh cóng lại ướt nhẹp của cô, lay mãi mà cô vẫn không có phản ứng nên hắn lập tức làm hô hấp nhân tạo cho cô, điều chỉnh đúng tư thế ép tim, cứ mỗi lượt như vậy lại cẩn thận kiểm tra xem cô đã có biến chuyển gì chưa.

- Tiểu Nghinh! Tiểu Nghinh! Em có nghe thấy gì không hả? Tiểu Nghinh!
Sở Nghinh vẫn nằm bất động như cũ, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Hai tay Ân Viêm đặt trên ngực cô cũng không cảm nhận được nhịp tim nữa, hắn thử chuyển sang hình thức hô hấp khác, một tay giữ trên mũi cô, cúi đầu hà hơi thổi ngạt.

Mặc dù đến khi kết thúc, Sở Nghinh vẫn chưa có phản ứng gì nhưng so với vừa mới được đưa lên bờ thì bây giờ cô đã khôi phục được lại hô hấp.

- Ân tiên sinh, xe cấp cứu đã đến rồi.

Châu Vũ vừa thông báo xong, Ân Viêm liền bế Sở Nghinh lên, đi nhanh khỏi chỗ này.

…...!
Phòng cấp cứu vừa sáng đèn, bên ngoài cửa, Ân Viêm đi đi lại lại không ngừng, hai mắt cứ dán chặt trước chữ “đang phẫu thuật” trên cánh cửa sắt đang khép chặt, tim của hắn cứ như bị treo ngược lên trên.

Mà bộ dạng nhếch nhác của hắn cũng là trước giờ chưa từng thấy, quần áo trên người còn dấu vết chưa khô hẳn, mà bản thân hắn hình như cũng chẳng chú ý đến hình tượng của bản thân nữa.

- Ân tiên sinh, hay là ngài thay đồ trước đi….

Châu Vũ đứng bên cạnh nhìn hắn sốt ruột không yên từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng thử khuyên hắn một câu.

Ân Viêm lại khiến cậu ta càng lúc càng không hiểu nỗi, không phải hắn vẫn luôn muốn trả thù Sở Nghinh vì cái chết của Ân Tiêu sao? Nhưng tại sao Sở Nghinh cứ xảy ra chuyện thì người đầu tiên lo lắng và lo lắng nhất lại là Ân Viêm chứ? Chẳng lẽ hắn thấy cô vẫn chưa chịu khổ đủ sao?
Ân Viêm lắc đầu, hai tay vuốt mặt để tỉnh táo hơn một chút, rồi lại ngồi xuống băng ghế đối diện.

Có lẽ chỉ có bản thân hắn mới biết vào ngay lúc này, bản thân hắn đang rất sợ hãi, đúng, là sợ hãi, hắn chưa từng có cảm giác này từ trước đến nay, càng không có với bất kỳ ai.

Ngay khoảnh khắc hắn ôm Sở Nghinh từ dưới hồ bơi lên, thân thể cô cứng đờ và lạnh ngắt, khi hắn chạm tay vào ngực cô mà không cảm nhận được nhịp tim của cô nữa, hắn thật sự đã rất sợ hãi, hai tay cũng vô thức run rẩy không thể khống chế được.

Hắn không dám nghĩ, nếu như, nếu như cô thật sự không tỉnh lại nữa, hắn không dám nghĩ, dù chỉ là một khắc thôi…...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui