Gặp Anh Là Ác Mộng


Thực sự vẫn chưa hiểu tại sao Ân Viêm lại có những câu hỏi kỳ lạ như vậy, nhưng Lý Huệ Tử sớm đã bị chuyện của Sở Nghinh xoay mòng mòng nên Ân Viêm có hỏi thì bà cũng trả lời.

- Đúng là mẹ đã nhờ tiểu Thúy đến xem thử tình hình của Sở Nghinh.

Còn không phải vì con không cho mẹ đến sao? Mẹ chỉ vì quá lo lắng sợ là Sở Nghinh lại tiếp tục không an phận nên mới bảo tiểu Thúy đến xem thử thôi.

Chẳng lẽ....đã xảy ra chuyện gì sao?
Rốt cuộc cũng đã nghe được chính miệng Lý Huệ Tử thừa nhận chuyện bà nhờ Tô Phỉ Thúy đến gặp Sở Nghinh.

Đây cũng là câu hỏi duy nhất mà hắn muốn hỏi bà rồi.

Xác nhận xong, hắn mới bắt đầu giải thích rốt cuộc vì sao hắn lại hành xử như hiện giờ.

- Không phải mẹ rất muốn biết rốt cuộc là ai đã dở trò sao? Mẹ hỏi cô ta đi.

Ân Viêm vừa nói vừa đưa chiếc tablet lưu đầy hình ảnh được trích xuất từ camera hôm nay và lần trước Tô Phỉ Thúy gặp Sở Nghinh, còn có cả đoạn ghi hình từ camera cũng chỉ rõ mồn một.

Mặc dù tất cả chứng cứ trong tay của Ân Viêm đều chỉ về phía mình nhưng Tô Phỉ Thúy vẫn cương quyết phủ nhận.

Cô ta nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập ủy khuất, vì không cất giọng nổi nên chỉ có thể ra sức lắc đầu.

Lúc này thì Ân Viêm mới buông lỏng tay và thả cô ta ra, mục đích chính là để cô ta tự mình thừa nhận tất cả những chuyện này.

- Tiểu Thúy, chuyện này là thật sao? Con là người đưa thuốc phá thai cho Sở Nghinh sao?
Dù Tô Phỉ Thúy chưa thực sự thừa nhận nhưng qua lời cáo buộc của Ân Viêm thì trong lòng Lý Huệ Tử cũng đã nảy sinh nghi ngờ rồi.

Bà biết tình cảm của Tô Phỉ Thúy đối với Ân Viêm từ rất lâu, việc Ân Viêm đột nhiên kết hôn với Sở Nghinh và bây giờ hai người còn sắp có con chung nữa chắc chắn là một đả kích không nhỏ đối với Tô Phỉ Thúy, vốn dĩ bà đã sớm thừa nhận Tô Phỉ Thúy là con dâu của mình, thế nhưng vì tương lai sau này của Ân Viêm thì bây giờ chỉ có thể giữ Sở Nghinh lại thôi.

- Tiểu Thúy, con mau nói thật đi.

Có phải con đưa thuốc cho Sở Nghinh không?
Bị dồn ép đến cùng thế này, Tô Phỉ Thúy rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, gào lên một cách xé lòng.

- Phải! Là con làm đấy!

Trên mặt Tô Phỉ Thúy lúc này đã ướt đẫm nước mắt, mới một giây trước còn có thể dùng sức hét lên một tiếng trả lời những câu chất vấn của Lý Huệ Tử và Ân Viêm với biểu cảm cực kỳ uất hận, mà một giây sau liền chuyển hóa thành một bộ dạng thất thần đến đau lòng, ngữ âm cũng kéo dài như không có chút sức sống nào.

- Là em đưa thuốc cho Sở Nghinh đấy! Em đưa thuốc cho cô ta là em sai? Em đưa thuốc cho cô ta là em gánh hết mọi tội trạng? Vậy còn cô ta thì sao? Cô ta một lòng muốn bỏ đứa bé trong bụng, cô ta là người đề nghị với em.

Tại sao các người không trách cô ta mà chỉ biết đổ hết mọi lỗi sai lên đầu em?
Chát!
Không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp nữa, Lý Huệ Tử chỉ cần nghe chính miệng Tô Phỉ Thúy thừa nhận việc đưa thuốc cho Sở Nghinh thì đã giận đến tay chân đều mất kiểm soát.

Phản ứng của bà vừa nhanh vừa gay gắt, vượt xa khỏi dự đoán của Ân Viêm, thẳng thừng giáng một bạt tai cho Tô Phỉ Thúy đang cười như hóa điên kia, còn nghiến răng trừng mắt rất giận dữ.

- Đúng là làm càn mà!
Vừa nhận một bạt tai của Lý Huệ Tử, Tô Phỉ Thúy theo phản xạ tự nhiên đưa tay lên ôm chặt bên má sưng đỏ, nghiêng hoàn toàn sang một bên.

Cô ta thực sự không thể tin nổi, cái tát này của Lý Huệ Tử không chỉ đơn thuần là một cái tát nữa mà đây rõ ràng là một cú đánh trời giáng, đánh thẳng vào thành trì kiên cường nhất trong lòng của cô ta.

- Tiểu Thúy, cho dù thường ngày ta dung túng con, cho dù con làm bất cứ chuyện gì thì ta cũng đều có thể nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua.

Nhưng con lại dám làm hại đến cháu nội của ta, đây chính là giới hạn cuối cùng của ta rồi.

Cho dù đã tát Tô Phỉ Thúy một cái nhưng Lý Huệ Tử vẫn chưa thể nào nguôi giận được, vốn dĩ trong lòng bà luôn xem cô ta là con dâu, còn Sở Nghinh chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, nhưng việc làm lần này của Tô Phỉ Thúy khiến bà không thể nào dung túng được nữa, không có gì quan trọng hơn cháu nội của bà, quan trọng hơn tương lai của Ân Viêm ở Ân gia cả.

Hai hàng nước mắt trên mặt của Tô Phỉ Thúy đua nhau rơi xuống không ngừng, cô ta uất hận chất vấn ngược lại.

- Trong mắt hai người có phải tất cả đều là lỗi của con không? Nếu không phải Sở Nghinh xúi giục thì cho dù con có đưa thuốc đến cho cô ta, cô ta có uống không? Kẻ đầu sỏ là cô ta, bây giờ thì hay rồi, mọi chuyện vở lỡ ra, cô ta thì thành người bị hại, còn con phải gánh lấy mọi tội trạng, tại sao hai người không trách cô ta mà đều ở đây hỏi tội con?
Lý Huệ Tử bị mấy lời kích động của Tô Phỉ Thúy chọc giận thêm nữa, đang định mắng cô ta thêm mấy câu thì Ân Viêm đứng bên cạnh đã tiến lên trước chen vào.

Hắn một tay dễ dàng tóm lấy cổ của Tô Phỉ Thúy, đẩy cô ta đến sát tường.

- Cô nói Sở Nghinh xúi giục cô? Vậy tôi thật sự muốn biết tại sao cô ta lại chỉ xúi giục cô mà không xúi giục người khác? Tại sao không phải Mục Nhiễm? Tại sao không phải Châu Vũ? Tại sao không phải một y tá, bác sĩ hay một thuộc hạ bất kỳ nào?
Tô Phỉ Thúy vừa được thả ra chưa bao lâu thì lại bị bóp chặt cô lần nữa, thậm chí lần này lực tay của người đàn ông dường như đang muốn lấy mạng cô ta luôn vậy.

Hai tay cô ta vung lên vừa đánh vừa cố hết sức để gỡ tay người đàn ông ra nhưng tất cả đều vô ích, chỉ đành nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ.

Thế nhưng Ân Viêm hoàn toàn không vì biểu cảm đáng thương như vậy của cô ta mà có chút xao động nào, thậm chí còn cảm thấy chán ghét hơn nữa, vẫn tiếp tục hỏi tội cô ta.


- Đó là bởi vì Sở Nghinh biết rõ trong lòng cô mong đứa bé mất đến mức nào.

Mục Nhiễm, Châu Vũ hay tất cả bác sĩ, y tá đến những thuộc hạ tôi phái đến, tất cả bọn họ đều không mong muốn đứa bé xảy ra bất trắc gì, nhưng cô thì khác, cô hận không thể khiến Sở Nghinh mất đứa bé ngay.

Cho nên cô ấy mới lợi dụng điểm này, còn cô, chẳng qua là thừa cơ hội mà bắt lấy thôi.

Cô có dám nói với tôi trong lòng cô thực sự không có một chút ý niệm đó không?
Hắn nghiến chặt răng kìm nén cơn phẫn nộ đang ngày càng lớn dần qua từng sợi dây thần kinh đến đại não, đáy mắt ánh lên từng tia hung ác nguy hiểm, tựa hồ có thể tăng lực tay bóp gãy cổ của nữ nhân trước mặt bất cứ lúc nào.

Tô Phỉ Thúy liên tục bị tra hỏi mà lại chẳng có cơ hội để phản biện, đến việc mở miệng ra nói thôi cũng là gian nan chứ đừng nói là biện luận cho mình.

- A Viêm, như vậy đủ rồi.

Mặc dù rất tức giận về hành vi lần này của Tô Phỉ Thúy nhưng Lý Huệ Tử cũng không muốn để Ân Viêm tiếp tục tra tấn cô ta như thế này nên bà mới lên tiếng ngăn cản.

Không ngờ Ân Viêm lại vì một câu của Lý Huệ Tử mà lại buông lỏng tay, tha cho Tô Phỉ Thúy.

Hắn không thèm nhìn lại một cái, dứt khoát quay lưng rời đi, để lại Tô Phỉ Thúy với dáng vẻ vừa thoát được cửa tử.

.......!
Theo lịch trinh thì buổi chụp hình vẫn chưa kết thúc, còn có thể kéo dài đến chiều, hiện tại là giờ nghỉ giải lao.

Chỉ có nửa tiếng nghỉ ngơi nhưng Mục Nhiễm lại không thực sự được nghỉ, ngồi trong phòng hóa trang cô phải vừa ăn vừa thảo luận phong cách chụp ảnh cho phần cảnh tiếp theo.

- Tạm thời như thế này đã, tiểu Nhiễm, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, lát nữa gặp nhé.

Giám đốc sản xuất phân phó công việc xong cũng rời đi liền.

Mục Nhiễm cũng coi như được vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Nhưng cô còn chưa kịp ăn hộp cơm mới mở ra thì lại có nhân viên hậu cần chạy vào truyền tin.

- Cô Mục, bên ngoài có một vị tiên sinh nói đến tìm cô.


Không biết là ai, nhưng trong lòng Mục Nhiễm đã sớm mắng thầm rồi, chỉ có vài phút nghỉ ngơi mà cũng có âm binh bám đến tận cửa nữa.

Dù rất miễn cưỡng nhưng cô cũng phải đứng lên và đi ra ngoài xem thử.

Từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang đứng đợi mình, anh đi qua đi lại trổng rất sốt ruột.

Hình như Mục Nhiễm đã đoán được đó là ai rồi, nên cô không tiến thêm nữa mà đang định quay đầu trở lại vào trong.

- Mục Nhiễm!
Người đàn ông lại phản ứng khá nhanh, phát hiện được Mục Nhiễm còn chưa đi tới đã muốn đi ngược trở lại rồi, anh liền đuổi theo ngay, cũng may là có thể đuổi kịp để chắn trước mặt cô.

- Mục Nhiễm!
Bị chắn trước mặt, Mục Nhiễm có thể né sang hướng khác để đi, nhưng bị kéo tay rồi thì cô cũng không tiện hành xử quá ồn ào có thể thu hút sự chú ý của những người xung quanh, nên đành phải nhẫn nhịn và tạm thời dừng lại để nói rõ với Trần Hy.

- Bác sĩ Trần, không biết anh đến tìm tôi có chuyện gì quan trọng không.

Trần Hy nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng không biết là có thể cứu vãn mối quan hệ của hai người trong hôm nay không nhưng anh vẫn coi như đây là cơ hội duy nhất có thể có của mình.

- Mục Nhiễm, tôi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, sao cô không trả lời vậy?
Không ngờ câu hỏi đầu tiên của Trần Hy lại là một câu kinh điển nhàm chán như vậy, Mục Nhiễm cười nhạt một tiếng, dùng ánh mắt lạnh nhạt xa cách mà nhìn anh.

- Xin lỗi, tôi rất bận, không có thời gian để làm những chuyện vô bổ.

Nhìn thấy thái độ của cô đối với minh như vậy, cùng với cách trả lời của cô, Trần Hy cũng đã vô thức mà lùi một bước, cười gượng và đưa cho cô túi đồ đang cầm trong tay.

- Hôm qua tôi thấy cô đăng bài nói đang thèm bánh của tiệm này.

Tôi đã đến rất sớm để xếp hàng mới mua được đấy.

Nhìn túi giấy gói một cái hộp vuông trong tay của Trần Hy, Mục Nhiễm chỉ thấy phiền lại có vẻ bài xích nữa, đưa tay đẩy nhẹ tay đang đưa túi đồ của anh sang một bên.

- Không cần đâu, anh đem về đi.

Bị từ chối thẳng thừng như vậy, Trần Hy cũng không biết làm sao để tiếp tục đưa cho cô nữa, bất lực rút tay về trong nỗi thất vọng.

Nhưng còn mục đích hôm nay anh đến tìm cô thì vẫn chưa thực hiện.

- Mục Nhiễm, tôi đến để xin lỗi cô, chuyện thử thuốc, tôi thực sự đã định nói với cô từ sớm rồi....!
- Bác sĩ Trần, người anh nên xin lỗi là tiểu Nghinh chứ không phải là tôi.


Bây giờ tất cả mọi việc đã diễn ra rồi, cho dù anh có nói gì đi nữa thì cũng chẳng thay đổi được.

Chẳng thèm nghe Trần Hy nói hết, Mục Nhiễm đã chen ngang để bác bỏ hết mọi thành ý của anh, thái độ không chỉ xa cách mà còn có chút bất mãn nữa.

- Với lại, sau này anh cũng đừng đến tim tôi nữa.

Anh không biết vì phải ra đây gặp anh mà tôi không thể ăn được gì đấy, tôi chỉ có vài phút nghỉ ngơi nên làm ơn đừng cướp mất được không?
Cho dù đã dự tính trước như thế nào, Trần Hy cũng không thể ngờ được là mối quan hệ giữa anh với Mục Nhiễm lại đi đến bước này.

Có lẽ đây là quả báo mà anh phải nhận, không thể trách ai được, chỉ có thể trách bản thân mà thôi.

- Mục Nhiễm, tôi biết cho dù bây giờ tôi có nói xin lỗi thế nào thì cũng không thể bù đắp được việc tôi đã gây ra.

Chỉ cần bất cứ việc gì tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ bù đắp.

Cô đừng tránh mặt tôi như vậy nữa được không?
Nghe anh cố gắng thuyết phục mình như vậy, Mục Nhiễm vẫn chẳng dịu đi mà cứ lạnh nhạt như cũ.

- Anh nghĩ mình có thể bù đắp được không? Bây giờ cách tốt nhất mà anh có thể bù đắp chính là bảo Ân Viêm li hôn với Sở Nghinh đi.

Anh làm được không?
Quả nhiên khi Mục Nhiễm vừa đưa ra yêu cầu này thì Trần Hy liền không còn đủ bản lĩnh như lúc nãy nữa.

Đúng là anh vẫn luôn muốn hóa giải hiềm khích với Mục Nhiễm nhưng anh vẫn có nguyên tắc của mình, chuyện li hôn của Sở Nghinh với Ân Viêm, anh quả thật không thể can thiệp được.

- Mục Nhiễm, bệnh của Sở Nghinh đúng là do lỗi của tôi.

Tôi có thể chữa trị cho cô ấy, cô tin tôi, thuốc là do tôi thử, tôi chắc chắn có thể giúp Sở Nghinh hồi phục lại như trước.

- Bác sĩ Trần, anh làm thí nghiệm đến nghiện rồi đúng không? Anh nghĩ tiểu Nghinh là chuột bạch của anh mà anh muốn dùng thuốc khống chế tinh thần của cậu ấy liền dùng, muốn chữa trị lại thử thuốc à? Xin lỗi, cách bù đắp này của anh, chúng tôi nhận không nổi.

Nói hết tất cả những điều cần nói, Mục Nhiễm dứt khoát quay lưng trở lại vào trong phòng nghỉ.

Nhìn bóng lưng cô càng lúc càng đi xa hơn, Trần Hy chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ mà không còn dũng khí tiếp tục đuổi theo.

Ánh mắt tràn ngập thất vọng nhìn lại túi đồ bị từ chối.

Sau một lúc do dự, cuối cùng anh cũng quyết định đưa nó cho một nhân viên hậu cần để gửi lại cho Mục Nhiễm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận